Đứa con của một lần sung sướng…
Tôi từng nghĩ phải lấy bằng được anh để tránh đi vào con đường của mẹ. Thế nhưng chính cuộc hôn nhân đó đẩy tôi vào bi kịch và khiến tôi không tìm được lối thoát.
Tôi 26 tuổi, là một cô gái nhà quê, tôi không có bố là cái cách người ta nói về tôi trước khi tôi vào đại học. Mẹ tôi lầm lũi nuôi tôi khôn lớn từng ngày, cho tôi ăn học, động viên tôi. Tôi biết vì mình mẹ đã cố gắng và chịu đựng rất nhiều.
Ngày ấy, tôi vẫn nhớ mình ra Hà Nội học đầy hãnh diện, tôi là 1 trong 2 đứa đỗ đại học ở xóm, là con nhà nghèo đỗ đại học, là đứa vẫn bị mang tiếng là không được dạy dỗ đầy đủ mà đỗ đại học. Tôi đi trong sự tự hào nhưng vẫn nén lại sự thương cảm dành cho mẹ. Tôi tự nhủ mình phải học thật giỏi rồi về quê chăm mẹ, không cần lấy chồng…
Sau này khi đi học, 4 năm liền tôi sống khép kín. Thế rồi bất ngờ gặp anh, một công tử Hà thành đúng nghĩa, hào hoa, đẹp trai và tỏ ra yêu tôi thành thực. Bao nhiêu bạn bè tấm tắc khen rằng “anh ta đáng để làm chồng”, “anh ta được đấy”, “anh ta có thể giúp đời Hoa bớt khổ”… Thế rồi tôi tặc lưỡi yêu. Tình yêu ban đầu đẹp đẽ như mây gió những hôm trời đẹp. Tôi lâng lâng trong hạnh phúc và bị anh chiếm đoạt. Tôi mất đời con gái và vô tình phải sống khép mình, tận tụy vì anh.
Ảnh minh họa
Ngỡ rằng lần đầu tiên đã mất thì những lần sau cũng chẳng phải giữ. Tôi không kiềm mình mà lao vào vòng xoáy ấy. Rồi tôi uống nhiều loại thuốc… Nhưng có lần vì quên nên tôi mang thai. Lần đầu tôi phá thai trong cảm giác tội lỗi. Lần thứ 2, thai hơn 2 tháng mà tôi không biết, suy nghĩ mãi tôi quyết định giữ lại nó. Tôi sợ sau này mình không có cơ hội có con. Nhưng giữ đứa con này, tôi không muốn mình đi vào vết xe đổ của mẹ. Tôi không muốn nuôi con một mình… Tranh cãi mãi cuối cùng tôi thắng… Hai bên gia đình tổ chức đám cưới.
Thế nhưng vì quá mau lẹ mà anh tỏ ra hờ hững, mẹ anh thì khinh tôi ra mặt. Bà luôn nói cạnh khóe rằng tôi là con nhà quê lại hư. Bà còn nói thẳng ra là “lúc sướng thì ai sướng cho”. Bà tỏ ra rất thích đay nghiến cô con dâu không biết giữ mình như tôi. Là mẹ nhưng tôi thấy bà rất ác.
Tôi giữ đứa con trong bụng, tôi cũng đã ra trường và đi làm việc. Nhà anh giàu có nhưng chẳng ai đi làm, cái vẻ hào hoa chỉ do những phương tiện mà gia đình bán đất mang lại… Đồng lương tôi mang về có vẻ là đồng tiền kiếm được thấm đẫm nhiều công sức nhất và là nguồn chi tiêu cơ bản cho cả nhà. Tôi chợt chua xót khi nghĩ đến hình ảnh hào hoa của anh tôi gặp hôm nào và xót xa nghĩ đến phận mình.
Cuộc hôn nhân hiện tại chỉ do tôi cố níu kéo. Tôi không thấy hạnh phúc vì mình không được tôn trọng và yêu thương. Tôi chỉ còn biết dựa vào con mà sống. Những lúc buồn tôi nhìn con mà khóc, chỉ vì những phút sung sướng không kìm lại được mà tôi đẩy mình vào một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nay cũng không thể bỏ vì tôi không muốn bị mang tiếng như mẹ. Tôi dằn vặt mình nhiều.
