Đứa cháu bất hiếu đậ.p bàn thờ liệt sĩ, đuổi bà ngoại khỏi nhà
Bát hương, di ảnh ông ngoại là liệt sỹ bị thằng cháu bất hiếu đậ.p bỏ. Trước áp lực của cháu ngoại, bà Nguyễn Thị Hảo (SN 1931, ngụ xóm 6, xã Giao Hải, Giao Thủy, Nam Định) đành khăn gói bỏ nhà ra đi, tìm về quê cũ cách đó hơn mười cây số, sửa lại căn nhà hoang, cả ngày sống lủi thủi một mình.
Bà Hảo sống một mình tại căn nhà hoang mới sửa.
Đổ lỗi bố chế.t là do bà ngoại “ám”
Gặp bà Hảo trong căn nhà mới chuyển đến thấp bé và nóng nực ở xóm 6, xã Giao Hải, khách đến thăm không khỏi chạnh lòng. Dù đã hơn 80 tuổ.i nhưng bà sống một mình; công việc chợ búa, nấu ăn tự tay bà thực hiện.
Bà kể, chồng bà là người xã Mỹ Thành (huyện Mỹ Lộc, Nam Định), xuống xã Giao Hải công tác trong ngành công an thì quen biết và lấy bà làm vợ; sau đó vợ chồng lập nghiệp luôn ở quê ngoại, tiện cho việc công tác của chồng. Hai vợ chồng sinh được năm người con gái, không con trai; tất cả đều đi lấy chồng xa.
Năm 1976, chồng bà Hảo hi sinh khi đang công tác trong ngành công an, được công nhận liệt sĩ. Từ ngày chồng mất, con cái đã đi lấy chồng hết, bà sống với cô em gái tàn tật, không có chồng con. Năm 2005, nhà nước hỗ trợ bà 20 triệu đồng xây nhà tình nghĩa.
Ban đầu bà định xây nhà ở vị trí cũ, nhưng sau khi bàn bạc với con gái cả là Nguyễn Thị Minh (SN 1954, ngụ xóm 7, xã Thọ Nghiệp, Xuân Trường), bà quyết định xây nhà ở gần cô con gái cả, cách nhà cũ khoảng 14km. “Khi đó cũng đã già, nên tôi xây nhà ở gần cô con gái cả, phòng khi có bất trắc còn có người bên cạnh”, bà Hảo nhớ lại.
Con rể bà cũng đồng ý, cắt ra hơn 20m2 đất sát ngay nhà mình để mẹ vợ xây nhà. Đây là nhà tình nghĩa, tiề.n xây dựng do Bộ Công an cấp nên ngôi nhà được xây dưới sự giám sát thi công của chính quyền địa phương và Công an huyện Xuân Trường.
Tháng 8/2008 nhà xây xong; hôm bàn giao nhà có lãnh đạo Công an tỉnh Nam Định xuống tham dự. “Đó là một trong những ngày vui nhất đời vì từ đây có nhà cửa kiên cố sinh sống; lại được ở gần với cô con gái cả”, bà Hảo nhớ lại.
Những năm sau đó, bà Hảo sống vui vẻ cạnh nhà con gái, dù việc nấu ăn, sinh hoạt bà tự độc lập một mình. “Tôi không muốn làm phiền con cái, hơn nữa tôi còn khỏe, lại có tiề.n trợ cấp hàng tháng dành cho vợ liệt sĩ nên tôi tự ăn uống, sinh hoạt một mình. Có miếng gì ngon, cô con gái ở gần cũng mang sang biếu tôi. Những khi trái gió trở trời đau ốm vặt, vợ chồng nó cũng sang chăm sóc tận tình”, bà Hảo nhớ lại.
Khi đó, đứa cháu ngoại Trần Gia Thắng (con trai cả bà Minh) đang sinh sống ở Sài Gòn; là y tá phục vụ trong ngành công an ở quận 8.
