Dù xấu hổ nhưng phải thừa nhận rằng, chồng tôi “bẩn tính” nhất thế gian
Sự tính toán chi li của chồng khiến tôi phát điên. Thật xấu hổ nhưng tôi phải thừa nhận rằng chồng mình quá “bẩn tính”.
Chồng tôi chi li chuyện tiền nong từng đồng một. (Ảnh minh họa)
Hôn nhân của tôi đang rất bế tắc. Tôi băn khoăn không biết mình có nên bỏ chồng vì anh quá ki bo, bủn xỉn hay không? Bạn tôi nói đó là lí do dở hơi, có điên mới ly hôn bởi chuyện như vậy.
Tôi làm nhà nước nên lương không cao. Việt, chồng tôi, làm nhân viên kĩ thuật ở một công ty phần mềm tư nhân, lương có cao hơn tôi một chút nhưng không đáng kể. Hai vợ chồng hàng tháng nếu không mua sắm thì sẽ tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ. Tất cả tiền lương, tiền tiết kiệm trong nhà, Việt đều yêu cầu tôi để anh giữ.
Mỗi tháng, anh tính toán chi li và lên thực đơn cho cả tháng, hoạch toán rõ ràng mỗi ngày sẽ ăn gì, hết bao nhiêu tiền và đưa từng đó tiền cho tôi đi chợ. Mặc cho giá cả thay đổi, thực phẩm ngày càng đắt đỏ, Việt cũng chỉ đưa số tiền cố định. Anh nói vợ chồng tôi cần tiết kiệm để lo cho con cái sau này. Lí do chồng đưa ra rất hợp lý nên tôi vui vẻ chấp thuận. Hai vợ chồng trẻ chuyện ăn uống cũng không cần quá chú trọng.
Thế nhưng, sự tiết kiệm của Việt ngày càng tăng lên, nó đi quá ngưỡng cần thiết và tôi buộc phải thừa nhận rằng, chồng tôi là một người keo kiệt và bủn xỉn. Anh không bao giờ mua quà tặng tôi, cũng không cho phép tôi mua bất cứ thứ gì cho bản thân dù là tôi dùng tiền của mình để mua hoặc có khi, tôi đưa cả lương cho chồng rồi lấy tiền mẹ cho để mua. Nhưng điều đó vẫn làm Việt khó chịu. Anh thường cằn nhằn rằng tôi mua sắm quá nhiều trong khi hơn một năm lấy chồng, tôi mới chỉ mua được đúng một bộ quần áo mới, tôi không mua son phấn, mĩ phẩm mà phải tự trồng nha đam để dưỡng da.
Để có tiền thi thoảng gửi về cho mẹ, tôi phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi ở cơ quan đan khăn và móc áo len trẻ con để bán. Chuyện này tôi phải giữ bí mật vì đã có lần, tôi cho tiền mẹ bị chồng biết được và anh đã nhiếc móc tôi không ngớt. Bố mẹ tôi đến nhà, Việt cũng không đồng ý cho tôi mua thêm thức ăn hay hoa quả tráng miệng. Anh nói, kế hoạch chi tiêu đã vạch ra rõ ràng, tôi cứ vậy mà làm, bố mẹ đến chỉ cần thêm bát, thêm đũa.
Tôi quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân này (Ảnh minh họa)
Chưa dừng lại ở đó, Việt đối với tôi như một bà mẹ chồng khó tính. Hàng ngày, việc đầu tiên khi đi làm về của anh là kiểm tra xem nhà cửa đã được dọn sạch sẽ hay chưa, một chút bụi cũng khiến Việt nổi cáu. Chồng tôi đặt ra hàng tá những quy tắc và bắt tôi phải thực hiện: quần áo khi phơi luôn phải lộn trái, không được phơi dưới ánh nắng mặt trời, khi khô thì phải lộn phải rồi mới được gấp; bát đũa trước khi ăn phải luộc qua nước sôi rồi để khô tự nhiên, dù vội đến mấy cũng không được dùng khăn hoặc giấy ăn để lau; một ngày phải hai lần thay nước nóng trong phích, anh nói anh không chấp nhận chuyện có khách đến nhà, tôi mới lục đục đi đun nước và bắt khách phải ngồi chờ… Anh cũng bắt tôi phải nấu nướng theo sở thích của mình và coi đó mới là “chuẩn ngon”.