Video đang HOT
Đêm nay khi ngồi viết những dòng tâm sự của mình, tôi bật lên tiếng khóc đau khổ. Ngày tôi đi ra khỏi mái nhà của mẹ, tôi ước ao có thể chăm mẹ mà không lo hạnh phúc của mình. Thế nhưng tôi chẳng làm được gì vì tôi nông nổi quá! Tôi có lỗi với mẹ. Đến nay tôi lại thấy có thêm lỗi với con, đứa con sinh ra bởi những “cơn mặc kệ xác thịt” của tôi. Con ơi, hạnh phúc nào cho mẹ con mình?
Theo VNN
Lối thoát nào cho người đàn bà chung chồng
Tôi tự an ủi mình rằng với một cô gái có thời làm "gái" thì hạnh phúc đó cũng đã may mắn rồi... (Ảnh minh họa)
"Một lần nhúng chàm, cuộc đời đã không còn cho tôi cơ hội để tìm một người chồng tốt ở quê nhà. Tôi chạy trốn quá khứ bằng cách ra thành phố kiếm việc làm và mong muốn sẽ tìm được hạnh phúc. Thế nhưng tôi đã không gặp may mắn và cuối cùng phải chấp nhận cảnh chồng chung với một người đàn ông đa tình..."
Ước muốn đổi đời của cô thôn nữ
Mẹ mất sớm, bố đi bước nữa và sinh tiếp hai đứa em trai, tôi trở thành đứa con gái thừa thãi trong gia đình. 16 tuổi, cảm nhận hết sự ghét bỏ của người mẹ kế, sự vô tình của người cha nhu nhược, tôi học hành chểnh mảng. Học xong lớp 10, tôi không đủ điều kiện để lên lớp 11, mẹ kế được thể bắt tôi bỏ học ở nhà phụ giúp cha mẹ làm kinh tế để lo cho hai đứa em trai ăn học. Cuộc sống ở quê nghèo, bươn chải kiếm sống thật vất vả đã hình thành trong tôi một ước mơ muốn được đổi đời, muốn sống sung sướng giống như các cô gái thị thành.
18 tuổi, thấy cô bạn gái cùng làng chỉ đi làm trên phố huyện có mấy tháng mà lột xác chẳng khác gì con gái thành thị, tôi gói ghém quần áo theo người bạn đó "đi làm kinh tế để đổi đời". Công việc của tôi là bưng bê, tiếp rượu tại một nhà hàng. Ban đầu tôi thấy công việc này thật nhàn hạ, chỉ bê rượu rồi ra ngồi rót rượu theo yêu cầu của khách, mỗi tháng được 2 triệu đồng, thỉnh thoảng lại được khách cho thêm.
Hai tháng đầu tiên, tôi vui mừng thấy mình đổi đời thật. Tôi được ăn ngon, mặc quần áo đẹp mà công việc cũng chẳng nặng nề gì. Sang tháng thứ 3, chủ nhà hàng thủ thỉ bảo tôi làm thêm một công việc khác mà tiền kiếm được gấp nhiều lần, chưa biết đó là việc gì nhưng nghe nói đến việc kiếm được nhiều tiền, tôi đồng ý ngay.
Đêm đó, tôi được chủ nhà hàng bắt taxi đến một nhà nghỉ và bảo tôi cứ chịu khó chiều lòng một người khách, rồi chị đưa trước cho tôi 3 triệu. Lần đầu tiên được cầm một số tiền lớn như thế mà chỉ phải làm việc có mấy tiếng đồng hồ, tôi không khỏi vui mừng. Thế nhưng khi người đàn ông đó đến đưa lên phòng thì tôi mới biết đó là công việc gì. Cuộc đời thiếu nữ của tôi nhúng chàm từ đó.
Sau lần ấy, tôi trở thành gái gọi của khách quen đến nhà hàng. Một lần đang "đi khách" thì tôi bị người ta kéo nhau đến đánh ghen. Trận đòn ghen ấy khiến tôi tá hỏa, về đến nhà hàng thì bà chủ bảo rằng tôi phải về quê ngay vì người đánh ghen kia có người nhà làm công an, họ đang dọa sẽ tố cáo nhà hàng nuôi gái mại dâm.
