Đứa bé kia có phải con trai tôi không?
Anh không biết mình đã làm nên điều gì độc ác để bây giờ chưa kịp hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình đã phải chấp nhận một sự thật phũ phàng.
Anh M vốn là kỹ sư xây dựng, rong ruổi công trình nay đây mai đó nên mãi gần 40 tuổi mới lấy được vợ. Chị H kém anh hơn 10 tuổi, xinh đẹp, trẻ trung nhưng tính tình có phần lẳng lơ.
Có lẽ do lấy vợ muộn nên anh cực kỳ vun vén cho gia đình, chiều chuộng vợ hết mực. Công việc của chồng vất vả, lại xa nhà liên tục khiến chị H mới lấy anh được mấy tháng đã cảm thấy chán ngán. Không nghề nghiệp, lại thích hưởng thụ, chị suốt ngày phấn son, quần áo điệu đà, lượn hết quán nọ quán kia ăn tiêu những đồng tiền do chính chồng mình vất vả kiếm được.
Nhìn cảnh này, thỉnh thoảng hàng xóm vẫn lời ra tiếng vào bàn luận “Thằng Phố sắp nuôi vợ của thằng khác rồi”, hay “nó vất vả cày kéo mà không lo dạy dỗ vợ, có ngày vợ bỏ theo trai lại khổ”.
Những lúc nghe được lời bán tán của thiên hạ, anh cũng chép miệng cho qua, mà trong lòng thì chẳng mấy yên tâm lắm. Càng không yên tâm lại càng không biết phải làm gì, vì chị cũng khéo léo, chiều chồng lúc chồng về thăm nhà. Chị lại còn biết cách xoa dịu chồng, biết nũng nịu, biết ngọt ngào như những cặp vợ chồng son khác. Đã thế điện thoại anh không lúc nào thiếu tin nhắn hỏi han của vợ “anh đi làm vất vả không anh?”, “anh nhớ ăn uống đầy đủ!”, “chồng ơi vợ nhớ chồng lắm”. Thậm chí chị còn hay thề thốt “vợ suốt đời này chỉ yêu một mình chồng thôi. Khổ mấy vợ cũng vẫn đợi chồng về với vợ..”
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Một năm sau, anh chị đón đứa con đầu lòng trong sự dèm pha của người cùng phố. Nào là “không phải con thằng M đâu”, nào là “con H lại lăng nhăng với thằng nào rồi!”. Xin về phép với vợ con được mấy hôm, anh lại phải theo đội vào nam làm công trình nửa năm. Trước khi đi, anh có nói với vợ về những điều mệt mỏi trong lòng thì chị ngọt mặn an ủi, động viên: “Chồng cứ đi đi, có gì ở nhà vợ với bá sẽ quán xuyến được”. Người bá ở quê lên lo giặt giũ, chăm bẵm với vợ khiến anh an tâm phần nào, nhưng lời thiên hạ nói vẫn vướng đọng trong lòng không vứt bỏ được.
Vào nam được 3 tháng, nhớ vợ, nhớ con quá, lại nhận được cuộc điện thoại của bá ở nhà bảo “hay có người đàn ông lạ đến chơi”, khiến anh lòng như có lửa đốt. Anh quyết tâm xin bay ra bắc để về nhà thăm vợ mà không báo trước. Chuyến bay đêm hôm ấy khiến anh mãi 1h đêm mới về đến đầu ngõ.
Có chìa khóa cổng, anh lặng lẽ đi vào sân thì nhìn thấy đôi giầy thể thao nam để ngay trước cửa, bèn sinh nghi nên vào nhà anh cũng không bật đèn mà đi thẳng lên tầng trên.
Anh M tiến sát cửa phòng ngủ của hai vợ chồng thì nghe thấy bên trong thi thoảng vang tiếng cười “mây mưa đen tối”. Anh mở cửa xông thẳng vào phòng thì bắt gặp cặp tình nhân “ không mảnh vải che thân” đang quấn lấy nhau ngay giữa nền nhà. Đứa con nhỏ ba tháng tuổi nằm nôi ngủ say sưa ở góc phòng.