Cuộc sống hôn nhân của tôi vì những áp đặt của chồng mà vô cùng ngột ngạt. Tôi hiểu tính tiết kiệm và sự kĩ tính trong tính cách của Việt phần nhiều là do anh sinh ra và lớn lên trong điều kiện thiếu thốn của gia đình nhưng tôi thấy mình không thể chịu đựng mãi người chồng này. Tôi càng nín nhịn, chồng càng lấn tới.
Mới đây, Việt đã mang hết số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng để xây cho bố mẹ ở quê một ngôi nhà mới. Trong khi đó, bố tôi phải mổ thận, tôi muốn dùng đến tiền, anh kiên quyết không đồng ý, nói số tiền này vợ chồng đã có kế hoạch dùng để sửa nhà nên dù có chuyện gì cũng không được động đến. Việt không hề coi gia đình tôi là gia đình của anh. Sự phân biệt đối xử quá rõ ràng này khiến tôi đau lòng. Tháng trước, tôi đã không đưa tiền lương cho chồng nữa. Chúng tôi đã ăn mâm riêng. Việt nói, tôi ăn uống quá lãng phí, anh không muốn phí tiền của anh cho sở thích ăn uống thừa mứa của tôi. Tôi cười nhạt, đồng ý. Đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn theo ý thích của mình, được mua sắm những thứ mình thích và được tự do mang tiền về biếu bố mẹ.
Có người nói tôi may mắn lấy được người chồng biết vun vén cho gia đình, không rượu chè, không gái gú, ít khi đàn đúm bạn bè nhưng chẳng ai biết, phía sau những vun vén ấy là sự keo kiệt, bủn xỉn của anh. Thật xấu hổ nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi đã lấy phải một người chồng “bẩn tính” vô cùng. Tôi muốn li hôn. Chúng tôi chưa có gì ràng buộc. Tôi muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này và sống một đời tự do, nhẹ nhàng và an yên, như cuộc sống trước đây tôi đã từng có.
Theo Phununews
Em không phải là đứa gái hư!
Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây giờ.
***
Lớp 6 đã bắt đầu trốn học, lớp 7 có bạn trai, lớp 8 biết hút thuốc, lớp 9 kéo "chị em" đi đánh ghen rồi bị trường đuổi học. Lớp 10 vào trường tư thục, ba ngày đã đoạt được vị trí Thủ lĩnh từ tay đàn anh, thi học kì bỏ giấy trắng 5 môn. Lớp 11 đã biết đi bar, nói chuyện y như xã hội đen thứ thiệt. Lớp 12 bước chân vào giới đua xe, bị bắt đến đồn công an không dưới 10 lần. Hết Trung học nộp hồ sơ xét tuyển vào Trường cao đẳng tư, đút lót thêm tiền thế là hiển nhiên thành sinh viên, tiếp tục gây sóng gió ở ngôi trường mới.
Cô ấy rất nổi danh, đám tiểu thư công tử nhà giàu ai cũng gọi là "Jenny Nữ hoàng". Nhưng cô không tên Jenny, tên thật là Hoàng Kim Thùy Mị. Jenny luôn tự hỏi, ngày xưa ba má nghĩ gì mà đặt tên cho cô là Thùy Mị. Họ mong con gái mình lớn lên hiền thục nết na, đoan trang quý phái như Công nương Diana hay sao? Ồ, nếu vậy thì xin lỗi, có đánh chết cũng không ai tin Jenny Nữ hoàng có những loại phẩm chất "lạ lùng" như thế.