Tôi trở về làng cùng tiếng xấu. Một đồn mười, tôi trở thành đứa con gái hư hỏng. Dù tuổi xuân phơi phới, sắc đẹp mặn mà nhưng không có lấy một chàng trai nào dũng cảm đến với tôi. Không thể sống với những kỳ thị ở quê, một lần nữa tôi lại bỏ làng ra thành phố để chạy trốn quá khứ và mong muốn tìm được hạnh phúc.
Hạnh phúc vớt nhặt
Tuy nhiên, dù ra thành phố nhưng cuộc sống của một cô gái đã lỡ nhúng chàm đã không cho tôi can đảm để đến với những chàng trai tử tế. Mỗi lần đến với một người nào đó, tôi lại ám ảnh với quá khứ hư hỏng của mình. Tôi cũng không đủ tự tin để nói ra sự thật ấy.
Cuối cùng tôi gặp một người đàn ông đa tình đã có gia đình. Người đàn ông ấy mê mết trước nhan sắc của tôi và hứa sẽ lo cho tôi cuộc sống đầy đủ nếu như tôi chấp nhận cảnh sống "một bến hai đò" của anh ta. Để chứng minh cho tôi thấy, anh đã mua cho tôi một căn hộ tập thể nhỏ và chu cấp cho tôi đầy đủ tiền tiêu mỗi tháng. Được một người quan tâm, chiều chuộng mình, tôi cũng xiêu lòng.
Thế nhưng cũng không thể ngồi không chờ tiền của người tình cho, tôi bàn với anh kiếm cho tôi một công việc gì đó để làm. Vì có địa vị nên anh đã xin cho tôi một chân văn phòng ở một công ty nhà nước.
Một năm sau, tôi có thai và sinh con gái. Hạnh phúc vớt nhặt ngoài lề của tôi cũng tạm ổn khi tôi bằng lòng với cuộc sống của mình. Tôi đã tập cho mình thói quen không có anh trong những ngày lễ, chấp nhận sự đến rồi đi vội vã, lén lút của anh. Nói tóm lại, tôi tự an ủi mình rằng với một cô gái có thời làm "gái" thì hạnh phúc đó cũng đã may mắn rồi.
Tôi thật sự bối rối không biết nên làm thế nào cho đúng bởi trong thâm tâm tôi cũng không muốn xa anh... (Ảnh minh họa)
Con gái tôi lớn lên không hoài nghi gì về tổ ấm không bình thường ấy. Mỗi lần bố vắng mặt đều được mẹ lấy lý do là đi công tác, bận việc này việc nọ. Tâm hồn của một đứa trẻ thơ ngây không hề hoài nghi gì, nó vẫn hạnh phúc và hãnh diện với bạn bè về một người mẹ xinh đẹp, một người bố yêu nó và mua cho nó nhiều đồ chơi, quần áo đẹp.
Ám ảnh về trận đòn ghen trong quá khứ, tôi không dám níu giữ anh mỗi khi vợ con anh gọi về có việc. Ngược lại, tôi còn giúp anh che đậy sự thật ấy, không đòi hỏi anh nhiều như trước đây. Tôi cố gắng làm lụng, tự lập dần cuộc sống cho hai mẹ con. Tiền anh cho hàng tháng, tôi dành dụm cho con ăn học sau này, không tiêu pha phung phí. Trong tôi luôn nghĩ nếu như một ngày nào đó, khi sự thật bị lộ anh phải trở về với gia đình thì tôi cũng có thể vững vàng nuôi con khôn lớn. Vì sống xa gia đình, anh lại khéo léo che đậy nên đến bây giờ cuộc sống chung của chúng tôi vẫn êm đẹp.
Nếu mẹ làm vợ bé con sẽ bỏ nhà ra đi
- Nếu mẹ tiếp tục cuộc sống này, chấp nhận làm vợ bé đến hết đời thì con bỏ nhà đi bụi. Con không thể sống như thế này được, mẹ biết anh chị ấy gọi con là gì không? Họ gọi con là đứa con ngoài giá thú, là đứa con rơi vãi, gọi mẹ là đồ đi cướp giật hạnh phúc của người khác. Họ nói những đồng tiền bố đưa cho mẹ hàng tháng là tiền mồ hôi nước mắt của mẹ con anh ấy... Sao cả mẹ và bố lại tạo cho con một gia đình như thế này. Con không cần hạnh phúc cướp giật của người khác, mẹ hiểu chưa...
