Dù yêu anh, nhưng em phải ra đi
Ông xã! em có được quyền gọi anh là cái tên thân mật như vậy nữa không anh? Chắc giờ em đã không còn cái cơ hội đó nữa rồi. Em biết dùng cách này để nói lời chia tay với anh, nó sẽ khiến cho cả hai chúng ta cùng đau khổ, nhưng anh ơi em biết phải làm sao đây?
Khi mà anh đã không còn yêu em nữa, ngay cả điều đơn giản nhất, một người bạn của anh có thể làm cho anh, vậy mà em không thể, anh chưa bao giờ chia sẻ những buồn vui của anh cho em, mặc dù em là người anh yêu. Đã xa nhau gần 2 năm nay, nhưng ngày nào em cũng nhớ đến anh, chưa bao giờ em ngừng nghĩ về anh, hằng đêm những kỷ niệm của em và anh đều hiện ra trước mắt em, cho dù em cố gắng bày tỏ cảm xúc của mình như thế nào đi nữa thì anh cũng chưa bao giờ để ý đến em, chưa từng dù chỉ 1 lần. Anh chỉ biết bắt em phải nghe lời anh, bắt buộc, cấm đoán em đủ thứ chuyện, ngay cả nói chuyện với bạn khác phái cũng không được, em cũng đã làm theo lời anh rồi đó thôi. Vậy mà có bao giờ em đòi hỏi anh phải làm gì đâu, em chỉ mong anh yêu em, chia sẻ cùng em mọi chuyện, vậy mà anh đã không làm. Tất cả chuyện vui buồn của anh, bạn bè anh đều biết, những chuyện không vừa ý về em, người biết lại không phải là em, mà là bạn bè anh, để rồi em biết chuyện này không phải do chính miệng anh nói ra, mà chính bạn anh nói em biết, anh làm quá đau, quá thất vọng. Anh lúc nào cũng nói em ghen, vậy có bao giờ anh thử đặt anh vào vị trí của em mà nghĩ chưa? Anh sẽ cảm thấy như thế nào? nếu em đối xử như vậy với anh. Anh biết em không cần tiền của anh mà, em cần tiền mua xe thật, nhưng cái đó đâu làm em vui, không lẽ anh không biết em cần gì sao anh? Em chỉ cần anh yêu em, cần anh chia sẻ buồn vui. Em gặp bao nhiêu chuyện, vậy có bao giờ anh hỏi thăm em, có bao giờ an ủi, động viên em chưa.
Tiền không phải là tất cả anh à, đúng là nó cần cho cuộc sống, nhưng sức mạnh chỉ có giới hạn, đâu phải chuyện gì cũng làm được,phải không anh? Nó có mang lại cho anh được hạnh phúc hay không? Nó có làm anh thật sự thấy vui vẻ được không anh? Anh trả lời em đi anh? Em bây giờ đang rất đau, em cảm thấy mình quá vô dụng, không thể làm được chuyện gì, có phải nghèo là như vậy không anh? Với anh em chẳng là gì, anh có thể chọn bạn mà không chọn em, vậy tình yêu của anh dành cho em được bao nhiêu đây anh? Anh biết chuyện em đau nhất là gì không? Là mỗi lần nói chuyện, anh không hề quan tâm đến em đang nói về cái gì, em bệnh anh không hề hỏi thăm em, em đã quen rồi, vậy mà thử em không quan tâm anh coi, anh sẽ làm mọi chuyện lớn lên. Lúc nào anh cũng dùng những từ ngữ không mấy gì lịch sự để chửi em, em có nói gì đâu, em đều chấp nhận, đều bỏ qua, nhưng hôm nay em không thể nào nhịn được nữa, em không thể cứ mãi nhu nhược. Anh chỉ dùng những lời nói ngọt ngào dịu dàng cho người khác mà chưa bao giờ nói với em bằng những giọng như vậy. Anh có biết em khao khát được như vậy lắm không? Thà em là một người bạn bên cạnh anh, còn hơn đóng vai trò là người yêu của anh, mà chẳng được gì, chỉ nhận được những đau khổ, và những đêm thầm khóc một mình. Anh có bao giờ biết đâu chứ, anh chỉ biết trách em, hỏi sao em ít nói, anh biết tính em mà, lúc nào cũng thích nói đùa, vậy mà khi nói ra trước mặt anh, lại làm anh giận dữ, lại khiến anh bựt bội, cảm thấy chán em. Anh nói anh không phải là người hài hước, không phải người hay nói lời ngọt ngào, nhưng sao anh lại có thể nói được những lời đó với bạn anh.
