Đưa bạn gái vào khách sạn “tránh nóng”, tôi choáng váng nhìn “cái ấy” của em nhấp nhô đến lạ thường
Lát mình sang khách sạn đối diện kia “tránh nắng” nhé. Vào đấy điều hòa mát lạnh, lại được ôm anh thì còn gì bằng đúng không cục cưng.
Trưa thứ 7 hết giờ làm, Hùng phóng xe tới cơ quan Lê đón cô đi ăn ngay. Vừa nhìn thấy bạn trai đứng dưới nắng nóng đợi mình, Lê đã vội vã đi mua ngay chiếc áo nắng để Hùng khoác vào. Thấy Lê sợ anh bị đen da, cháy nắng các kiểu Hùng vui lắm. Anh không ngờ cô bạn gái chảnh chọe của mình lại quan tâm, lo lắng cho anh từng tý như vậy.
Ăn trưa xong đâu đấy, Lê nhìn ra ngoài lắc đầu ngán ngẩm bảo Hùng.
- Hôm nay được bạn trai mời đi ăn chỗ sang chảnh có khác, nắng vỡ đầu ra. Giờ anh tính đưa em đi đâu đây, nói trước là em không ra ngoài trời đầy nắng đâu nhé.
- Anh biết bạn gái anh sợ nắng thế nào mà. Hay lát mình sang khách sạn đối diện kia “tránh nắng” nhé. Vào đấy điều hòa mát lạnh, lại được ôm anh thì còn gì bằng đúng không cục cưng.
- Gớm. Anh tính toán kỹ lưỡng thế, chẳng lẽ anh lại định âm mưu bóc lột sức lao động của em sao ?
- Em biết rồi còn hỏi? Lâu rồi chưa được gần bên em, anh nhớ rồi.
Hay lát mình sang khách sạn đối diện kia “tránh nắng” nhé
Chiều lòng bạn trai, Lê đứng dậy cùng anh sang khách sạn kia đặt phòng. Vừa vào phòng Lê đã lao vào nhà tắm ngay lập tức, nóng như thế này cứ phải ngâm mình trong nước mới thích. Thấy Lê tắm táp các kiểu thế kia, Hùng cũng thấy nóng hết cả người. Đợi Lê chừng 30 phút sau thì cô bước tra với chiếc váy ngủ khá sexy.
Định đi tắm luôn, nhưng nhìn Lê quyến rũ thế kia Hùng không kìm chế được. Anh tiến lại gần Lê rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn nồng nhiệt. Vừa bế Lê lên giường để tận hưởng những giây phút tuyệt vời, Hùng sững người lại nhìn bầu ngực của người yêu cứ nhấp nhô muốn thoát ra khỏi chiếc váy mỏng kia.
Video đang HOT
Thấy Hùng sững người nhìn chằm chằm vào “cái ấy” của mình, Lê véo má anh một cái rồi hỏi với giọng giễu cợt:
- Sao thế đồng chí? Mới vừa ra trận đã chuẩn bị xin hàng thế này rồi sao?
- Không? Anh đang có chút khó hiểu về “cái ấy” của em. – Hùng chỉ tay vào vòng 1 của Lê.
- Sao cơ? Anh thấy có gì khác sao mà khó hiểu. Chẳng phải lần nào anh chả thấy, chả dùng mà lại còn cố tỏ ra như lần đầu không bằng ấy.
Hùng sững người lại nhìn bầu ngực của người yêu cứ nhấp nhô muốn thoát ra khỏi chiếc váy mỏng kia (ảnh minh họa)
- Em nói đi, vòng 1 của em sao lại to lên đáng kể thế này vậy? Anh nghĩ tới chuyện em đi nâng ngực, nhưng cũng không phải chẳng lẽ em đã có… bầu nên nó mới to lên thế này sao?
- Anh giỏi suy luận quá nhỉ? Nhưng cũng đúng đó, em dính bầu gần 2 tháng rồi anh ạ. Là con của anh đấy, nhưng không biết là con trai hay con gái. Anh tính sao đây? Mình cưới chứ?
- Gần 2 tháng ư? Chẳng phải anh đi công tác 3 tháng nay mới về đó sao? Không thể có chuyện em mang bầu với anh được, anh mới được âu yếm em 1 tuần nay chứ mấy?
- Em… em không nhớ rõ nữa. Nhưng em dám chắc rằng cái thai này là của anh mà.