Thấy chồng bất ngờ trở về lại bắt quả tang mình đang mây mưa với trai lạ, chị H quỳ xuống van xin khóc lóc. Gã đàn ông kia tìm cách chạy trốn thì không ra ngoài được vì anh đã nhanh trí khóa cửa chính.
Cả hai cùng van xin anh tha thứ, khóc lóc ồn ào. Anh M bèn gọi điện thoại cho gia đình em trai và một số người thân quen sang cùng làm nhân chứng với mình, đồng thời cùng họ trói tên gian phu kia để tìm cách giải quyết sự việc. Cho đến tận sáng hôm sau, sự việc vẫn ồn ào cả khu phố. Gia đình bên vợ kéo đến trong nỗi nhục nhã và sự xỉ vả của mọi người, quỳ xuống trước cửa xin tha thứ. Đến lúc đấy chị H và gã đàn ông kia mới được mặc quần áo đàng hoàng nhưng vẫn chưa được cho về mà phải “ba mặt một lời” với gia đình hai họ. Anh M cố nén nước mắt vào trong, tìm mọi cách tra hỏi xem “đứa bé kia có phải là con trai tôi không” trong nỗi đau đớn tột cùng.
Anh không biết mình đã làm nên điều gì độc ác để bây giờ chưa kịp hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình đã phải chấp nhận một sự thật phũ phàng. Anh vất vả kiếm tiền nuôi vợ, để vợ ăn sung mặc sướng, ở nhà cao cửa rộng mà không ngờ cơ sự lại thành ra bi kịch thế này. Mặc hàng xóm gần xa nói ra nói vào, mặc cho sự khóc lóc của người đàn bà lẳng lơ ấy, anh vẫn đi đến quyết định ly hôn cho dù đứa bé là con mình hay con của ai đi chăng nữa.
Theo Tintuc
Muốn trốn khỏi người đã lấp đầy trái tim tôi
Không thể bên nhau, tôi chỉ mong cách xa để lòng yên bình. Vậy mà dù nói thế nào anh cũng xuất hiện sau vài tuần cố tránh mặt.
Ảnh minh họa
Tôi và bạn trai quen nhau được một thời gian nhưng gia đình anh cấm cản vì đã chọn cho anh một vị hôn thê phù hợp. Mặc dù thế nhưng chúng tôi vẫn yêu và mong có thể tìm một lối thoát. Nhiều lần gia đình anh biết chúng tôi vẫn tiếp tục nên đã ra sức ngăn cản, thể hiện thái độ vô cùng cương quyết. Anh đã bảo vệ tôi rất nhiều. Sau tất cả những cơn tức giận của gia đình anh, tôi chưa từng một lần phải trực tiếp hứng chịu (chỉ nghe anh kể lại với nhiều tình tiết giảm nhẹ, mãi về sau khi có cơ hội gặp mọi người trong nhà anh tôi mới biết họ đã dành cho mình những lời lẽ cay nghiệt như thế nào).
Trong suốt một năm quen nhau, dù yêu nhưng áp lực quá nhiều cũng làm tôi và anh dần mệt mỏi. Một lần mẹ anh gọi điện thoại cho tôi và nói những lời quá đáng, tôi thấy tổn thương nhiều, đã trút hết phẫn nộ vào anh. Giờ phút đó, ngoại trừ những đau đớn, thêm sự cố gắng không được công nhận của mình, tôi chẳng còn thấy gì nữa, ngay cả tình yêu của anh. Anh chỉ im lặng nghe tôi mắng, rồi lại nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng sau khi những lời nói cứa vào tim anh dừng lại trên môi tôi.
