Đưa bố chồng vào viện khám bệnh, vô tình xem phần tin nhắn trong điện thoại của ông, tôi bật khóc nức nở
Chồng bận việc không thể nghỉ được nên tôi gửi con nhờ bác hàng xóm trông hộ rồi đưa bố chồng đi khám, sợ ông không quen đường lối.
Tôi mới sinh con đầu lòng được hơn một năm, hiện tại vẫn đang ở nhà trông con, chỉ có mình chồng đi làm.
Chiều hôm kia, bố chồng tôi từ quê lên để khám bệnh. Tối ông ngủ lại nhà tôi một đêm, sáng hôm sau thì tới bệnh viện xếp hàng lấy số sớm. Chồng bận việc không nghỉ được nên tôi gửi con nhờ bác hàng xóm trông hộ rồi đưa ông đi khám, sợ ông không quen đường lối.
Lúc ông vào phòng khám bệnh, tôi ngồi ngoài chờ. Điện thoại trong túi áo khoác ông đặt ở ghế bên cạnh đột nhiên kêu vang. Tôi lấy ra xem, thấy là mẹ chồng gọi nên tôi nghe máy để báo với bà tình hình.
Ngắt máy, trên màn hình điện thoại hiện ra giao diện tin nhắn bố chồng dùng tối qua. Tôi ngẩn người đọc tin nhắn ông gửi cho chồng tôi. “Đi đâu làm gì thì cũng không được về muộn, để vợ con ở nhà khỏi phải lo. Cái V nó vẫn thức chưa ngủ được đâu, phải biết nghĩ cho người ở nhà chứ!”, đó là tin nhắn thứ nhất.
Video đang HOT
Khoảng 10 phút sau ông lại gửi tiếp một tin nữa khi thấy chồng tôi không trả lời: “Tôi cả đời bôn ba cũng chẳng hiểu các anh làm ăn gì giờ này mà vẫn ở ngoài chưa về nhà? Chỉ lấy cớ là giỏi!”. Nhìn thời gian thì sau tin nhắn này khoảng 10 phút, chồng tôi đã về nhà ngay.
Tối ấy chồng tôi tan làm về ăn cơm với bố xong thì bảo có việc rồi lại dắt xe ra ngoài. Tôi biết anh lại tham gia cuộc nhậu nào đó, viện cớ giao lưu tạo mối quan hệ. Trước nay nói anh chẳng được, phần lớn do tôi ở nhà trông con không làm ra tiền nên lời nói không có trọng lượng. Ngoài ra cũng biết chồng chỉ đi nhậu, không phải có ai khác nên tôi đành chấp nhận.
Bình thường tôi không mấy thân thiết với bố chồng. Không ngờ ông lại quan tâm đến con dâu và nghiêm khắc răn dạy con trai như thế. Tôi thực sự cảm động không cầm được nước mắt, đồng thời thấy mình thiếu sót khi thời gian qua vì bố mẹ chồng ở xa mà ít quan tâm đến ông bà.
Bố chồng khám xong thì về quê luôn chiều đó. Tối, có cuộc gọi đến rủ chồng tôi đi nhậu nhưng anh từ chối. Tôi cười trộm, cảm thấy mình thật may mắn khi có được bố mẹ chồng tốt như vậy.
(luuly…@gmail.com)
Tôi trầm trồ khen ngợi và ngưỡng mộ những người con thành đạt hiếu thảo của bác hàng xóm, nào ngờ bác ấy bật khóc
Bác Huê được mệnh danh là người hạnh phúc nhất làng, thế mà lại đang phải chịu nỗi đau thật khó nói.
Bên cạnh nhà tôi có bác hàng xóm hơn 80 tuổi, tính tình hiền hậu và hiếu khách. Bác ấy có 7 người con, ai cũng giàu có và làm xa nhà. Ở nhà có mỗi bác với người giúp việc. Nhà bác ấy có rất nhiều kẹo bánh nên các con tôi rất thích qua đó chơi.
Ngày hôm kia, tôi bế con đến, nhìn thấy thùng quà to đùng đặt giữa nhà, tôi ngưỡng mộ khen: "Cả làng này, có bác là người hạnh phúc nhất đó, các con ai cũng giàu có và hiếu thảo, tháng nào cũng gửi về cho cả thùng quà".
Chẳng hiểu tôi nói sai ở chỗ nào mà bác ấy bật khóc làm tôi bối rối lo lắng. Tôi vội hỏi han xem có chuyện gì xảy ra với bác?
Bác Huê vừa khóc vừa nói là không cần thuốc bổ, không cần yến sào, đồ ăn ngon, chỉ cần được gặp con cháu mà sao khó vậy? Bác bảo rất buồn khi Tết các con cháu đã không về thăm nhà, ngày lễ được nghỉ, các anh chị cũng đặt vé rủ nhau đi du lịch, chẳng ai để tâm đến bác ấy.
Hơn 40 năm nay, chưa bao giờ gia đình bác có đông đủ con cháu, lúc thì thiếu người này, khi thì thiếu người kia. Các anh chị ai cũng có lý do riêng để không phải về quê, chỉ có mình bác Huê mong chờ được gặp con cháu từng ngày.
Khi còn trẻ các anh chị kéo bác đi chăm sóc hết cháu này đến cháu khác. Lúc đó tuy vất vả bận rộn nhưng bác thấy thật vui và ý nghĩa. Còn bây giờ già rồi, bác có cảm giác như là gánh nặng của con gái.
Cuối cùng bác thở dài nói một câu là có lẽ khi nào chết thì gia đình mới đông đủ các thành viên. Nghe bác Huê nói tiêu cực quá, tôi sợ bác nghĩ quẩn.
Ngay sau đó tôi đã lấy điện thoại của bác Huê để gọi điện cho anh con cả và báo cáo tình trạng không ổn của bác. Nào ngờ anh ấy nói là bác Huê chỉ rách việc, mỗi việc ngồi nhà ăn chơi cũng không xong, con cháu ai cũng bận rộn tối mắt tối mũi mỗi ngày, không ai rảnh mà về quê.
Sợ bác Huê buồn thêm nên tôi chỉ nói là các anh chị bảo sẽ cố gắng sắp xếp công việc về chơi với bác. Nhìn thấy tinh thần bác phấn khởi vui vẻ hẳn lên, tôi lại lo lắng. Tôi không biết làm sao để bác ấy sống vui vẻ đây? Chẳng lẽ tôi lại nhận bác là mẹ nuôi và chăm sóc bác? Như thế có sợ bị mọi người cho rằng tôi tham tiền của nhà bác không?
(hailoan...@gmail.com)
Đến thăm con trai, thằng bé hoảng sợ òa khóc bấu chặt lấy tôi, vào phòng ngủ nhìn bộ dạng vợ cũ mà tôi bàng hoàng Hôm sau tôi đến đưa cô ấy đi khám, kết luận của bác sĩ khiến tôi giật mình. Tôi và vợ ly hôn 4 tháng rồi. Con trai mới 4 tuổi, cô ấy quyết giành nuôi con bằng được nên tôi đành nhường cho vợ. Mỗi tháng tôi thường đón con về nhà chơi một lần, rảnh hơn thì đón thằng bé về...