Ảnh minh họa
Gia thế của Nữ hoàng là kiểu "Nhà mặt phố, bố làm to". Ông Hoàng Kim Thông hiện là Giám đốc Cục Vệ sinh môi trường Thành phố. Chẳng biết lương nhà nước trả bao nhiêu mà bây giờ có tới mấy căn biệt thự. Nhà Nữ hoàng ở chỉ là một căn loại khá nằm ở Phú Mỹ Hưng. Còn năm bảy căn kia để vợ nhỏ, vợ bé, vợ út của ông Thông trú ngụ. Nữ hoàng là con gái rượu duy nhất, lại do vợ lớn sinh, từ nhỏ đã là cục vàng cầm sợ móp, bóp sợ hỏng. Chính vì thế mà cho dù thành tích quậy phá của cô nàng chất cao hơn nóc nhà thì ông Thông cũng mắt nhắm, mắt mở cho qua, tập trung giải quyết hậu họa. Ông Thông có bệnh sinh lý, bao nhiêu vợ cũng không kiếm được thêm đứa con nào, chỉ có cô con gái này, dung túng bao che, chiều chuộng thành hư cũng không nỡ la mắng hay đánh đòn. Thùy Mị càng được nước làm tới, cùng lắm thì đi nịnh nót bố một tí, vuốt cho ông hết giận rồi lại xòe tay xin tiền. Đối với cô, bố là kho bạc không bao giờ cạn. Cô không quan tâm tiền ở đâu ông có, chỉ cần mỗi tháng đều dư dã ăn chơi, shopping hàng hiệu, vậy là được rồi.
Ông Thông chiều con nhưng lại không lo lắng dạy dỗ. Ngày thường hiếm khi về nhà, toàn lay lất ở chỗ vợ nhỏ. Mẹ Thùy Mị là bà Thoa cũng chán chồng, không thèm để ý, lâu lâu bực mình thì tới quậy một phen tơi bời. Sau mỗi lần như vậy ông chồng lại rót thêm tiền vào ATM cho bà, tiền giống thuốc giảm đau, chẳng mấy chốc đã làm bà Thoa khỏe khoắn lại.
Cứ như thế, Thùy Mị lớn lên với người cha giàu mà vô trách nhiệm, người mẹ tham lam, bỏ bê con cái. Sự hư hỏng của cô cũng một phần từ đó mà ra.
Rồi mọi chuyện thay đổi từ mùa hè năm ấy...
Đội đua xe của Nữ hoàng là "Super 16 cá cược với đội "Tám còng" ở Vũng Tàu. Hai bên giao ước dùng xe tay ga, hiệu Mio trái 70 mm, có 2 pit-tông, và chỉ đua ở cự ly 1200m. Thỏa thuận đặt ra trước một tuần, địa điểm là đường 3/2 thuộc P10, TP.Vũng Tàu. Đó là một "trường đua" vô cùng lý tưởng. Trong 1 tuần, hai bên cử "ăng - ten" rảo quanh, khảo sát trước cung đường đua, đề phòng Cảnh sát giao thông. Nữ hoàng đưa 10 chiếc Mio đến lò độ xe Thuận để tân trang công phu. Chỗ này là chỗ quen thân, mỗi đợt đua xe cô đều đem hàng tới đây nâng cấp, đảm bảo động cơ không bị trục trặc lúc thi đấu.
Ở lò độ, Nữ hoàng gặp được Kinh Quốc - anh chàng da ngăm đen có đôi mày kiếm và khuôn mặt góc cạnh ưa nhìn. Động tác xoay tua vít của anh ta làm Nữ hoàng mê mẫn. Không chút e dè, cô đi tới nằm bò lên yên xe, cúi đầu huýt sáo hỏi:
"Đẹp trai, mới tới làm hả?"
Kinh Quốc ngẩn đầu nhìn một cái rồi im lặng tiếp tục công việc. Nữ hoàng cảm thấy mình bị ngó lơ rất thảm, cô tự nhìn xuống, không biết có phải cổ áo hôm nay mặc chưa đủ xệ hay không? Chủ lò độ là A Thuận cười cười giơ ngón tay cái lên
"Jenny chị cả! Nó là Kinh Quốc, thợ xịn anh đây mới tìm về, bình thường đều giả bộ thanh cao như vậy thôi, chịu khó tấn công chút xíu lo gì nó không quy hàng? Hahaha..."
Jenny lại cúi nhìn anh chàng Quốc nọ, đúng là thợ xịn, dường như rất am hiểu về cơ khí, tháo lắp, thêm dầu, gắn bô,...mọi hành động đều chuyên nghiệp. Cô lấy mũi giày húc vào chân anh ta mấy cái
"Nè, đẹp trai, biết đua không?"
