Đưa 2 triệu đồng/tháng nuôi con, tôi vẫn bị bạn gái cũ chê “vô trách nhiệm”
Tôi nói thẳng với bạn gái rằng, nếu cô ấy nhất quyết sinh con thì đó là quyền của cô ấy. Còn tôi chưa sẵn sàng lấy vợ, chưa sẵn sàng làm cha.
Tôi tự nhận mình là chàng trai có ngoại hình, khá đào hoa. Tôi theo đuổi, tán tỉnh con gái nhiều, những cô gái phải lòng tôi không ít. Vậy nên chuyện yêu đương đôi khi chỉ xác định vui vẻ nhưng cũng lắm lúc đau đầu.
Với nhiều người, tôi là hạng đàn ông lăng nhăng. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, mình còn trẻ, yêu thì cứ yêu, miễn sao đừng để lại “hậu quả” là được.
Thế nhưng, không phải “cuộc yêu” nào mình cũng có sự chuẩn bị, tỉnh táo để làm chủ bản thân. Sau một lần cả say rượu lẫn “say tình”, tôi đã để bạn gái dính bầu.
Khi đó, Thu và tôi chỉ mới xác lập quan hệ yêu đương được vài ba tháng. Thu không xinh đẹp, nhưng hiền lành, dễ thương.
Thu yêu tôi thật lòng, nghiêm túc, không giống các cô gái trước tôi từng yêu. Vậy nên khi Thu phát hiện có bầu, cô ấy nhất quyết giữ lại đứa bé.
Tôi thời điểm đó cũng yêu Thu, nhưng cưới cô ấy làm vợ thì tôi chưa nghĩ đến. Tôi mới 26 tuổi, ngoài tình trường khá oanh liệt ra, trong tay chưa có gì.
Công việc của tôi chỉ mang lại thu nhập đủ ăn đủ tiêu. Tôi chưa chuẩn bị cả về tài chính lẫn tinh thần cho việc phải gánh vác một gia đình nhỏ.
Bạn gái cũ nhận tiền nhưng lại phủ nhận trách nhiệm của tôi (Ảnh minh họa: Sohu).
Còn Thu, cô ấy mới 23 tuổi, vừa “chân ướt chân ráo” đi làm. Cô ấy còn trẻ, còn cả tương lai rộng mở phía trước, không nên chỉ vì một đứa trẻ mà phải chịu những ràng buộc gia đình quá sớm.
Hơn nữa, cô ấy có nhiều lựa chọn, không nên lấy phải một người chồng chưa có gì đảm bảo cuộc sống cho gia đình như tôi.
Đó là những lý lẽ tôi đưa ra để thuyết phục Thu không nên giữ lại đứa bé. Tôi đã dính “tai nạn” kiểu này vài lần trước và đều xử lý ổn cả. Chỉ có điều với Thu thì lại khác.
Cô ấy nói yêu tôi thật lòng, cái thai là kết tinh tình cảm của cô ấy dành cho tôi. Tôi không muốn “chịu trách nhiệm” cũng không sao. Nhưng cô ấy nhất quyết sẽ không từ bỏ con của mình chỉ vì những điều tôi nói.
“Em nghĩ, cả anh và em đều trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm cho những việc mình làm. Em sẽ sinh con, nuôi con. Đừng cố thuyết phục em làm việc tàn nhẫn, thất đức ấy”, Thu kiên quyết như vậy và tôi cũng không biết làm gì hơn.
Tôi nói thẳng với Thu rằng, nếu cô ấy nhất quyết sinh con thì đó là quyền của cô ấy. Còn tôi chưa sẵn sàng lấy vợ, chưa sẵn sàng làm cha.
Video đang HOT
Sau khi đứa bé ra đời, tôi sẽ góp một khoản tiền nhỏ coi như chu cấp nuôi đứa bé. Cô ấy nói rằng, việc trợ cấp nuôi con có cũng được, không có cô ấy cũng không cần.
Sau khi Thu nhất định sinh con, tình cảm của chúng tôi trở nên tệ hơn. Bản tính tôi vẫn là “cả thèm chóng chán”. Vốn dĩ, ngay từ đầu, tôi đã không xác định lấy cô ấy làm vợ.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn gọi điện, nhắn tin hỏi thăm cô ấy có khỏe không, em bé thế nào. Nhưng Thu không trả lời tôi, coi tôi như kẻ sở khanh bội bạc.
Sau khi Thu sinh con, tôi có đến thăm, đưa cô ấy một số tiền tẩm bổ sức khỏe. Từ đó, tôi tự động chuyển khoản cho cô ấy 2 triệu đồng/tháng để trợ cấp nuôi con. Cô ấy vẫn nhận, không có bất cứ phản hồi nào.
