Đưa 1 triệu đồng/tháng vẫn mắng vợ tiêu hoang
‘Mỗi tháng anh đưa tôi 1 triệu, không cần biết tôi tiêu pha những gì, chợ búa thế nào, tiền sữa cho con bao nhiêu. Anh cứ cho thế là nhiều nên khi tôi kêu hết tiền, anh liền mắng tôi tiêu hoang, không biết tiết kiệm, đưa bao nhiêu là xài hết bấy nhiêu!’
“Anh ấy tốt tính, không rượu chè, cờ bạc, chăm chỉ làm ăn. Chẳng lẽ vì vấn đề tiền bạc mà mình lại nghĩ đến ly hôn”, chị Huệ (Ngã Tư Sở, HN) mở đầu câu chuyện bằng tiếng thở dài. Chị đang đau đầu chuyện tài chính gia đình vì chồng không ý thức được việc đưa tiền cho vợ chi tiêu sinh hoạt hàng ngày.
Chị kể, vợ chồng chị lấy nhau đã hơn 3 năm, có một con gái hơn 1 tuổi. Hai vợ chồng khá hợp tính nhau nên ít khi cãi vã. Duy chỉ có một chuyện khiến chị đau đầu, đó là chuyện tiền bạc. Hồi mới cưới, ở cùng bố mẹ chồng, hai vợ chồng mỗi người biếu bố mẹ một ít rồi tiền ai nấy tiêu. Nhưng nay đã ở riêng, chồng chị vẫn giữ kiểu sinh hoạt cũ, không chịu đưa tiền cho vợ.
Chị chia sẻ: “Lúc đầu ngại không muốn hỏi chồng chuyện tiền nong nên tôi vẫn tự xoay xở chi tiêu trong khoản lương của tôi. Lương tôi 5 triệu, lương anh 8 triệu, ngoài ra anh còn một số khoản lặt vặt khác. Nhưng càng ngày mọi thứ càng đắt đỏ, riêng tiền sữa cho con mỗi tháng cũng ngốn hơn 1 triệu rồi. Tháng nào tiêu dè sẻn lắm thì may ra đủ, còn đâu toàn thiếu”.
Khi không thể xoay xở trong khoản lương của mình, chị mới “dày mặt” bảo chồng đóng góp. Thế là mỗi tháng, anh đưa chị 1 triệu tiền sinh hoạt phí.
“Tiền lương của tôi và tiền chồng đưa chỉ dùng để mua sữa cho con, chi tiêu sinh hoạt, ăn uống cho gia đình. Vậy mà chồng không cần biết tôi tiêu vào những cái gì, tháng nào thiếu tiền hỏi thêm là anh kêu tôi tiêu hoang, không biết tiết kiệm, không biết vun vén cho gia đình. Anh còn bảo hồi sống với mẹ chỉ đưa mẹ có 5 trăm ngàn mà chả thấy mẹ kêu bao giờ, sinh hoạt còn cao hơn bây giờ”, chị ấm ức.
Chị cũng nhiều lần nói thẳng với chồng là giờ có con, có cuộc sống riêng, bao nhiêu thứ phải chi tiêu nên không thể so với hồi sống với bố mẹ. Nhưng chồng chị vẫn cứ thờ ơ, mỗi tháng chỉ đưa vợ đúng 1 triệu. Chị bảo, nói nhiều thì chồng lại cho là mình quá coi trọng tiền bạc, mở mồm là tiền tiền, nhưng chồng không biết ý nên chị rất khổ tâm. Cho rằng cả ngày đi làm, chỉ ăn ở nhà bữa tối nên chồng Thùy chỉ góp 1 triệu đồng mỗi tháng.
Đưa cho em để em tiêu hết à!
Mới cưới được hơn nửa năm nhưng chị Thùy (Nghĩa Tân, Cầu Giấy) đã thấy chán chồng. Lý do cũng vì chuyện anh không chịu đưa tiền sinh hoạt cho vợ.