Tôi biết anh yêu nhưng bản thân thực sự bế tắc. Rồi như giọt nước tràn ly, thời gian sau đó tôi đã không giữ nổi bình tĩnh khiến cho mối quan hệ của cả hai càng tệ. Một nửa trong lòng tôi muốn anh rời xa, căm ghét tôi để tôi có thể buông tay mà không hối hận. Một nửa tôi không muốn từ bỏ tình cảm của mình, từ bỏ người mình rất yêu. Tôi từng chia tay nhiều lần vì không chịu nổi áp lực nhưng lần nào anh cũng thuyết phục quay về. Tôi chẳng có một không gian để lòng mình được lắng lại.
Rồi cái gì đến cũng đến, cuộc cãi vã cuối cùng của chúng tôi đã diễn ra. Tôi xúc phạm anh nặng nề, không những vậy còn xúc phạm anh trước bạn bè và gia đình anh. Bao nhiêu uất ức, mệt mỏi tôi trút ra hết. Sau nhiều phút sững sờ anh cũng đáp lại tôi bằng những lời nặng nề. Tôi không ngờ anh có thể nói những lời như thế. Chúng tôi chia tay. Trong mắt cả hai, đối phương thực sự là người đáng sợ.
Cứ thế một năm trôi đi, tôi qua hai mối tình với hai người khác nhưng thẳm sâu trong lòng vẫn nhớ anh. Tôi không còn giận anh, sợ những lời cay độc của anh đáp lại, chỉ buồn vì đến cuối cùng chúng tôi phải chia tay nhau bằng cách tàn nhẫn như vậy. Thỉnh thoảng tôi thường nhận được những món quà nhỏ nhỏ gửi đến công ty hay nhận những cuộc điện thoại không lời đáp kéo dài đến khi alo chán mà tắt máy thì mới kết thúc. Tôi linh cảm là anh nhưng không có gì chắc chắn. Với lại, giờ đó phút đó, anh và tôi vẫn đang nghĩ về nhau rất tệ, ai lại đi quan tâm đến người đã xúc phạm mình chứ, với người con trai truyền thống như anh lại càng không. Vậy mà đó là sự thật. Rồi anh cũng gom đủ cam đảm đến gặp tôi, trách tôi sao ngày trước đối xử anh như vậy. Anh vì tôi chống đối cả thế giới, đến cuối cùng tôi lại xúc phạm anh trước mặt những người anh đã gạt tay ra để bảo vệ tôi.
Giờ thì mọi chuyện không thể thay đổi nữa, tình yêu của chúng tôi đã có khoảng cách quá lớn, quan trọng là tôi cũng không muốn quay về một mối quan hệ mà dù cố gắng mấy cũng không tìm ra lối đi. Anh không thể từ bỏ gia đình, gia đình anh cũng không bao giờ từ bỏ quyết định của mình. Đến cuối cùng, chúng tôi cũng chỉ là người thương từng quen của nhau.
Anh vẫn ở cạnh tôi như một người bạn, chia sẻ và quan tâm, thẳm sâu trong lòng tôi rất buồn. Nếu đã không thể bên nhau, tôi chỉ mong cách xa thật xa để lòng được yên bình. Vậy mà dù tôi năng nhẹ rằng không muốn gặp nhau nữa, anh vẫn xuất hiện sau vài tuần cố tránh mặt với những lời hỏi thăm dịu dàng. Tôi nên làm gì để chạy trốn người đã lấp đầy trái tim mình?
Theo Ngoisao
Tôi như người 'ở trọ' trong chính căn nhà của vợ mình Là người đàn ông thành đạt, có công việc ổn định nhưng tôi như một kẻ 'ở trọ' trong chính căn nhà của vợ mình. Đây là điều luôn khiến tôi suy nghĩ bấy lâu nay. Tôi như người &'ở trọ' trong chính căn nhà của vợ mình (Ảnh minh họa) Yêu em từ năm nhất đại học, cuộc tình của chúng tôi...