Đứa bé 5 tuổi nhặt phế liệu đem bán lấy tiền nuôi chị gái bệnh tật
Thành nói chỗ đó sẽ cất đi làm khoản tiết kiệm cho 2 chị em. May mắn được Thành đón về có chỗ ăn ngủ sạch sẽ nên sức khỏe của cô chị tiến triển trông thấy.
Đã hơn 1 tháng nay ngày nào đi làm về trên cung đường ấy Thành cũng bắt gặp đứa trẻ nhỏ chừng 5 tuổi tha thẩn nhặt phế liệu dọc đường. Lúc đầu anh cứ nghĩ nó bị bỏ rơi, sau thấy 1 người dân gần đó gọi nó vào bảo cho ít thức ăn mang về cho chị thì Thành mới biết hóa ra nó cũng có người thân:
“Tội lắm chú à, 2 chị em nó mới đến đây nhưng đứa chị lớn song bệnh tật nằm 1 chỗ không kiếm ăn được gì. Đứa em 5 tuổi phải nhặt phế liệu bán lấy tiền nuôi chị đấy. Nó đã biết phân biệt tiền đâu nên dạo mới đến còn bị người ta lừa. Nhặt mấy ngày được bao đồ người ta trả cho có 1 ngàn. Sau chúng tôi biết hoàn cảnh phải giúp đỡ rồi chỉ cho chỗ bán hàng phế liệu thì chị em nó mới sống được tới ngày hôm nay đấy”.
1 bác đi đường kể cho Thành nghe về hoàn cảnh của 2 chị em đứa trẻ kia. Thành cũng chỉ là 1 chàng trai từ quê lên thành phố đi làm công nhân ở trọ, lương tháng đủ nuôi bản thân và dành ra được 1 chút ít gửi về quê cho mẹ chứ chẳng giàu có gì. Cũng vài lần anh đã giúp đỡ cho tiền đứa trẻ đó rồi nhưng đêm đó đi làm về muộn, trời mưa gió mà nó vẫn tha thẩn nhặt phế liệu dưới trời mưa thì anh thương vô cùng:
- Em về ngủ đi, muộn rồi đi dưới mưa là ốm đấy.
- Em nhặt để mai bán lấy tiền mua thuốc cho chị. Chị em ho nhiều lắm.
Thành theo chân đứa bé về gầm cầu nơi 2 chị em trú ngụ. Người chị đang lên cơn sốt mê man, không tới bệnh viện thì nguy hiểm vô cùng. Thành vội vàng gọi xe đưa người chị đi cấp cứu. May mắn cô ấy đã được cấp cứu kịp thời, sau 3 ngày ở viện thì cô ấy xin về. Quả thật Thành cũng không có tiền để cô ấy ở đó được lâu.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Nhưng anh quyết định đón 2 chị em đứa bé về phòng trọ của mình chăm sóc. Có chỗ che mưa che nắng dù sao cũng đỡ hơn là ở cái gầm cầu ẩm thấp bẩn thỉu đầy rẫy bệnh tật ấy. Từ ngày đón chị em đứa trẻ nhặt phế liệu về phòng trọ của mình Thành đã phải làm tăng ca để kiếm thêm thu nhập. Anh bảo đứa bé không cần đi nhặt phế liệu nữa nhưng nó vẫn ngày ngày làm việc đó bán lấy tiền đưa cho anh.
Thành nói chỗ đó sẽ cất đi làm khoản tiết kiệm cho 2 chị em. May mắn được Thành đón về có chỗ ăn ngủ sạch sẽ nên sức khỏe của cô chị tiến triển trông thấy. Sau 2 tháng thì cô ấy đã hồi phục sức khỏe tới 70% rồi. Hôm đó lẽ ra Thành tăng ca tới 10 giờ tối mới về nhưng anh lại quyết định xin nghỉ sớm để mua chút đồ ăn ngon về cho 2 chị em, lâu nay anh toàn về muộn và ăn cơm bụi bên ngoài còn 2 chị em thì tự nấu ăn ở nhà.
Vừa mới bước tới cửa Thành bỗng nghe được tiếng của đứa bé 5 tuổi từ trong nhà vọng ra. Anh nghe mà quá sốc…
- Sáng mai mình đi sớm hả mẹ? Mình sẽ không ở đây với chú Thành nữa hả mẹ?
- Chú Thành là người tốt nhưng mẹ con mình không thể lợi dụng mãi lòng tốt của chú ấy được. Mẹ con mình phải đi nơi khác kiếm ăn thôi, mẹ đã khỏe hơn rồi, mẹ không để con vất vả nữa, nhưng trước mặt mọi người con vẫn phải gọi mẹ là chị nghe chưa.
- Vâng ạ.
Thành choáng váng trước những gì anh vừa nghe được, anh đẩy mạnh cửa bước vào:
- Hai người… 2 người là mẹ con ư? Tại sao lại nói dối là chị em hả? Các người có âm mưu gì?