Thấm thoắt, con gái của tôi và Thu đã 3 tuổi. Còn tôi tìm được một nửa của đời mình.
Chuyện sắp cưới vợ, tôi cũng nói cho Thu biết. Nhưng tôi không ngờ, từ khi nghe tin tôi sắp kết hôn, Thu bỗng đi rêu rao, nói xấu tôi khắp nơi.
Chúng tôi có một số bạn bè chung. Mỗi lần gặp gỡ, bạn bè đều trách móc tôi tệ bạc. Rằng tôi “dám chơi không dám chịu”, làm con người ta có bầu, không những không cưới, còn vô trách nhiệm với cả con đẻ của mình.
Những lời Thu nói xấu về tôi khiến tôi bất ngờ và kinh ngạc. Tôi thừa nhận, từ khi có con, tôi chỉ gặp bé vài lần, chưa từng chăm sóc bé lúc đau ốm hay đưa bé đi chơi.
Nhưng tôi vẫn gửi tiền trợ cấp nuôi dưỡng bé. Số tiền 2 triệu đồng/tháng có thể không lớn, nhưng tổng cộng lại 3 năm qua cũng hơn 70 triệu đồng.
Đó không phải là tiền, là trách nhiệm của tôi dành cho con à? Sao cô ấy có thể phủ nhận sạch trơn vai trò của tôi như thế?
Mấy nay, tôi suy nghĩ rất nhiều. Con là do cô ấy quyết định sinh ra, quyết định nuôi dưỡng. Ngay từ đầu, cô ấy khẳng định không cần tôi phải “chịu trách nhiệm”.
Nhưng tôi là người đàng hoàng nên mỗi tháng đều gửi 2 triệu đồng cho cô ấy. Giờ tôi sắp lấy vợ, rồi sẽ có con. Số tiền tôi kiếm được không nhiều, còn phải lo cho gia đình của mình nữa.
Mấy năm qua, mỗi tháng đều đặn tôi gửi 2 triệu đồng phụ cấp Thu nuôi con mà vẫn bị Thu rêu rao rằng, tôi là gã đàn ông bạc bẽo, người cha vô trách nhiệm.
Dù sao cũng mang tiếng xấu rồi, tôi có nên cắt luôn khoản 2 triệu đồng kia đi không?
Mời bạn gái đi nhà hàng sang chảnh, tôi hãi hùng bỏ chạy khi thấy cảnh này
Đúng hẹn, tôi đến nhà hàng em đã chọn, nhìn quanh rồi cũng tìm thấy em. Nhưng không phải chỉ có em và một vài người đến như tôi nghĩ.
Tôi năm nay 27 tuổi, vừa mới có bạn gái không lâu. Trước đây, vì công việc chưa ổn định nên yêu ai, tôi cũng không dám tính chuyện lâu dài.
Nhưng ở tuổi này, khi công việc đã ổn định, tôi cũng muốn cưới vợ để yên bề gia thất còn lo làm ăn.
Bạn gái tôi 25 tuổi, khá xinh đẹp, làm kế toán tại một doanh nghiệp tư nhân. Tôi quen cô ấy qua sự giới thiệu của bạn bè. Tán tỉnh qua mạng gần hai tháng thì cả hai chính thức hẹn hò.
Vì mới yêu nhau nên tôi chỉ rủ em ấy đi uống cà phê, uống nước. Vài lần rủ em đi ăn vặt, nhưng em bảo buổi tối em ngại ăn nên cả hai chỉ đi lòng vòng, ngồi chơi quán xá ven đường rồi về.
Hôm kia, nhân dịp gần ngày sinh nhật em, lại đúng kỳ tôi nhận lương, tôi có mời em đi ăn nhà hàng với lý do: "Anh muốn mời em đi ăn, coi như tổ chức sinh nhật sớm cho em. Em thích ăn ở đâu, tùy ý em chọn nhé".
Có phải tôi quá tệ khi cho bạn gái "leo cây" trong buổi hẹn ăn tối? (Ảnh minh họa: Getty).
Cô ấy nghe tôi nói xong, vui vẻ nhận lời, còn nói sẽ tham khảo xem nên đi ăn ở đâu. Em ấy muốn đến nơi sang chảnh và lãng mạn một chút.
Trưa hôm đó, em nhắn tin hỏi tôi: "Chiều em rủ thêm người đi ăn cùng được không?".
"Tất nhiên rồi, nếu em muốn", tôi trả lời, nghĩ rằng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn thoải mái trong mối quan hệ này nên muốn rủ bạn thân đi cùng cho đỡ ngại.
Em nói em sẽ đi với mọi người, tôi không cần đón. Tôi đọc xong, không hề để ý em dùng chữ "mọi người" trong tin nhắn.
