Dù yêu chồng, tôi vẫn nhớ cảm giác khi ân ái với tình cũ
Tôi rất yêu chồng mình nhưng cứ khi thực hành ‘chuyện ấy’ là trái tim tôi như thuộc về người đàn ông cũ. Tôi cứ ước ao chồng tôi yêu mãnh liệt và nồng nàn được như người xưa.
Tôi đã lập gia đình được hai năm nay, dù cuộc sống hôn nhân không nhiều sóng gió nhưng tôi vẫn không thể ngăn cản những suy nghĩ về một người đàn ông khác. Không phải vì tôi không yêu chồng mình. Tôi yêu và tôi vẫn ngủ với chồng hàng đêm, vẫn “chiều chuộng” chông khi anh có “nhu cầu”. Nhưng thực sự chỉ có người cũ mới là người làm cho tôi thực sự mãn nguyện trong chuyện chăn gối.
Bốn năm trước, tôi yêu một người đàn ông hơn tôi hai t.uổi. Anh là người miền khác nhưng ra ngoài này để theo học trường đại học theo mong muốn của bố mẹ. Tôi và anh yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì là mối tình đầu nên tôi yêu anh hết mình, không vụ lợi, không có tính toán hay dè chừng gì cả. Tôi cũng đã trao cho anh cái “lần đầu tiên” của mình. Anh rất biết cách yêu chiều tôi và rất khéo léo, dịu dàng trong chuyện “quan hệ”.
Sau những lần yêu anh giấu vụng trong nhà nghỉ, trong phòng trọ ấy, tôi đ.âm ra “nghiện” gần gũi với anh. Tôi thích khúc dạo đầu dịu dàng của anh và những lần yêu khiến tôi được thăng hoa thực sự. Nhưng rồi yêu nhau đến năm thứ hai, khi tôi đưa anh về ra mắt gia đình, bố mẹ tôi đã kiên quyết phản đối vì nhà anh ở quá xa. Tôi là con gái duy nhất trong nhà, nên bố mẹ muốn tôi lấy chồng gần.
Thời gian đầu, chúng tôi kiên nhẫn thuyết phục bố mẹ. Nhưng sau một năm thuyết phục gia đình, dần dần chúng tôi đều cùng cảm thấy mệt mỏi nên quyết định nói lời chia tay trong bao nuối tiếc. Chia tay tình đầu, một thời gian dài sau đó tôi mới quen anh – chồng tôi bây giờ. Mặc dù về ngoại hình, anh không thể so bì với bạn trai cũ của tôi nhưng anh là mẫu đàn ông của gia đình, rất chu đáo và trách nhiệm. Có lẽ tôi yêu anh cũng bởi điều đó.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Tình yêu của tôi hiện giờ so với mấy năm trước cũng khác hẳn nhau. Và sau hơn một năm tìm hiểu và cũng như sống cùng nhau hai năm trong hôn nhân, tôi bắt đầu nhận ra, tất cả những gì trước đó tôi nghĩ về chồng tôi không phải là tất cả. Điều này, tôi cũng chưa bao giờ dám thổ lộ với chồng.
Nhưng thực sự khi đã là vợ chồng của nhau, mỗi lần gần gũi bên chồng, không hiểu sao tôi đều không được thỏa mãn. Mặc dù không còn yêu tình cũ nữa nhưng chẳng hiểu sao mỗi khi ân ái với chồng, trong đầu tôi lại bắt đầu so sánh. Thế rồi tôi cứ nhớ lại những giây phút khi bên bạn trai cũ. Và mỗi lúc như vậy, tôi lại thấy chuyện chăn gối của vợ chồng tôi trở nên cực nhàm chán.
Nhiều khi, muốn tìm được cảm giác hòa hợp với chồng, tôi âm thầm hướng dẫn chồng làm theo “cách yêu” mà chính người cũ trước đó từng làm những mong tìm lại cảm giác phòng the. Nhưng lần nào, chồng tôi làm cũng thất bại. Thậm chí có lúc anh còn cáu gắt lại với vợ rằng: “Anh đã bảo không thích tư thế này mà em cứ bắt làm” hoặc anh phàn nàn: “Em toàn thích những cách quái dị”, “Anh không thích như thế”…
Nhiều lúc tôi nằm nghĩ ngợi một mình. Tôi rất yêu chồng mình nhưng cứ khi thực hành “chuyện ấy” là trái tim tôi như thuộc về người đàn ông cũ. Tôi cứ ước ao chồng tôi yêu mãnh liệt và nồng nàn được như người xưa. Có lúc, không được thoả mãn, trong tôi còn xuất hiện ý nghĩ tội lỗi: được ở trong vòng tay của bạn trai cũ một lần nữa.
Tôi thực sự thấy lo sợ vì những mâu thuẫn ngổn ngang trong lòng mình. Bản thân tôi cũng thấy mình khổ và đáng ghét. Tôi không bao giờ có ý nghĩ chia tay với chồng để quay lại với người yêu cũ. Song tôi cũng chẳng dám chia sẻ những suy nghĩ thật của mình với chồng. Tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Lấy chồng sao mà khó quá
23 t.uổi còn mong lấy mấy anh hơn t.uổi cho chững chạc, có kinh tế. 26 t.uổi các anh lấy vợ hết thì tặc lưỡi bằng t.uổi cũng được.