- Xin anh… Xin anh đừng nói cho ai biết. Chỉ là vì tôi thường xuyên bệnh tật nên thằng bé khổ, tôi sợ họ biết là mẹ mà không nuôi được con thì sẽ tìm gia đình mới cho nó. Ngày trước họ đã từng làm như thế rồi. Tôi không muốn xa con tôi, xin đừng tách mẹ con tôi…
Cô gái ôm chặt lấy thằng bé, cả 2 mẹ con đều khóc và van xin Thành:
- Hai mẹ con không phải đi đâu nữa, nếu không chê căn phòng trọ này thì hãy ở lại đây với tôi. Tôi sẽ là chỗ dựa cho mẹ con em, sẽ không ai tách con khỏi em được đâu.
- Anh…
Thành ôm chặt mẹ con cô gái vào lòng. Lòng thương đã khiến anh quyết định gắn bó cuộc đời mình với mẹ con cô ấy. Dù biết cuộc sống trước mắt sẽ có nhiều khó khăn nhưng anh biết quyết định của mình là đúng đắn.
Lâm Phương/ Theo Thể thao xã hội
Tuổi thanh xuân của tôi gắn liền với bệnh tật
Tôi không làm chủ được mình, sợ phụ thuộc quá nhiều vào thuốc suốt đời. Tôi không thể giao tiếp tự nhiên.
(Ảnh minh hoạ).
Trong cuộc đời điều tệ hại nhất với tôi đó chính là mắc bệnh, ở độ tuổi 19 tôi lại không thể làm những điều mà đáng ra tôi sẽ làm. Tôi là sinh viên đại học, đang bảo lưu một năm vì vừa mới phẫu thuật tuyến giáp. Có phải tôi đang quá nông nổi khi làm quá lên mọi chuyện, nhưng dưới góc nhìn cuộc sống của tôi thì thấy như mình đã chết, cuộc sống không còn ý nghĩa để tiếp tục. Tôi đã muốn ra đi nhưng nhìn mẹ đau lòng tim tôi lại đau như cắt.
Tôi mắc bệnh khi lên 17, là thời điểm chuyển trường mới, mọi thứ về tôi thay đổi. Từ một cô gái hay cười vui vẻ tôi trở nên lo âu sợ hãi, căng thẳng, cân nặng tăng lên. Tôi không kiểm soát nổi bản thân, đó là triệu chứng của bệnh và tác động của thuốc. Dần dà tôi tự ti, khép mình, mặc cảm, ở lớp tôi bị trêu chọc gián tiếp, luôn bị dè bỉu vì đột nhiên mập như heo dù không làm gì sai. Tôi chỉ biết mình mắc bệnh và phải chấp nhận sống với nó. Ở nhà tôi luôn tỏ ra vui vẻ như những chuyện trên trường không xảy ra.
Lên đại học, sau thời gian 2 năm điều trị, cân nặng của tôi về mức ổn định. Lúc đầu tôi khá vui vẻ, hòa đồng nhưng không lâu lại bị lại và tăng liều thuốc. Cơ thể tôi cũng lên cân, sưng phù, nặng nề nhất là đôi mắt và gương mặt. Tôi còn không dám đối diện với mình trước gương. Tôi có nét đẹp hài hòa của mẹ nhưng tại sao lại mắc bệnh này? Người lạ luôn có cảm giác khó gần khi nói chuyện với tôi. Có lẽ tôi quá trẻ và non nớt nhưng giờ đây không biết phải sống như thế nào, vừa phẫu thuật không lâu thì tôi lại mắc bệnh suy giáp, lúc nào cũng mệt mỏi ủ dột trầm cảm.
Người ta nói tuổi trẻ đẹp nhất của đời người mà cuộc đời tôi cứ quanh quẩn ý nghĩ tiêu cực. Tôi không làm chủ được mình, sợ phụ thuộc quá nhiều vào thuốc suốt đời. Tôi không thể giao tiếp tự nhiên. Chị gái nghĩ rằng tôi vô tích sự và đó là sự thật. Tôi không muốn đối mặt khi bản thân quá tệ hại như thế này. Những ước mơ ngày còn nhỏ giờ chỉ còn sự dở dang.
Theo VNE
Biết chồng ngoại tình, vợ cao tay vẫn lẳng lặng chuẩn bị món quà sinh nhật khiến cả đời... Biết rõ mười mươi chồng ra ngoài "ăn chả" nhưng thay vì lồng lộn đánh ghen, chị vợ thông minh này đã dạy cho anh chồng ngoại tình một bài học nhớ đời. (Ảnh minh hoạ). Trong xã hội hiện đại ngày nay, có lẽ hai chữ "ngoại tình" hay "cặp bồ", "đánh ghen" đã chẳng còn khiến người ta phải ố á...