Đứa cháu “ngoài luồng”
Ngày con dâu mang con riêng về sống cùng, bà thể hiện sự yêu ghét ra mặt. Mỗi lần con bé làm gì bà cũng trừng mắt quát mắng, có ai hỏi đến bà bảo đó là “cháu ngoài luồng”…
- Con không thể vứt bỏ hay nhờ ai nuôi hộ cái Bống nên xin mẹ hãy chấp nhận cháu. Còn không, con đành xin phép mẹ ra ngoài sống riêng.
Nghe con dâu nói, bà Hoa giận dữ:
- Cô thích thì mang con riêng ra ngoài sống, còn con, cháu tôi thì cứ để lại.
- Mấy đứa nhỏ sẽ theo con còn chồng con sẽ tùy anh ấy quyết định.
- Nó nói thế ý anh thế nào? – Bà hỏi con trai.
- Xin mẹ tha lỗi, con không thể để vợ con sống lang thang bên ngoài được. Con phải ra theo để có trách nhiệm với họ…
Không để cho con trai nói hết câu, bà khóc lóc vật vã:
- Bố anh mất khi anh mới ba tuổi, mấy chục năm nay tôi sống một mình để lo cho anh, giờ anh báo hiếu cho mẹ bằng cách này à…
Video đang HOT
Dù bị mẹ đòi từ mặt nhưng vợ chồng anh Hưng vẫn dọn ra ngoài sống riêng. Hàng xóm biết chuyện, kẻ chê bà Hoa sống độc đoán, người trách anh Hưng nghe vợ bỏ rơi mẹ. Còn bà Hoa ốm vật vờ cả tháng vì không chịu được cú sốc con cái ra ngoài sống riêng.
Ngày đó con trai bà dắt người yêu về ra mắt, bà Hoa chưa kịp mừng thì đã vội thất vọng. Bà ra ngoài than vắn thở dài với mọi người rằng con dâu tương lai đã qua một lần đò lại còn phải nuôi con riêng.
Ngày con dâu mang con riêng về sống cùng, bà thể hiện sự yêu ghét ra mặt. Mỗi lần con bé làm gì bà cũng trừng mắt quát mắng nó, có ai hỏi đến bà bảo đó là “cháu ngoài luồng” chứ chẳng phải máu mủ nhà bà. Lạ là “khác máu” nhưng con bé lại cứ quấn bà, đi đâu nó cũng lẽo đẽo theo, luôn miệng gọi “bà nội”. Nó càng gần gũi bao nhiêu thì bà lại càng đẩy nó xa bấy nhiêu. Đến khi con dâu sinh cháu đích tôn, sự phân biệt đó lại càng nặng nề hơn. Thằng em quấn con chị nên đi đâu cũng phải bìu ríu nhau theo. Thế là cái câu cửa miệng “nó là cháu ngoài luồng, thằng này mới là cháu xịn của tôi” luôn luôn thốt ra từ miệng bà Hoa mỗi khi gặp ai.
Ảnh minh họa
Ngày bé, cái Bống chưa hiểu “ngoài luồng” với “cháu xịn” thế nào nên vẫn hồn nhiên chấp nhận sự phân biệt đó. Nhưng từ ngày nó đi học, hiểu được phần nào ý nghĩa câu nói cửa miệng của bà nội nên nó bắt đầu để ý. Cộng thêm đó, sự phân biệt đối xử trong ăn uống, mua sắm quần áo, đồng quà tấm bánh giữa các cháu mỗi lần đi xa về của bà Hoa càng đẩy con bé vào nỗi tủi thân. Không ít lần nó khóc với bố mẹ khiến vợ chồng anh Hưng phải nhắc khéo mẹ. Nhưng mỗi lần nhắc đến, bà Hoa lại hùng hổ:
- Tôi có nói sai chỗ nào, nó có phải là cháu ruột của tôi đâu.
Càng ngày, con bé càng trở nên ít nói, học hành sa sút, sống khép kín. Cái ngày nó bị ngất xỉu ở trường, vợ anh Hưng đưa con đến viện rồi về nằm khóc ròng. Bác sĩ nói con bé bị mắc bệnh trầm cảm, nếu không thay đổi môi trường sống hiện tại nó sẽ ngày càng “ngớ ngẩn”. Chị về nói lại nguyên nhân cho mẹ chồng hay mong bà chấp nhận cháu và thay đổi cách đối xử để giúp nó khỏi bệnh. Nhưng bà Hoa vẫn “chứng nào tật nấy” khiến chị phải quyết định ra ngoài sống riêng để “cứu con”.
Con dâu ra ngoài mang theo cả cháu “ngoài luồng” lẫn “cháu xịn” khiến bà Hoa “sốc” nặng. Chúng chuyển đi, nhà cửa vắng vẻ tiếng hai đứa trẻ khiến bà cũng “ngơ ngẩn” theo. Con trai về chăm sóc mẹ, bảo nếu bà không chấp nhận đứa cháu “ngoài luồng” đó thì cũng khó để sống gần “cháu xịn”. Ban đầu bà giận bảo chẳng cần con, cháu nhưng sự cô đơn hàng ngày khiến bà không chịu nổi. Khỏe lại, bà mua ít bánh kẹo tìm đến nhà của chúng. Vừa nhác thấy bóng bà, thằng “cháu xịn” chạy ra vồn vật, còn đứa cháu “ngoài luồng” ngồi nép trong góc phòng. Bà lại gần ôm lấy nó, mắt đỏ hoe: “Bà sai rồi, cháu tha lỗi cho bà nhé!”. Lần đầu tiên, con bé thấybà nội dịu dàng như vậy nên sung sướng ôm chặt lấy bà hỏi: “Cháu cũng là cháu xịn của bà phải không?”. Bà Hoa cười trong nước mắt: “Ừ cả hai đứa đều là cháu xịn của bà tất”.