"Biết"
Video đang HOT
"Giỏi không?"
Quốc buông cái cờ lê xuống, phủi phủi tay
"Muốn xem?"
Không đợi Jenny trả lời, Quốc đã leo lên xe, rồ ga, vọt từ ga ra đến cái sân xi măng lớn bên ngoài, đảo một vòng rồi bạo dạng nâng cổ xe lên, chạy bằng bánh sau. Biểu diễn mấy tuyệt chiêu, sau đó Quốc đưa xe về chỗ cũ. Jenny sáng rỡ hai mắt, lập tức sà tới
"Tuyệt! Anh làm tài xế cho tôi đi, chia anh 40%, thế nào?"
Trong đua xe có một quy tắc ngầm là phải ngồi hai người. Tài xế cầm lái là đàn ông, ngồi sau là một cô gái. Trước kia Jenny tín nhiệm Tiến Còi, bây giờ cô mới phát hiện ra Kinh Quốc, phen này coi bộ phần thắng cầm chắc trong tay.
Rồi cứ vậy, Kinh Quốc đi theo Nữ hoàng, cô ta rất hào phóng đem anh về nhà, xếp cho một phòng. Bà Thoa quá quen với chuyện con gái đem trai về, cũng không thèm lên tiếng. Trong 1 tuần đó, Jenny đem anh đi bar, làm quen bạn bè của cô, mua mấy bộ đồ, chính thức xem Kinh Quốc là trai bao của mình.
Trước ngày giao hẹn, Super 16 họp ở Bar 008, thành viên trong hội cũng có không ít thiếu gia Sài Gòn, con ông này bà kia, cùng một loại "con trời" như Jenny. Minh Dương là cầm đầu trong số đó, hắn ném xuống bàn một cái chai nhựa, hào phóng nói
"Hàng này tao bao, Yinyang xịn nha, mỗi thằng chỉ được 1 viên thoi, riêng Jenny cưng thì bao nhiêu cũng được ha ha ha..."
Nữ hoàng hất bàn tay của Minh Dương trên vai mình ra, đẩy cái chai cho người kế bên
"Xéo mày! Đây không chơi thuốc lắc!"
"Ha hả? Jenny cưng sợ rồi sao?"
"Làm đéo gì phải sợ? Tao không thèm loại hạ đẳng này, cầm lên được mà bỏ xuống không được, chỉ có lũ ngu mới để thuốc khống chế!"
Minh Dương vỗ tay tán thưởng
"Hay, hay! Cưng không chơi, chẳng lẽ thằng bồ cưng cũng không thử?"
Hắn nhìn qua Kinh Quốc đang im lặng uống rượu. Nói thật thì Minh Dương có ghen tị một chút. Jenny là đứa con gái đẹp, ít ra là đẹp nhất ở đây, tự dưng lại rơi vào tay Quốc lai lịch bất minh này. Gã Quốc có gì hay đâu, chỉ có mỗi cái mặt đẹp, nhìn thế nào cũng có vẻ thư sinh yếu ớt, không manly như hắn.
Quốc thấy cả bàn đều nhìn mình thì bỏ ly rượu xuống. Anh chậm rãi đưa tay về phía cái lọ nhưng bị Jenny đánh bạt ra
"Cưng ơi, đừng nghe mấy cha nội này xúi bậy. Chị đây nói không cho, đứa nào dám ép?"
Thế rồi cả đám bò lăn ra cười
"Ha ha, Nữ hoàng bảo vệ người nhà ghê quá!"
Tối muộn, Kinh Quốc lái xe đưa cả hai về Quận 7. Gío đêm lành lạnh, Jenny ôm lấy anh, áp má lên vai anh mơ màng muốn ngủ.
"Tại sao cô không nghe theo tụi nó?"
Jenny mở một mắt cười khẩy
"Tại sao phải nghe? Tôi thấy hư hỏng như vậy là đủ rồi, trên tivi không phải nói cai nghiện khổ như tra tấn hay sao? Tôi sợ nhất là đau!"
Quốc ngẫm nghĩ rồi lại hỏi:
"Hư hỏng cũng có đủ với không đủ sao?"
"Có chứ, kiểu như tôi là đủ. Này, anh tin không, tôi cái gì cũng chơi qua, chỉ có Heroin và tình dục là chưa. Mà về sau cũng sẽ không!"