Video đang HOT
Chị kể: “Chồng mình lương cao gấp đôi gấp ba mình nhưng chỉ bo bo tiêu cho bản thân chứ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đưa tiền sinh hoạt cho vợ. Anh bảo cả ngày đi làm, chỉ ăn ở nhà bữa tối nên góp 1 triệu/tháng để mình đi chợ nấu nướng. Còn chi tiêu cá nhân thì của ai nấy dùng”.
Chi tiêu cho một gia đình đâu chỉ có khoản ăn uống, còn biết bao khoản khác như tiền điện, tiền nước, tiền internet, tiền ga, tiền dầu gội, sữa tắm, xà phòng, giấy vệ sinh…và đủ thứ lặt vặt khác không thể gọi tên. Chị Thùy bảo, lương chị cũng khá nên dù chồng không đưa thì chị vẫn có thể tự xoay xở được. Nhưng chị bảo, sự đóng góp thể hiện trách nhiệm của người đàn ông với gia đình nên sự thờ ơ của chồng khiến chị lo cho tương lai.
“Nhiều lần mình thủ thỉ bảo chồng nên đưa tiền cho vợ để vợ cân đối chi tiêu cho gia đình, thừa thì tiết kiệm nhưng chồng không chịu, chồng còn bảo “đưa cho em để em tiêu hết à”. Cứ quên đi thì thôi, chứ lúc nào nghĩ đến câu này của chồng là mình vừa ức vừa tủi thân. Chưa con cái gì thì thế này được, chứ con cái vào rồi mà vô trách nhiệm thế này thì thà sống một mình còn hơn”, chị chia sẻ.
Theo chuyên gia tâm lý Hồng Hà, Trung tâm tư vấn tình yêu – hôn nhân – gia đình, một phần do các bà vợ ngại nói chuyện tiền nong với chồng, một phần do các ông chồng nghĩ rằng đóng góp một khoản là đã có trách nhiệm nên mới xảy ra những tình huống như trên. Các bà vợ khi cần chồng đóng góp thêm để chi tiêu cho gia đình, không nên nói chung chung do giá cả leo thang mà cần có những hành động cụ thể để chồng hiểu.
Chị em có thể công khai các khoản thu nhập và chi tiêu với chồng, đưa chồng đi chợ cùng vài lần để biết giá cả các mặt hàng, thậm chí cắt một số khoản tiêu dùng như không cho bật điều hòa, không dùng bình nóng lạnh để tiết kiệm điện, bớt một số món ăn khoái khẩu mà đắt đỏ trong bữa ăn,…dần dần các ông sẽ hiểu và biết chia sẻ gánh nặng với vợ.
Theo Vietnamnet
Chồng cày cuốc trả nợ, vợ thong thả ở nhà đốt hết vào phấn son
Cứ làm được 10 ngày vợ tôi lại nghỉ việc vì chê lương thấp, khi lại bảo không phù hợp khả năng, lúc lại bảo vất vả quá. 3 tháng đi làm mà cô ấy chưa nhận được một đồng lương nào.
Chào độc giả mục tâm sự, khi tôi viết những dòng chia sẻ này là lúc cuộc hôn nhân của chúng tôi đang ở bờ vực tan vỡ.
Tôi lấy vợ được 3 năm, có với nhau một đứa con gái. Trước lúc lấy vợ tôi bây giờ, tôi từng quen biết nhiều người con gái và cũng có nhiều người để ý, yêu thầm tôi. Thế nhưng, một lý do là vì nhà tôi quá nghèo, nên việc lấy vợ với tôi là điều khá khó khăn vì tôi muốn chọn một người hiểu được hoàn cảnh gia đình tôi và hơn hết là biết yêu thương, chăm sóc bố mẹ tôi.
Cũng vì nghèo nên tôi luôn muốn chọn một người vợ có gia đình tử tế một chút, có điều kiện một chút để sau này sinh con đẻ cái, chúng tôi còn được hỗ trợ phần nào.
5 năm trước tôi từng yêu tha thiết một người con gái sau lần đi công tác miền cao và tình cờ gặp cô ấy. Làn da trắng và mái tóc đen bóng, nụ cười duyên dáng khiến tôi chết đứ đừ ngay lần gặp đầu tiên. Tôi đã chủ động tấn công và sau mấy lần công tác tiếp, cô ấy đã chú ý đến tôi nhiều hơn. 6 tháng sau thì cô ấy đồng ý yêu tôi.