- Không thể nào. Em nói thật đi, ngoài anh ra em cũng lên giường với người đàn ông khác đúng không? Nếu đó là con anh, sao anh không biết cơ chứ? Em nói dối cũng phải có cơ sở 1 chút để người ta tin chứ?
- Trong thời gian anh đi công tác, ở nhà em cô đơn và muốn… nên đã trót đi nhà nghỉ với tình cũ. Và có lẽ cái thai này là hệ quả của sai lầm đó. Anh có thể tha thứ cho em được đúng không? Em sẽ bỏ cái thai này đi, chỉ cần anh đừng bỏ em thôi, được không anh?
Gần 2 tháng ư? (ảnh minh họa)
- Tôi không cần biết em sẽ xử lý như thế nào? Nhưng chuyện phản bội và lừa dối tôi như vậy là không thể chấp nhận được. Chúng ta chia tay, còn lý do vì sao thì em tự hiểu rồi đấy.
Bực tức vì chuyện bạn gái dám phản bội, lại định lừa cái thai trong bụng cô ấy là của Hùng, anh mặc đồ lại đóng sầm cửa bỏ đi. Chuyện gì có thể tha thứ chứ chuyện này thì nhất định là không. Anh là kẻ dám yêu dám bỏ chứ không khụy lụy yếu đuối, với Hùng thà mất đi người yêu còn hơn cố chấp yêu phải người con gái không ra gì.
Mặc cho Lê có đến chỗ làm tìm anh, van xin Hùng tha thứ và quay lại với Lê nhưng anh vẫn cự tuyệt cô. Lời chia tay Hùng nói ra, anh sẽ không bao giờ rút lại. Hơn bao giờ hết anh muốn Lê hiểu được cái giá của việc phản bội tình yêu là như thế nào.
Cũng may lần đó vào khách sạn tránh nóng anh mới biết được bí mật của Lê, không thì anh đã bị cô ấy lừa và giờ chắc đang tất bật chuẩn bị đám cưới và đón chào đứa con không phải máu mủ của mình.
Theo Một Thế Giới
Đi chơi lần đầu tiên anh đã lôi tôi vào khách sạn
Lôi tôi một hồi không được, anh tức giận bỏ tôi lại và tuyên bố chia tay. Tôi khóc lóc khổ sở và đi lang thang suốt buổi tối.
Tôi 23 tuổi, đang là sinh viên năm cuối. Cách đây gần 2 năm, tôi quen Văn, bằng tuổi tôi, sau gần nửa năm nói chuyện tôi nhận lời yêu anh, là mối tình đầu của mình. Anh học cao đẳng và đã đi làm trong miền Nam, thỉnh thoảng về thăm gia đình và tôi. Chúng tôi nói chuyện, tâm sự qua tin nhắn cùng những cuộc điện thoại. Yêu anh được hơn nửa năm tôi bắt đầu thấy chán mỗi khi nói chuyện vì thấy anh không hiểu mình. Tính anh thật thà, không lãng mạn, hơi khô khan, còn tôi yếu đuối, luôn muốn được người yêu vỗ về. Không biết có phải tôi quá đòi hỏi không khi cứ mong muốn nhiều đức tính đó từ anh. Lâu dần tôi cảm thấy mối quan hệ giữa hai đứa hơi nhạt nhẽo, hay cãi nhau hơn, phần lớn những lúc cãi nhau là do tôi. Tính tôi còn trẻ con và muốn được anh dỗ, mỗi lần cãi nhau như vậy tôi đều dọa chia tay, anh lại chủ động làm lành, nhưng sau đó cũng không khá hơn khi chúng tôi nói chuyện hay mâu thuẫn, tôi không biết tại sao lại vậy nữa.
Trong thời gian này, tôi vô tình quen Lân, qua một người bạn. Anh hỏi xin cô bạn đó số điện thoại của tôi nhưng tôi không đồng ý cho, những ngày sau đó tôi thấy nhớ vì lần đầu gặp mặt đã có cảm tình với Lân rồi. Một tháng sau tôi xin số chủ động liên lạc với anh. Chúng tôi nói chuyện vài tháng thì gặp mặt, trong quá trình nói chuyện anh kể từng yêu 3 người và đều đã đi quá giới hạn. Anh thường xuyên nhắn tin và gửi những ảnh nóng copy trên mạng cho tôi, nói tôi nên sống thoáng ra. Tôi đang mù quáng trao tình cảm cho anh nên chỉ nghĩ đó là cách sống của mỗi người, không đánh giá được nhân phẩm qua chuyện đó.