"Hả? Ý cô là cô còn trinh?"
"Chứ sao, tôi nói xạo với tụi nó là năm lớp 7 đã phá thân rồi, để khỏi bị chê cười. Thật ra tôi thấy đã nhiều, tận mắt và cận cảnh đều có nhưng không dám làm. Sợ bị AIDS, chết ai mà không sợ chứ. Anh nói tôi nhát gan, tôi cũng không phủ nhận!"
Kinh Quốc híp mắt trong gió đêm, cảm thấy bàn tay mềm mại của con gái đang ôm chặt eo mình. Anh đã gặp qua đủ loại người, gái bán thân, gái giang hồ, gái đàn chị, gái giàu mà hỏng,... loại nào cũng biết nhưng kiểu như Hoàng Kim Thùy Mị thì mới thấy. Ngẫm nghĩ một lát, anh nói nhỏ
-Thật ra... cô không cần phải hủy hoại mình. Giữ được hôm nay lỡ ngày mai sa chân thì sao? Nhà cô có tiền, sao không lo học hành, sống cho đàng hoàng?"
Jenny cười ha hả, úp mặt lên tấm lưng Kinh Quốc
"Anh thành Đảng viên từ bao giờ vậy? Còn dạy đời người ta, tôi muốn hỏng ai cản nào? Ba tôi nhiều tiền quá, không phá bớt để mấy con điếm của ổng xài uổng phí!"
"Ông Giám đốc rất giàu à?"
"Giàu cỡ nào thì không biết nhưng hễ xin tiền là có..."
"Ổng làm cán bộ nhà nước mà sao nhiều tiền vậy?"
Jenny trề môi, ngáp một cái rồi điềm tĩnh nói
"Làm quan mới dễ giàu, tiền ở đâu ra tôi không biết nhưng tôi biết mỗi tháng thư ký của ổng đều đem sổ tới nhà báo cáo. Thu chi ghi hết trong đó, chị ta giữ sổ kĩ lắm, trong nhà cũng có một cuốn giống vậy, ổng lúc nào cũng bỏ trong ngăn khóa!"
Kinh Quốc im lặng lái xe, Jenny ngủ gà ngủ gật trên vai anh. Sài Gòn là chốn thiên đường nhưng cũng là địa ngục, có biết bao thanh niên như Thùy Mị từng bước đi vào thế giới tăm tối. Quốc nghĩ cô ấy sẽ không hư hỏng nếu sinh ra trong gia đình đàng hoàng. Không giữ được bản thân là cô có lỗi nhưng sống trong mái nhà có cha mẹ như vậy, Thùy Mị tìm niềm vui trong sa đọa cũng thật đáng thương.
Đêm Sài Gòn với ánh đèn phồn hoa, gió lay mái tóc dài của cô gái phía sau, mơn mởn đùa nghịch trên vai anh. Tự nhiên Quốc muốn chạy chậm một tí, anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng ngần không rõ là vì thoa phấn hay bản chất như vậy. Mắt cô khép hờ, đôi hàng mi cong. Anh thừa nhận Thùy Mị là cô gái rất đẹp, thừa hưởng di truyền từ mẹ ruột. Ở cái tuồi 20 này, thiếu nữ bình thường có cả một bầu trời đầy triển vọng để tiến bước nhưng Thùy Mị thì... Lần đầu trong đời, Kinh Quốc có loại cảm giác muốn bảo vệ nhưng anh biết sức mình có hạn, Thùy Mị chỉ có thể bước đi bằng đôi chân bé nhỏ của cô. Đường sáng hay đường tối tùy cô lựa chọn.
Đua xe đêm đó đội Sài Gòn thắng, lấy trọn tiền chung là 70 triệu.
Nhà cái cũng mở phiên cá độ. Theo luật là 10 ăn 8, tiền thắng 1 phần cho chủ xe, 1 phần cho tài xế. 3h sáng Super 16 lấy xe tải nhỏ chở 10 con Mio về Sài Gòn. Còn người chơi thì lên hai cái chiếc Toyota đi ăn mừng, lúc về tới xa lộ Hà Nội thì bị một đội Hình sự đặc nhiệm thuộc phòng PC45 Công an TPHCM bắt giữ. Hóa ra đội Vũng Tàu đã bị tóm rồi khai hành trình của đội Sài Gòn. Xe tải chở hàng về cũng bị chặn bắt từ sớm.