Đúng hẹn, tôi đến nhà hàng em đã chọn, nhìn quanh rồi cũng tìm thấy em. Nhưng không phải chỉ có em và vài người như tôi nghĩ.
Tôi nhẩm đếm, họ có tới 12 người, cả già, cả trẻ đang ngồi vòng tròn vui vẻ cười nói. Trên bàn đã bày la liệt thức ăn.
Tôi nhìn nhà hàng khá sang trọng, đoán chắc rằng có lẽ món ăn ở đây không hề rẻ. Nghĩ đến tháng lương vừa nhận của mình không biết có đủ trả cho bữa ăn hôm nay không, tự nhiên tôi toát hết mồ hôi hột.
Tôi không do dự, quay lưng bước ra khỏi nhà hàng. Đứng ở ngoài hồi lâu, tôi không biết mình nên bỏ về hay nên vào trong.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi báo tin nhắn đến:
- Anh đâu rồi, sao đến muộn thế? Em và mọi người đến một lúc rồi, đã gọi món rồi. Anh đến nhanh lên nhé.
- Xin lỗi em, anh có chút việc đột xuất chắc không đến được. Em và bạn cứ ăn đi. Anh sẽ mời em hôm khác nhé.
- Không được đâu. Hôm nay, không chỉ bạn thân, em còn mời cả anh chị em trong nhà, có cả bác em đi cùng nữa.
Ai cũng muốn đến để xem mắt chàng rể tương lai. Anh không đến thì mọi người sẽ cười em, còn anh thì "mất điểm" đấy nhé.
Ngay lúc đó, tôi liền có suy nghĩ khác về bạn gái của mình. Nếu em ấy chỉ rủ 1- 2 người đi ăn cùng cho vui thì không vấn đề gì. Nhưng rủ cả đại gia đình đi như thế đúng là quá mất lịch sự.
Em ấy thừa biết, tôi vừa mới ổn định công việc không lâu, thu nhập hàng tháng cũng không cao. Vậy hành động của em hôm nay là nhằm mục đích gì?
Là muốn cho mọi người "xem mắt" tôi, hay là thử xem tôi có hào phóng hay không?
Một cô gái tế nhị, lịch sự, biết điều chắc chắn sẽ không làm như vậy. Thôi thì, nếu họ thích ăn nhà hàng thì cứ ăn uống thoải mái đi, rồi sau đó nhận hóa đơn cùng chia nhau mà trả.
Tôi và em ấy có lẽ không có duyên gắn kết lâu dài, đành kết thúc ở đây vậy. Nghĩ thế, tôi liền quay xe về.
Vừa về đến nhà, bạn gái đã gọi điện. Tôi vừa bắt máy, em ấy đã "nổi trận lôi đình": "Tại sao anh lại đối xử với em như thế? Anh làm em mất mặt với tất cả mọi người.
Vậy mà nói muốn tổ chức sinh nhật sớm cho em, muốn tính chuyện lâu dài. Đến một bữa ăn còn không dám đến vì sợ tốn tiền, chứng tỏ "tâm" của anh không đặt chỗ em đâu. Chúng ta kết thúc từ hôm nay".
Cuộc điện thoại của bạn gái khiến tôi có chút nghĩ ngợi. Nếu là tôi ở vị trí của em cũng sẽ thấy xấu hổ, bẽ bàng. Em ấy nói không sai, đúng là tôi tiếc tiền nên đã "đánh bài chuồn" vào phút chót.
Tôi từng đọc hoặc xem những câu chuyện cô gái kéo nhiều người đi ăn nhà hàng để bạn trai phải rút sạch ví trả tiền bữa ăn. Tưởng chuyện chỉ có trên phim, trên mạng thôi, không ngờ chính tôi cũng phải đối diện.
Bình thường, khi chia tay một cuộc tình, ít nhiều gì cũng sẽ có chút tiếc nuối. Nhưng không hiểu sao, tôi lại không cảm thấy buồn khi nghĩ đến việc chia tay em.
Là vì tôi quá coi trọng tiền bạc, hay là vì tình cảm tôi dành cho em chưa đủ lớn?
Có phải tôi là một thằng đàn ông quá tệ hay không?
Hôn bạn gái cũ ngay trong đám cưới của chính mình Hai người vẫn giữ liên lạc và làm bạn với nhau sau khi chia tay. Do đó, anh đã mời bạn gái cũ đến chung vui với mình trong ngày trọng đại. Theo Suara News, sự việc gây xôn xao dư luận xảy ra tại tỉnh Nam Sulawesi, thuộc đảo Sulawesi, Indonesia. Từ đoạn video được đăng tải, có thể thấy đám cưới...