Dù xinh xắn và có nhiều theo đuổi nhưng cô ấy chỉ yêu mỗi mình tôi và cũng rất thật lòng dù biết hoàn cảnh gia đình nhà tôi. Thế nhưng có một điều khiến chúng tôi quan hệ 2 năm vẫn không đến được với nhau là vì nhà cô ấy cũng rắc rối và nghèo lắm. Sau cô ấy còn hai đứa em đang học đại học, bố mẹ đều là cán bộ nhưng bố cô ấy hay nhậu nhẹt bị cho nghỉ sớm.
Rồi khi tôi 32 tuổi, bố mẹ ở quê thúc giục lấy vợ. Giữa lúc đó, tôi đi đám giỗ cùng một người bác trong họ thì gặp vợ tôi bây giờ. Nhà vợ tôi khá giàu có, bố mẹ làm kinh doanh phát đạt lắm.
Cô ấy hơi thấp, da ngăm ngăm nhưng cũng rất quý mến tôi. Sau 1 tháng quen biết, một lần uống say và được cô ấy rủ về phòng chơi, tôi đã trót quan hệ khiến cô ấy có bầu. Vậy là tôi đành chia tay người yêu để đi lấy vợ. Có lẽ mọi người sẽ chửi tôi là gã đàn ông bội bạc nhưng biết làm sao được, tôi không thể vô trách nhiệm với đứa con của mình được. Hơn nữa, nhà cô ấy cũng có điều kiện, chắc chắn sẽ hỗ trợ tôi cho công việc sau này.
Thế nhưng lấy về rồi tôi mới phát hiện ra, vợ tôi có những bí mật tày đình mà khó có thể nào chấp nhận được. Cô ấy từng lừa anh em trong họ hàng vay mượn đến mấy trăm triệu và không có trả lại. Đến khi người cậu ruột của cô ấy đòi nợ mới vỡ ra. Bố mẹ cô ấy lúc đó mới phát hiện ra con gái hư hỏng, ăn chơi đua đòi ở ngoài Hà Nội và phải tức tốc mang tiền ra trả cho cậu.
Không chỉ hư hỏng, cô ấy còn lười nhác vô cùng. Lấy chồng 3 năm mà chưa một lần cầm cái chổi quét nhà. Mẹ tôi nhiều lần nhắc nhở nhưng như nước đổ đầu vịt, nói mà con dâu mặt cứ nhơn nhơn ra đó, mẹ tôi chán nản bảo với tôi "Bao nhiêu đứa tử tế không lấy, sao con rước cái của nợ này về, rồi đến lúc bố mẹ già ai chăm đây, còn con nữa, rồi sẽ khổ cả đời thôi con à".
Đúng như lời mẹ tôi nói, bây giờ thì tôi thấm khổ với cô ta. Lấy nhau được 1 tháng, tôi bảo đưa vợ đi siêu âm kiểm tra thai nhưng cô ấy không đồng ý bảo tôi cứ đi làm, chiều về cô ấy thông báo đã sẩy thai và đưa tôi một tờ giấy chứng nhận đã làm thủ thuật hút thai.
Nỗi đau chưa nguôi, 2 tháng sau vợ tôi lại thông báo, cô ấy bị cho thôi việc vì không đạt doanh số (lúc mới cưới cô ấy bảo đang làm cho một ngân hàng nhà nước).
Chưa hết, bố mẹ vợ tôi không giàu có như lời cô ấy khoe khoang. Hai ông bà còn nợ cả đống tiền vì mới xây nhà và trả số tiền vợ tôi tiêu hoang không trả được.
Vậy là từ đó, vợ tôi ở nhà ăn bám chồng không chịu làm việc gì. Chúng tôi thuê một căn phòng trọ trong thành phố. Công việc tôi lại hay phải trực và đi nhậu tiếp khách, mỗi lần về nhà vợ tôi lại lải nhải chửi bới. Nhiều lúc không kìm nén được, tôi đã lỡ tay tát cô ấy mấy cái. Vậy mà vợ tôi không ngại gọi điện hết về ngoại, về cho bố mẹ tôi, gọi cho các anh em họ hàng kể tội tôi đánh vợ.