Người ta buồn sao anh luôn ngồi an ủi, vậy còn em, có bao giờ anh làm như vậy với em chưa? Em đã mệt mỏi quá rồi anh à, em không thể nào tiếp tục được nữa. Con dường này em phải bước đi một mình thôi, cho dù em có đi một mình đi nữa, em cũng không muốn ép buộc anh phải đi cùng em, để rồi chỉ làm cho anh chán, mệt mỏi hơn, khi ở bên cạnh một người mà anh chưa bao giờ tìm hiểu, chưa hề quan tâm, chăm sóc đến. Em không đủ sức đi một quảng đường dài như vậy mà không có anh, nhưng em sẽ cảm thấy vui hơn khi em có thể làm được những chuyện mà em thích, anh cũng có thể tự do, muốn làm gì thì làm, khỏi phải bị em cằng nhằng hoài, như vậy sẽ tốt hơn cho em và anh, đừng giận em, đừng hận em vì đã làm như vậy, vì đã quyết định mà không nói anh biết, không hỏi ý kiến anh, em xin lỗi, em biết em sai, nhưng em không thể đối diện với anh, em không thể nào anh à, em phải chọn cách này thôi, vì em biết em sẽ không nỡ ra đi khi thấy anh buồn. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua mau thôi mà, rồi anh lại tìm được người anh yêu, anh lại cảm thấy vui vẻ trở lại, còn em, chắc có lẽ sẽ lâu lắm anh à, em sẽ giữ mãi hình bóng anh trong trái tim anh, sẽ luôn ủng hộ anh, sẽ ở nơi đây luôn cầu mong cho anh hạnh phúc, luôn được những điều tốt đẹp nhất, và em cầu mong cho anh sẽ tìm được một người yêu anh hơn em, có thể hi sinh cho anh, có thể làm những chuyện mà em không thể, có khả năng chịu đựng hơn. Em sẽ mãi yêu anh, cho dù sau này vẫn vậy, vẫn là người đàn ông mà em yêu nhất, sẽ mãi là ông xã trong tim em. Đừng buồn nha anh, em cũng không cho phép mình khóc, em không thể ích kỷ mãi, em chỉ giữ được người anh, em không thể giữ được trái tim anh, vậy giữ để làm gì, yêu không phải là phải lúc nào cũng ở bên cạnh nhau, đôi khi ra đi cũng là một cách yêu, chỉ cần nhìn thấy anh hạnh phúc, em cũng sẽ hạnh phúc. Rồi người cùng anh đi trên con đường hạnh phúc không phải là em, mẹ của những đứa con anh không còn là em nữa rồi ông xã ơi. Tạm biệt anh, em yêu anh ông xã, mãi mãi và mãi mãi, cho đến khi em không còn trên đời này nữa. Khi nào mệt mỏi thì cứ tìm em, em sẵn sàng chia sẻ cùng anh mọi chuyện.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lá thư dang dở cho anh
Viết cho anh và nhớ đến anh mỗi khi em buồn dường như đã là một thói quen của em. Anh, lúc nào cũng là anh, vui hay buồn, đau khổ hay hạnh phúc em đều nhớ đến anh.
Hình như em đã viết cho anh rất nhiều và chẳng biết có bao nhiêu điều đọng lại trong tâm trí anh. Tại sao lại yêu anh nhỉ? Tại sao lại là anh mà không phải là một người khác? Em đến bên anh thật vô tình và vô ý. Em không nghĩ rằng mình sẽ yêu anh hay sẽ có một điều gì đó đặc biệt giữa em và anh, nhưng rồi đến một ngày em nhận ra mình yêu anh biết nhường nào thì cũng là ngày anh kết hôn vời người ấy..
Thật tệ. Em cũng không biết nữa, điều gì đã đưa đẩy em và anh đến với nhau và bước chân vào con đường tội lỗi. Chúng mình đã bên nhau một thời gian dài và đã có biết bao niềm vui, niềm hạnh phúc, chúng mình đã yêu nhau phải không anh? "Mình bên nhau chỉ là đam mê, khát khao. Mình bên nhau chỉ là những tháng ngày vui. Một tình yêu không ràng buộc, một tình yêu không đợi chờ. Anh hỡi anh!" Đó là lời một bài hát đó anh. Liệu có phải mình đến bên nhau như vậy không anh? Một tình yêu không ràng buộc giữa anh và em, giữa một người đàn ông và một người đàn bà? Dù tình yêu của chúng mình chỉ là tình yêu trăng gió hay bất cứ loại tình yêu nào thi em cũng đã yêu anh thật nhiều và em biết anh cũng có yêu em dù chỉ là một chút tình dư thừa thì em cũng đã rất hạnh phúc.
Thời gian bên anh em đã trải qua biết bao cung bậc của tình yêu của cảm xúc, em thấy mình trưởng thành hơn, già dặn hơn, em thấy mình hiểu nhiều hơn về cái thứ mà thế gian vẫn thường gọi là tình yêu, em cũng quá hiểu cái cảm giác khi đợi chờ một người, ngóng trông một người, nhớ thương một người, hạnh phúc và đau khổ cũng vì một người. Buồn và đau nhiều lắm. Em sẽ nhớ mãi cái cảm giác mỗi lần đứng đợi anh tim em lại đập thật nhanh hay sự hồi hộp của ngày hôm trước nếu biết ngày mai được gặp anh, rồi thì cảm giác khi được anh âu yếm, rồi thì nụ hôn của anh.. Mỗi khi nghĩ đến anh hay mỗi khi đứng trước anh thì trái tim em lại không thể bình yên được...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lúc nào em cũng mong anh hạnh phúc Anh thân mến! Không biết những dòng này anh có đọc được hay không ? Nhưng em mong rằng anh sẽ đọc được nó! Đã lâu rồi ! Hơn một năm rồi anh nhỉ? Mình chưa gặp nhau kể từ khi em và anh cùng nghỉ việc khi công ty buộc phải tinh giản biên chế vì chịu ảnh hưởng của kinh tế...