Video đang HOT
Ba năm trước, Thắng quay về Nam Định sinh sống. Bắt đầu từ đây mâu thuẫn giữa Thắng và bà ngoại nảy sinh. “Ban đầu nó mới về cũng đối xử tốt với tôi lắm. Nhưng được một thời gian bỗng dưng cháu nó thay đổi tính nết, không coi tôi ra gì, thường xuyên mắng chử.i, s.ỉ nhụ.c, đuổi tôi về quê cũ”, bà Hảo cho biết.
Ngôi nhà tình nghĩa nơi bà Hảo bị đứa cháu đuổi đi (bên phải) ở gần nhà cô con gái cả (bên trái).
Cái chế.t của người con rể (bố Thắng) cũng được người cháu đổ tội cho bà ngoại. Trước ngôi nhà tình nghĩa bà Hảo có cây mít già, đã 50 năm tuổ.i, chỉ còn trơ lại một số cành ở gốc, cao trên 2m. Những cành này đã chế.t khô, sắp mục ruỗng. Với quan niệm không nên để cành cây khô héo trước cửa nhà, vào khoảng tháng 8/2013, bà Hảo gọi con rể đến chặt hộ cành cây. Nghe lời, ông này bắc thang lên cây chặt cành.
Do sơ ý, người con rể trượt chân, té xuống đất bị gẫy chân, rạ.n nứ.t xương háng. Ông này vốn bị bệnh tiểu đường, chữa trị vết thương không lành lại được, sức khỏe yếu; đổ thêm một số bệnh.
Sau vụ ta.i nạ.n sáu tháng, dù gia đình đã đưa người bệnh lên Hà Nội điều trị, nhưng do bệnh tình nặng nên người con rể qua đời. “Vì việc này, đứa cháu ngoại đổ tội cho tôi, nói rằng bố nó chế.t là do tôi gây ra, do tôi “ám”. Tôi ấm ức lắm mà không nói được gì”, người bà nói.
Đậ.p bàn thờ ông, đuổi bà ra khỏi nhà
Bà Hảo kể tiếp, ngày 6/4/2014, gia đình tổ chức lễ 49 ngày cho người con rể. “Từ sáng sớm, đứa cháu đã móc máy, chử.i bới tôi. Thắng bảo tôi là vác mặt sang nhà nó ăn “lộc” bố nó; nói tôi là người không có liêm sỉ, không biết xấu hổ. Thắng còn nguyền rủa tôi chế.t sớm; mà chế.t thì đi chỗ khác chế.t, không được chế.t ở đất nhà nó, gây ô uế”, bà Hảo kể.
Bà cho biết, trong những lần đứa cháu mắng chử.i, Thắng thường gọi bà là “con quỷ”, “con mụ” và nhiều từ ngữ thô thiển khác. “Nhiều lúc nó ghé vào cửa nhà tôi rồi nói “con quỷ này mày vẫn chưa đi ra khỏi đất nhà tao à”. Tôi nghe mà tức lắm, nhưng sợ nên không dám nói lại nửa lời. Nhiều lần nó chử.i ở ngoài, tôi chỉ còn cách đóng cửa lại, ngồi trong nhà mà nghe nó s.ỉ nhụ.c”, bà Hảo nói.
Đỉnh điểm mâu thuẫn trong lễ 49 ngày cho người quá cố, buổi chiều, Thắng xông vào nhà bà ngoại, cầm bát hương ông ngoại ra ngoài sân đậ.p vỡ; di ảnh người ông cũng bị đứa cháu ném xuống đất, vỡ nứt. “Khi ấy rất đông người trong gia đình, hàng xóm chứng kiến. Sau khi nó đậ.p bát hương, vẫn ở lại chử.i bới tôi, mọi người khuyên can không được, phải khống chế nó, lôi nó ra ngoài mới thôi”, bà Hảo kể.
Những ngày sau đó, Thắng tiếp tục “điệp khúc” mắng chử.i, đuổi bà ngoại ra khỏi nhà. Đến ngày thứ ba, cảm thấy không chịu nổi sự trấn áp tinh thần, bà lão khăn gói quần áo, quay trở lại nhà cũ ở dưới huyện Giao Thủy; đem theo di ảnh, bát hương thờ cúng người chồng.