Qúa chán nản, tôi lại càng đi không muốn về gặp cô ấy. 1 năm sau, vợ tôi có bầu, vậy là cô ấy lại lấy cớ ở nhà dưỡng thai chờ sinh. Như những người khác, hoàn cảnh khó khăn thì chịu khó làm, tiết kiệm chi tiêu để trả nợ, còn vợ tôi chỉ biết mua sắm, chi tiêu hoang phí. Bao nhiêu tiền tôi cày cuốc mang về, vợ tôi đều đốt sạch vào phấn son, quần áo.
Sinh con mà trong tay tôi có mỗi hơn 1 triệu đưa cô ấy đi đẻ vì bao nhiêu tiền đưa về, vợ tôi tiêu sạch không tiết kiệm được một đồng nào. Sinh con 6 tháng rồi, vợ tôi vẫn không chịu tìm việc đi làm. Lương tôi có gần 10 triệu mà nuôi cả mẹ con rồi trả tiền nhà trọ hàng tháng. Có lẽ, chính vì tôi đã phụ bạc người trước nên bây giờ mới lãnh hậu quả.
Mới đây, tôi lấy sổ lương vay mượn mua một mảnh đất để xây tạm cái nhà. Đến 35 tuổi, tôi mới có một mảnh đất và căn nhà ngói 3 gian để ở. Con tôi đã gần 1 tuổi rưỡi và vợ tôi bảo cho cháu đi học để tìm việc. Vậy là thêm một gánh nặng nữa lên vai tôi. Bao nhiêu lương tôi đưa cho cô ấy giữ để trả nợ ngân hàng một nửa, còn lại thì để chi tiêu và cô ấy hứa sẽ kiếm tiền nuôi con. Vậy mà đã 3 tháng gửi trẻ, vợ tôi vẫn chưa tìm được một việc nào.
Cứ làm được 10 ngày vợ tôi lại nghỉ việc vì chê lương thấp, khi lại bảo không phù hợp khả năng, lúc lại bảo vất vả quá. 3 tháng đi làm mà cô ấy chưa nhận được một đồng lương nào. Tôi phải làm ngày làm đêm để kiếm thêm nuôi cả nhà. Vậy mà 5 triệu còn lại tưởng cô ấy để đóng học cho con, đến hôm tôi qua đón con, các cô thông báo chưa đóng học 2 tháng tôi mới ngã ngửa. Hóa ra vợ tôi đốt hết tiền vào móng tay móng chân, làm tóc với quần áo.
Lúc này thì tôi không chịu được nữa. Tôi về nhà và chửi cô ấy, bắt cô ấy phải tự nuôi mình và không được cầm thẻ lương của tôi nữa. Vậy mà vợ tôi lại gọi điện về nhà đặt điều nói tôi suốt ngày đi ăn chơi không chịu tiết kiệm nuôi con, trả nợ.
Hôm nay thì tôi đã gọi điện cho bố mẹ vợ và tuyên bố trả lại con gái cho họ dạy bảo. Con tôi phải gọi bà nội vào chăm cháu để tôi yên tâm đi làm. Đến lúc này thì tôi bế tắc quá rồi. Muốn ly hôn nhưng lại thương con còn nhỏ quá. Còn không thì tôi không thể chịu đựng được người vợ lười nhác, ham chơi, tiêu hoang, hỗn láo như cô ta. Xin hãy cho tôi vài lời khuyên lúc này.
Theo nguoi dua tin
Đêm nào, chồng động kinh cũng bắt em phải 'chiều chuộng' Có những đêm khi em vờ ngủ say, chồng lay em dậy. Em không trả lời thì bị anh xé hết quần áo. Hành động ấy khiến em vô cùng sợ hãi. Chào độc giả mục tâm sự ! Tới giờ em vẫn không tin những gì mình vừa trải qua, một cú sốc quá lớn mà em có nằm mơ cũng không...