Đứa con gái 10 tuổi của tôi đã khóc nức nở, bỏ ăn uống dọa bỏ cả học hành khi phát hiện ra sự thật. Nó bảo một lần tan học, có hai anh chị đến tìm nó rồi nói ra sự thật phũ phàng đó. Họ đã thấy bố có vẻ lạ và đã tìm hiểu mấy năm nay giờ mới phát hiện ra được chỗ ở của bồ nhí của bố. Hình ảnh tốt đẹp về người bố mấy năm nay bị hai người con của anh bôi nhọ trong mắt nó. Kết quả là mấy hôm sau khi bố nó sau một chuyến "công tác" dài ngày trở về đã bị nó bóc mẽ.
Tôi chưa kịp làm gì để giải thích cho con gái hiểu về cuộc sống hiện tại của hai mẹ con thì anh đã về làm loạn ở gia đình mình. Anh đánh hai đứa con đã dám đi xúc phạm "em gái" để nó xúc phạm lại chính bố đẻ của mình. Vậy là cả vợ anh lẫn hai đứa con, bố mẹ chồng tìm đến tận nơi tôi đang sống để làm rõ câu chuyện.
Cuộc họp gia đình được tổ chức ngay tại nhà tôi. Họ, những con người được pháp luật công nhận và bảo vệ đã lên án và chỉ trích mẹ con tôi. Họ hạ lệnh tôi phải chấm dứt và mãi mãi không được quan hệ với anh để trả lại hạnh phúc cho gia đình anh như thuở ban đầu.
Tôi cay đắng thương cho thân mình thì ít mà thương cho con gấp bội lần. Cũng là máu mủ của anh nhưng con gái tôi bị họ xem như kẻ bỏ đi, một kẻ ngoài lề không hơn không kém. Nó co dúm trong góc nhà, đôi mắt căm thù nhìn tất cả mọi người.
Sau "trận bão" đó, anh quay lại bảo rằng mẹ con tôi không phải lo lắng gì nếu cần thiết thì anh sẽ ly hôn với vợ để danh chính ngôn thuận về sống với mẹ con tôi. Trong thâm tâm tôi hiểu đó là lời động viên của anh mà thôi, làm sao anh có thể vứt bỏ một gia đình đang hoàn hảo thế kia để đến với mẹ con tôi. Nhưng điều quan trọng là sau lần đó, con gái tôi hận cả bố nó, mỗi lần bố đến nó đều lánh mặt.
Một mặt nó cũng tuyên bố nếu tôi tiếp tục chấp nhận cảnh sốngchồng chungấy, nó sẽ bỏ nhà đi bụi. Nó muốn tôi chuyển nhà đến một nơi khác, nơi mà bố nó không thể tìm ra và gia đình cũng như người thân của bố cũng không hề biết. Con gái tôi chấp nhận sống cảnh không có bố bên cạnh.
Tôi nói những suy nghĩ của con cho anh nghe nhưng anh không đồng ý. Anh bảo anh không thể sống xa tôi, con gái tôi còn trẻ con và đang giận nên mới nghĩ thế chứ đứa trẻ nào mà không muốn sống gần bố mẹ. Tôi thật sự bối rối không biết nên làm thế nào cho đúng bởi trong thâm tâm tôi cũng không muốn xa anh.
Vì lời hứa anh sẽ bỏ vợ ly hôn nên tôi càng mong muốn sẽ được cùng chung sống hợp pháp với anh, và lúc đó con tôi sẽ có bố đàng hoàng chứ không phải mang tiếng là con ngoài giá thú như hiện nay. Tuy nhiên tôi cũng rất phân vân, không biết con gái tôi có chấp nhận vì hiện tại cháu rất cương quyết bắt tôi phải từ bỏ cảnh chồng chung, và liệu bố mẹ anh có chấp nhận một cô con dâu như tôi?
Theo Đời Sống Gia Đình
Lối thoát nào cho quan hệ 4 người Vợ chồng tôi ở với nhau nhưng lòng lại hướng về một người khác... (Ảnh minh họa) Anh hơn tôi 12 tuổi, là bạn của cô tôi. Anh đã từng có vợ, nhưng vợ cũ của anh không có khả năng sinh con nên họ đã chia tay nhau. Dù tôi biết anh còn rất yêu vợ, nhưng vì áp lực từ bố...