Lần thứ 4 trong năm, Thùy Mị vào đồn công an. Trong lịch sử hư hỏng của cô, vụ này lớn nhất từ trước tới giờ vì có Cảnh sát hình sự ra tay. Cô và Kinh Quốc cùng đội Super 16 bị giam 2 ngày. Ngày thứ 3 thì ông Thông lợi dụng được các mối quan hệ, đem cô ra khỏi trại. Nhưng Thùy Mị quyết không rời đi, cô cứng rắn nói với bố
"Ba đem Kinh Quốc ra với con đi, con không để người mình ở trong tù đâu!"
Cô con gái rượu nháo một phen, ông Thông cũng hết cách. 5 ngày sau Kinh Quốc mới được thả. Thùy Mị lôi anh ta về biệt thự, xem xét mấy vết thương trên người.
"Mẹ kiếp, thằng cha coi ngục chết ở đâu rồi mà để anh bị bọn tù đánh ra như vậy?"
Cô vừa nói vừa thoa dầu gió lên mảng da bị bầm tím.
"Chẳng sao cả." Quốc bình thản đáp
"Thế này mà không sao?"
Thùy Mị thấy nóng mặt. Tuy quen không lâu nhưng cô thích anh chàng này. Anh ấy đẹp trai lại không tục tiểu như đám thất học, đôi lúc còn khiến cô có cảm giác anh là người sống đàng hoàng. Cô là gái hư nhưng chưa bao giờ xem thường người gia giáo, thậm chí còn có tôn trọng. Bản thân mình nhơ nhuốc nên thấy ngưỡng mộ những ai trong sạch. Đó là một loại tâm lý hướng thiện.
Kinh Quốc nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, tự nhiên có chút cảm động
"Cô không cần lo cho tôi, bố cô hình như tức giận lắm."
"Mặc kệ ổng, vài ngày sẽ ngui ngoai thôi. Anh là người của tôi, bằng mọi giá tôi cũng phải cứu anh ra chứ!"
Tự nhiên Kinh Quốc cảm thấy cô gái này rất sĩ khí, anh bật cười
"Nữ hiệp, xin đa tạ!"
Super 16 thế là tan rã, đám tiểu thư, công tử nhà giàu đều được ông bố to của mình cứu ra, chỉ tội cho mấy tay tài xế được thuê là bị bỏ mặt. Đâu ai may mắn như Kinh Quốc có một "thân chủ" trượng nghĩa như Thùy Mị. Vậy rồi hai người lại dính chặt lấy nhau, chơi bời trát tán đều có Kinh Quốc hộ tống bên cạnh. Thùy Mị đối với anh là hết sức tin tưởng, nhất là sau mấy vụ đánh lộn ở bar có anh che chở cho cô, một sợi tóc cũng không rụng. Cô thường kể hết mọi chuyện cho anh nghe, chuyện gia đình, chuyện trường, chuyện bạn,...
Tháng thứ năm từ khi hai người đi với nhau, Thùy Mị qua sự giới thiệu làm quen với Đỗ, một tay ăn chơi có đẳng cấp hơn cả cô. Đối với Jenny Nữ hoàng, hắn có hứng thú đặc biệt, quyết phải cua được cô em này. Thùy Mị lại trước sau giữ khoảng cách, cô biết Đỗ không phải tay vừa, nghe phong phanh hắn còn kinh doanh hàng cấm, cô sợ dây vào thì khó gỡ ra.
Một đêm đi sàn nhảy, Đỗ hào phóng bao hết đám bạn của cô, mời loại rượu xịn nhất. Thùy Mị uống một ly rồi xin lỗi vào nhà vệ sinh, cô nhéo vào đùi Quốc ra hiệu một cái. Chờ khi cô đi được vài phút, Kinh Quốc cũng giả vờ ra ngoài hóng gió. Anh tới phòng vệ sinh nữ, tìm được Thùy Mị khóa mình trong buồng toa lét
"Anh vào đây có thấy bên ngoài có người canh chừng tôi không?"