Hôm gặp mặt đầu tiên, chúng tôi đi ăn tối, ăn xong anh rủ tôi vào nhà nghỉ, tôi thấy hoảng sợ và nhất định không vào mặc cho anh lôi đi. Lôi tôi một hồi không được, anh tức giận bỏ tôi lại và tuyên bố chia tay. Tôi khóc lóc khổ sở và đi lang thang suốt buổi tối. Hôm sau anh chủ động làm lành, tôi mủi lòng và chúng tôi lại cùng đi chơi, đến chỗ vắng người anh ôm hôn sờ soạng tôi đủ kiểu. Tôi đã bị anh làm cho mù quáng nên không nghĩ được gì. Tối đó về tôi gọi điện để nói chuyện như mọi hôm thì anh bảo đang đi uống nước với bạn, kêu tôi ngủ trước đi. Tôi tức quá nên ngày hôm sau không nói chuyện với anh nữa, anh gọi không thấy tôi nghe thì nhắn tin bảo chia tay. Tôi không nói gì chỉ biết khóc.
Một tuần sau, tôi không chịu được nữa, phần vì thấy thất vọng với bản thân đã không đủ lý trí, phần vì căm hận anh nên tôi đến nhà gặp anh nói chuyện. Anh không chịu gặp, tôi gọi không thèm nghe, dùng số khác gọi thì gặp được anh và tôi đã khóc. Anh coi như không có chuyện gì, rất bình thản nói quay lại bên tôi nhưng tôi nhất quyết chấm dứt.
Về phần Văn, tôi gọi điện nói hết sự thật cho anh biết và nói lời chia tay anh vì hình như đã hết yêu anh rồi. Chúng tôi không hợp và tôi cảm thấy có lỗi. Anh đã khóc và nói tôi tàn nhẫn quá nhưng anh bảo thương tôi, rằng tôi dễ bị người ta lừa, anh không để bụng, kêu tôi với anh làm lại từ đầu. Hôm đó tôi vô cùng cảm kích anh nhưng nghĩ lại thấy bản thân không xứng đáng. Tôi vô cùng cắn rứt lương tâm, quay lại với anh mà tôi như người vô hồn, lúc nào cũng mang trong người tâm trạng không vui, hổ thẹn vì đã phản bội anh.
Bỗng dưng Lân liên lạc lại kêu yêu tôi, không thể quên tôi, tôi vẫn nói chuyện bình thường nhưng biết điểm dừng. Hắn vẫn nghĩ tôi còn yêu và có thể làm mọi chuyện vì hắn như trước kia nên lại một lần nữa dụ dỗ. Tôi từ chối, nói hết yêu và chia tay rồi chúc hắn hạnh phúc. Không đạt được mục đích nên hắn đối xử với tôi vô cùng tàn nhẫn và lạnh nhạt.
Giờ đây khi bình tâm, tôi nhìn nhận lại mọi việc đã qua, thấy mình thật ngu ngốc, đã mù quáng yêu người không ra gì, nghĩ lại Lân chỉ coi tôi như rau sạch thôi, chưa từng quan tâm đến tôi. Lần tôi dọa tự tử hắn cũng mặc kệ. Thật buồn cười cho kẻ lụy tình như tôi, tôi không oán trách mà còn chúc phúc hắn. Tôi làm thế có ngốc quá không? Điều tôi khổ tâm nhất bây giờ là Văn, tôi nợ anh nhiều quá, thấy không còn mặt mũi nào yêu anh nữa, tôi đã làm tổn thương anh, thấy hối hận vô cùng. Tôi sống không thanh thản, có nên chia tay Văn để anh tìm người tốt hơn tôi không? Tôi đối xử với Lân như thế có quá nhân từ không? Tôi mất phương hướng rồi, mong nhận được lời khuyên từ độc giả.
Theo VNE
Chúng tôi cứ đi chơi là vào khách sạn Tôi không được gặp anh nhiều nên cũng đồng ý vào đó vì nghĩ mình cũng lớn rồi. Tôi và bạn trai bằng tuổi, tính tới giờ quen được hơn 2 năm. Tôi yêu anh rất nhiều, vì anh mà tôi đã chia tay người yêu cũ. Tôi và nhỏ bạn thân cũng từ mặt nhau tới giờ. Nó thích anh nhưng anh...