“Cũng may căn nhà hoang trước đây tôi ở vẫn còn, chỉ cần sửa sang lại là ở được, nếu không tôi ra ngoài đường mà ở mất”, bà Hảo nói.
Hiện bà Hảo sống một mình tại căn nhà hoang sửa lại, diện tích khoảng 20m2; lập lại bàn thờ cho người chồng quá cố. Bên cạnh là nhà em gái ruột, bị tàn tật nên cũng ở một mình.
Ở giữa hai ngôi nhà của hai người phụ nữ cô độc là nhà em trai bà Hảo. Người này tuổ.i cũng đã già, con cháu đi làm ăn xa hết, chỉ còn lại vợ chồng già. “Chúng tôi động viên tinh thần nhau mà sống. Ai nấy tự nấu nướng cơm nước”, bà Hảo nói.
Ở lại ngôi nhà cũ, sau khi mẹ bỏ đi, bà Minh thương người bố, lập lại bàn thờ, treo di ảnh bố ở vị trí cũ. Đến 100 ngày chồng mất, gia đình tổ chức lễ cúng, Thắng lại gây sự.
Đứa cháu này tiếp tục xông vào ngôi nhà tình nghĩa, đem di ảnh ông ngoại ra ngoài sân đậ.p vỡ, tuyên bố: “Nhà này chỉ thờ người họ Trần, không thờ ai khác”. Từ đó, bà Minh thôi không lập bàn thờ bố.
Bà Minh cho biết, hành động của con trai được nhiều người can ngăn, bản thân bà nhiều lần khuyên bảo trong cách đối xử với bà ngoại nhưng Thắng không nghe. “Nó rượu chè vào mới thế, bình thường nó có thế đâu”, người mẹ thanh minh, xoa dịu cho hành động trái đạo đức của đứa con.
Bà Hảo đem theo di ảnh và bàn thờ chồng.
Bà cho biết thêm, thời gian tới khi mẹ và đứa con thôi nóng giận sẽ khuyên mẹ quay lại ngôi nhà để sinh sống. “Con dại cái mang, tôi biết cách hành xử ấy của con trai là không phải; tôi đã lựa lời khuyên giải nhưng không được, mong rằng thời gian tới khuyên răng nó sẽ nghe lời”, bà Minh tâm sự.
Ông Ngô Doãn Thạnh, Trưởng xóm 7 xác nhận, việc Thắng chử.i mắng, đuổi bà Hảo ra khỏi ra, đậ.p di ảnh, bát hương là có thật. “Hành động của Thắng khiến cả làng bức xúc, lên án vì trái với đạo đức làm người. Tuy nhiên, đây là vấn đề nội bộ gia đình, chính quyền địa phương chưa thể can thiệp”, ông trưởng xóm cho biết.
Giải thích về nguyên nhân đứa cháu đuổi mình ra khỏi nhà, bà Hảo cho biết, Thắng là người nợ nần tiề.n bạc do đam mê c.á đ.ộ, cờ bạc. “Từ khi bố nó qua đời nó mới đuổi tôi một cách gay gắt như vậy. Theo tôi suy đoán thì nó định đòi lại ngôi nhà, bán đất đi để trả nợ cờ bạc nên mới đuổi tôi như vậy”, bà Hảo nói.
Còn một nguyên nhân khác, theo bà Hảo, đứa cháu cho rằng do có bà sống ở gần nhà, trên đất tổ tiên nên “ám” Thắng, khiến anh làm ăn thất bát, nợ nần, thu.a bạ.c. “Cái gì nó cũng đổ lỗi cho tôi rồi chì chiết. Tôi không chịu được kiểu tr.a tấ.n tinh thần ấy”, bà Hảo nói.
Bà cho biết thêm, nếu như đứa cháu thay đổi thái độ, nguyện vọng của bà là được quay lại sống nốt quãng đời còn lại ở ngôi nhà tình nghĩa, cạnh cô con gái cả.