Theo Afamily
Anh sẽ bước ra đi...
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiêc chuông nữa...
Em chỉ mang đến cho anh toàn là đau khổ, và có lẽ vì vậy mà anh đã yêu em nhiều hơn! Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì sẽ không bao giờ...
Em yêu! Vậy là sinh nhật em đã qua rồi, cái ngày mà anh rất muốn được chia sẻ cùng em những niềm vui nho nhỏ... nhưng anh đã biết trước điều gì sẽ xảy ra... Anh đã không thể được gặp em dù chỉ là giây lát, em đã quá bận rộn với công việc, bạn bè và em không còn thời gian cho anh, điều đó anh hiểu nhưng anh vẫn rất buồn.
Đã bao nhiêu đêm anh không thể ngủ ngon giấc, mỗi khi nằm xuống và nhắm mắt lại là bóng dáng và những lời nói vô tình của em lại xuất hiện, nỗi nhớ và những nỗi đau đan xen nhau giày vò tâm trí anh. Có lẽ đã đến lúc anh phải ra đi...
Dù biết rằng một ngày nào đó em sẽ xa rời anh và để anh lại một mình nhưng những ngày qua anh vẫn cố gắng, cố gắng để được bên em, cố gắng nhận lấy những nỗi vô tình, cố gắng cảm nhận niềm hạnh phúc từ một phía nhưng có lẽ là anh đã sai rồi.
Anh vẫn thường nói với mọi người rằng "Trong tình yêu thì không thể gượng ép", vậy mà chính anh đã lại níu kéo để ép em phải ở bên anh. Anh biết rằng anh đã làm phiền em rất nhiều, anh biết ở bên anh, em không có nhiều niềm vui mà chỉ toàn những điều vô nghĩa... anh biết em thấy nhàm chán khi nói chuyện với anh... Nhưng em à! Anh yêu em, anh chỉ muốn được ở bên cạnh quan tâm em... dù anh biết, em không muốn nhận sự quan tâm, chăm sóc ấy.
Tình yêu tựa như chiếc chuông, nếu ta không rung vang tiếng của nó thì nó chẳng còn là một chiêc chuông nữa...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em...
Giờ đây đã đến lúc anh không được phép can thiệp vào cuộc sống của em nữa, dù anh có nói thế nào, dù anh có nói anh ra đi, anh có nói chúng ta sẽ không còn là gì của nhau hay chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại thì em, em vẫn sẽ không níu kéo phải không em? Anh biết anh đã không thể tạo được sự tin tưởng cho em về một tương lai, một chỗ dựa vững chắc... anh biết bản thân anh chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng và tình yêu anh dành cho em mà tình yêu thi không đủ để em tin tưởng, dựa dẫm phải không em? Anh ra đi... anh không biết rằng tình yêu của em dành cho anh như thế nào, không biết rằng anh có nằm ở vị trí nào trong tim em không nhưng anh biết rằng em sẽ không hề níu kéo. Anh ra đi có lẽ sẽ tốt hơn cho cuộc sống của em!
Tình yêu tựa như bếp lửa hồng, nếu ta không cho thêm củi thì bếp sẽ tắt và nguội lạnh...
Anh sẽ mang theo tất cả những gì anh có về em... Không biết rằng anh có thể vượt qua được hay không nhưng ít nhất cũng không làm em phải bận tâm về anh, ít nhất em có thể làm những gì em muốn mà khi có anh em không làm được...em sẽ không phải nghe những điều vô nghĩa từ anh, sẽ không còn sự nhàm chán từ anh, sẽ không phải buông những lời nói vô tình mà em không muốn...
Những gì anh đã nói, anh đã làm tất cả chỉ vì anh yêu em nhưng nó vẫn là chưa đủ... vì người làm cho em hạnh phúc không phải là anh.
Cảm ơn em! Cảm ơn tất cả những gì em đã trao cho anh... được quen em, được yêu em... đó cũng chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời anh!
Sẽ rất đau khổ cho bạn khi yêu người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau khổ hơn khi bạn yêu một ai đó mà lại không giám nói bạn yêu họ như thế nào.
Theo VNE
Hãy vì hạnh phúc gia đình của mình Chồng ơi! Đêm nay nỗi nhớ cứ trào dâng khắc khoải, vợ không sao ngủ được, chờ mong một dòng tin nhắn hay lời chúc thăm hỏi từ chồng thôi nhưng tất cả như vô vọng... Vợ cũng như bao phụ nữ khác, muốn được chồng yêu chiều, muốn được nũng nịu chồng, hờn dỗi chồng... nhưng sao những điều đó khó thế...