Ở cái t.uổi 26, đi đâu tôi cũng thấy các câu chuyện quẩn quanh như "Bao giờ lấy chồng", "Đã câu được con cá nào chưa, phải đi quăng lưới đi", "Chăn được con gà nào chưa", "Không tính lấy chồng, định độc thân mãi thế à"? Hàng xóm sốt ruột, bố mẹ, ông bà lo lắng, bạn bè nháo nhác. Mọi chủ đề đều quay về việc lấy chồng. Tự hỏi chồng là gì mà ai cũng bảo lấy?
Ảnh minh họa: HH
Khi còn t.uổi 18, tôi từng suy nghĩ sẽ không lấy chồng, tại sao phải lấy? Tôi từng nói với mẹ: "Con sẽ không lấy chồng, tự dưng phải về một gia đình lạ, ngủ với một người lạ, nấu cơm, giặt quần áo, đẻ con, chăm con cái người lạ được gọi là chồng, sao lại phải vất vả thế, con ở một mình với mẹ". Mẹ chỉ cười "Đúng là đồ trẻ con, con gái phải lấy chồng chứ, có chồng gánh vác lo toan, sẻ chia cuộc sống, lấy chồng sinh con là một nghĩa vụ và thiên chức của người phụ nữ".
Tôi chỉ lắc đầu thấy chẳng phải vậy, chỉ là vất vả hơn, mất tự do hơn, sống một mình có phải tốt hơn. Những năm học đại học, các bạn ai cũng có đôi có lứa, có người yêu khoác tay lên giảng đường, tôi cũng có một vài đối tượng tỏ tình nhưng tính toán cân nhắc thiệt hơn: "Yêu đương rồi mất tự do, suốt ngày giận hờn, yêu cùng sinh viên thì nghèo, yêu người đi làm lại thấy họ không có tương lai", đắn đo, cân nhắc mãi 4 năm trời vẫn lẻ bóng.
Có lúc tôi cũng chạnh lòng, tủi thân khi đi chơi chúng bạn được người yêu chăm sóc, được nũng nịu đòi nọ đòi kia. Tặc lưỡi, thôi kệ, mình tự làm mình vui, tự chăm sóc bản thân cho tốt. Ra trường, đi làm mới thay đổi suy nghĩ "Phải lấy chồng chứ, lấy một tấm chồng cho bằng bạn bằng bè, cho bố mẹ an tâm con gái có nơi nương tựa, còn ai tựa ai thì chưa biết".
Ai cũng bảo lấy chồng dễ lắm, quan trọng là chồng như thế nào, tốt hay xấu, trẻ hay già, nhiều t.iền hay ít t.iền, hợp hay không hợp, còn cứ lấy cho có chồng thì kiểu gì chẳng lấy được. Có kiểu yêu nhau từ hồi đi học rồi lấy, có kiểu lấy vì bất chợt gặp nhau thấy anh cần lấy vợ, em cần lấy chồng và chúng ta lấy nhau. Có đôi vì được giới thiệu mai mối qua vài người cũng bén duyên. Người ta bảo lấy chồng dễ lắm.
Hồi 24 t.uổi, thấy còn trẻ, mải chơi lắm thấy chúng bạn lên xe hoa còn kêu "Trời lấy gì sớm thế, 27 t.uổi tao mới lấy chồng". Cái mốc 27 t.uổi lấy chồng được rất nhiều cô gái chọn. Thấm thoắt 26 t.uổi đã qua lại thấy vài đứa vội vã kêu gọi giới thiệu, gặp mặt rồi không hợp lại tìm mối khác. Đến t.uổi này không còn trông chờ tình yêu sét đ.ánh. Đám cưới ở t.uổi 27 chóng vánh, nhanh lắm, đôi chỉ gặp, biết, yêu nhau và cưới vỏn vẹn 2 tháng có khi thiếu vài ngày.
Có đứa nhanh thế, có đứa mãi chả ai rước, hàng xóm bạn bè luôn miệng kêu "Kén lắm vào, kén quá chứ thiếu gì thằng yêu". Nghĩ đi nghĩ lại chả hiểu người ta bảo mình kén cái gì, nếu có nhiều đối tượng để cân đo đong đếm thì kén đã đành. Đằng này công việc, cuộc sống không có ai là đối tượng nam ngoài mấy thằng bạn chiến hữu, thằng có vợ, thằng sắp lấy, thằng thích gái trẻ 9x, chê gái già, các anh công ty thì vợ con đuề huề.
Tự nghĩ nếu thế biết lấy ai, ai lấy? Mình có kén đâu, 23 t.uổi còn mong lấy mấy anh hơn t.uổi cho chững chạc, già dặn, có kinh tế. 26 t.uổi các anh lấy vợ hết thì tặc lưỡi bằng t.uổi cũng được, giờ cũng không còn trẻ. Rồi có khi nào 29 t.uổi không còn ai lại bảo kém t.uổi cũng xong, cứ miễn lấy chồng.
27 t.uổi, tìm đủ các mối, vận dụng các quan hệ để được giới thiệu rồi lấy chồng như ai, để bố mẹ không phải lo lắng, hàng xóm không gọi bà cô kén quá, bản thân mình được lấy chồng nhưng sao thấy khó quá, bắt đầu từ đâu?
Theo VNE
Vợ chồng đổ vỡ tại vì ăn nói tùy tiện Nhiều phụ nữ phàn nàn chồng cứ mở miệng là chê bai gia đình nhà vợ một cách thiếu căn cứ. Điều này khiến chị em khó chịu. Không ít người cho rằng, phép lịch sự là để giao tiếp với người ngoài, còn vợ chồng sống với nhau cả đời thì cần gì phải lịch sự nữa. Từ quan niệm như vậy,...