Theo_Đời Sống Pháp Luật
Cần có nhiều "nhà báo" cấp huyện hơn nữa
Cuối năm 2013, Phòng Chính trị Bộ CHQS tỉnh Quảng Nam đã làm một việc rất có ý nghĩa đó là tổ chức lớp tập huấn về cách viết tin bài cho hơn 70 cộng tác viên là cán bộ chính trị ở Ban CHQS huyện, thành và các đơn vị trực thuộc. Tôi may mắn, được giao hướng dẫn các cộng tác viên viết về các hoạt động lớn của đơn vị và sự kiện, nhâ.n chứn.g.
Cảm nhận của tôi là các cộng tác viên nghe rất thích thú, nhưng cũng bộc bạch hai rào cản đối với các "nhà "báo huyện" đó là sợ đụng chạm đến địa phương, cơ sở hoặc là lo văn phong chưa như ý muốn. Có anh còn kể quá trình làm nhà tình nghĩa nghe rất nhiều chiến công của "gia chủ", nhưng để chắp bút viết thành bài báo thì lúng túng. Lại có trường hợp thấy một số bất cập trong công tác chính sách ở địa phương, nhưng nếu viết lên thì "xấu chàng, hổ ai" nên thôi. Tại buổi tập huấn, tôi đã động viên và giải đáp thắc mắc từng anh em và mong chờ tác phẩm của họ.
Tại lớp cộng tác viên Bộ CHQS tỉnh Quảng Nam
Trung tá Nguyễn Việt Hùng, Chính trị viên phó Ban CHQS huyện Nam Giang, gửi cho tôi bài viết khá dài về hoàn cảnh bi đát của chị Nguyễn Thị Bé, ở xã Duy Nghĩa, Duy Xuyên. Sở dĩ anh biết kỹ vì nhà chị Bé gần nhà anh. Chị Bé là con liệt sĩ, cháu bà mẹ VNAH, nhưng không có nhà cửa, bản thân bệnh tật, đau ốm liên miên, các con phải bỏ học. Chị mơ ước có một ngôi nhà đàng hoàng để thờ phụng các liệt sĩ chứ không phải ở cái lán tạm bợ như lâu nay. Tôi điện thoại cho anh Nở, Chỉ huy trưởng Ban CHQS Duy Xuyên hỏi tình hình có giống như tác giả đề cập. Sau khi kiểm tra, anh Nở bảo rằng, quả đúng như vậy. Tôi đem ngay bài viết cho Đại tá Nguyễn Trọng Thanh, Trưởng phòng Chính sách Quân khu 5. Anh báo cáo trường hợp này với Bộ CHQS tỉnh Quảng Nam, lưu ý làm nhà cho chị Bé bằng tiề.n hỗ trợ của Quân khu ngay trong năm 2014. Đến nay ngôi nhà tình nghĩa trị giá 70 triệu đồng sắp hoàn thành. Ban CHQS huyện đã có kế hoạch sẽ mua quà, tặng thêm các vật dụng sinh hoạt cho chị trong ngày khánh thành. Anh Hùng rất vui và nói rằng không nghĩ một bài viết lại có hiệu quả lớn đến vậy.
Tháng 7-2013, trước ngày Thương binh - liệt sĩ, VOV1 Đài tiếng nói Việt Nam phát phóng sự "Nỗibuồn mẹ liệt sĩ neo đơn" về 2 bà mẹ VNAH Phan Thị Trích ở Đại Thắng (Đại Lộc) và Trần Thị Tấn ở Điện Tiến (Điện Bàn). Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng xem chương trình đã ngay lập tức gọi điện cho Trung tướng Lê Chiêm, Tư lệnh Quân khu 5 xác minh 2 trường hợp này. Phòng Chính sách Quân khu đã về kiểm tra thì biết mẹ Tấn được phụng dưỡng hằng tháng và đã được làm nhà tình nghĩa, nhưng hiện nhà đã xuống cấp, có chỗ dột nát. Trước thời điểm có bài báo, xã đã quyết định cấp gia đình mẹ 30 triệu đồng do UBND quận Cẩm Lệ, Đà Nẵng hỗ trợ, nhưng chưa tiến hành sửa chữa nhà. Mẹ Trích thì từ lâu đã được làm nhà tình nghĩa khá khang trang, cao ráo, sát mặt đường, nhưng mẹ không dọn đến nhà mới mà tiếp tục ở căn nhà cũ thời chiến tranh, bởi nơi đây gắn liền với kỷ niệm người con trai duy nhất của mẹ đã hy sinh. Nhà cũ nát, thường xuyên ngập lụt, đường vào rất khó, mẹ lại thui thủi một mình nên ai đến thăm cũng không khỏi chạnh lòng.
Khi nghe báo cáo, mặc dù chủ nhật, nhưng Trung tướng Lê Chiêm đã cùng đoàn công tác của Quân khu, Bộ CHQS tỉnh Quảng Nam vào thăm hai mẹ. Với mẹ Tấn, sau khi tặng quà, Tư lệnh giao Ban CHQS huyện Điện Bàn phối hợp cùng gia đình sửa chữa gấp nhà cho mẹ. Riêng với mẹ Trích, sau khi hỏi ý kiến mẹ, Tư lệnh quyết định làm nhà tình nghĩa ngay trên nền nhà đang ở, giao cho Công ty Vạn Tường, Quân khu 5 trực tiếp xây dựng, đồng thời giao Ban CHQS huyện huy động dân quân đắp con đường mới vào nhà mẹ.
Sau việc này, Bộ Tư lệnh đã báo cáo lại với Bộ trưởng BQP và chỉ thị Phòng Chính sách rà soát tất cả các trường hợp gia đình liệt sĩ chưa có nhà ở để có hướng giải quyết. Nhiều trường hợp cựu quân nhân đi K gặp khó khăn trong cuộc sống sau khi được đăng báo Quảng Nam hoặc Đà Nẵng đều được Bộ Tư lệnh trực tiếp đến thăm và hỗ trợ giúp đỡ.
Bản thân tôi đã từng đến Ban CHQS quân sự huyện Kbang (Gia Lai). Mỗi tháng một lần, nơi đây đều có chương trình LLVT 15 phút phát trên phát thanh, truyền hình huyện. Kinh phí hỗ trợ cho hoạt động này không đáng kể. Chỉ có một phóng viên của Đài huyện quay phim giúp, còn nội dung hầu hết là do 5 cán bộ Huyện đội đảm trách. Vì thế, toàn bộ công tác huấn luyện, xây dựng đơn vị của LLVT, các sự kiện lớn trên địa bàn, hậu phương quân đội... đều được lên hình. Các "nhà báo huyện" Kbang không chỉ động viên phong trào thi đua của đơn vị phát triển rất tốt mà còn có nhiều tin bài trên báo tỉnh, là nguồn thông tin quan trọng để Bộ CHQS tỉnh nắm tình hình cơ sở. Mô hình này, các huyện của ta không biết đã có ai làm chưa. Trở lại trường hợp mẹ Trích, mẹ Tấn, nếu như các cộng tác viên của các huyện sở tại, người nắm tình hình nhanh nhất, rõ nhất ở cơ sở, nếu có động tác đưa thông tin kịp thời về hai mẹ thì có lẽ không làm phiền lòng đến Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.
Mong rằng, là nhà báo huyện sẽ xung kích ngay trên chính địa bàn của mình.
Theo VNE
Người đàn ông có móng tay dài nhất Việt Nam Anh Lưu Công Huyền quê xã Giao Yến, huyện Giao Thuỷ - Nam Định nổi tiếng khắp nơi với bộ móng tay dài trên 50cm. Để có được bộ móng tay dài như thế, anh đã phải kiên trì suốt 34 năm và chịu nhiều bất tiện phiền toái. Đam mê kỳ dị Chúng tôi gặp anh Lưu Công Huyền khi anh đang...