"Có, 3 thằng!"
"Khốn khiếp, cha Đỗ bỏ thuốc vào rượu..."
Nói tới đây, cô dừng lại thở hổn hển. Quốc liền hiểu chuyện gì xảy ra. Anh gõ gõ vào cánh cửa
"Mở đi, tôi đem em ra ngoài."
"Được không? Anh đánh lại tụi nó không?"
"Không chắc nhưng sẽ cố..."
Thùy Mị dùng chút minh mẫn còn lại suy nghĩ kĩ rồi vặn tay nắm cửa. Cô nhào ngay vào lòng anh, bàn tay sờ soạt. Quốc khống chế cổ tay cô, hít sau một hơi
"Cố trấn tĩnh thêm vài phút đi!"
Thùy Mị cắn môi, rất khó khăn nói:
"Nếu... nếu không được... thì... anh với tôi đi. Tôi biết anh không bị Si - đa, tôi cũng thích anh, cho anh vẫn tốt hơn thằng cha Đỗ."
Sau đó thì cô không biết gì nữa, chỉ man mán nhớ là mình đươc bế lên, có đánh nhau, có chửi lộn. Tiếp theo hình như được đưa lên ôtô, cô như con bạch tuột bám vào Kinh Quốc, thuốc kích dục trong người làm cô mất hết lý trí...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đã về nhà, nằm trên giường, quần áo ngủ đàng hoàng, không có ai bên cạnh. Cô nhớ lại chuyện tối qua, hớt hãi chạy ra ngoài tìm. Kinh Quốc không có trong phòng, điện thoại anh không liên lạc được. Chị giúp việc nói rằng mờ sáng có taxi đưa cô về nhà, không nhìn thấy Quốc. Thùy Mị nghĩ một lát rồi chạy ngay vào bệnh viện. Cô không nhớ chuyện tối qua nhưng cô biết cơ thể mình có vấn đề.
Qủa nhiên, Thùy Mị không còn là con gái, hoàn toàn là sâu hóa bướm.
Là ai?
Cô hỏi đi hỏi lại, trong lòng thật hy vọng đó là anh. Cô mua thuốc tránh thai khẩn cấp, rồi một mình đem giấy xét nghiệm ngồi ở công viên. Lần đầu trong đời cô thấy hoang mang như vậy. Hình như có cái gì đã tan vỡ bên trong, tự nhiên cô muốn đến trường, muốn hẹn hò yêu đương như người bình thường, muốn đi làm phục vụ ở quán cà phê, sống như các cô gái nhà nghèo vừa học vừa kiếm tiền. Kinh Quốc hoàn toàn biến mất, cô quay về lò độ xe, đến các bar, đi khắp nơi tìm anh nhưng không thấy. Mấy tháng trời cứ như vậy trôi qua, Thùy Mị đi tới giảng đường thường xuyên hơn, thỉnh thoảng lại ngồi trong thư viện ngây ngốc. Cô không còn hứng thú khi đám bạn gọi đi chơi, buối tối chỉ ngồi ở nhà xem ti vi. Hoàng Kim Thùy Mị muốn làm lại cuộc đời!
Nhưng cái suy nghĩ ấy vừa lóe lên thì cũng là lúc gia đình cô tan nát.
Ông Thông bị bắt vì tội ăn hối lộ, gia sản bị tịch thu. Ngày hôm đó Thùy Mị và mẹ ngồi ở ghế dự kiện, nhìn bố trong bộ áo sọc đen đứng trước vành mống ngựa. Sau 3 phiên xét xử và sự tranh đấu hết sức lực của luật sư, ông bị tuyên án 30 năm tù giam. Đối với người đã qua tuổi 50, án này chẳng khác gì chung thân. Bà Thoa khóc ngất, gọi chồng. Thùy Mị đứng nhìn bố bị công an đưa đi, cảm thấy lòng trống rỗng.
Cô dẫn mẹ ra khỏi tòa án, ngày hôm đó nắng gắt như đổ lửa...
Là người nhà của tội phạm, cô bị gọi đến phòng cảnh sát mấy lần, chủ yếu là lấy lời khai và chấp hành thống kê tài sản. Thùy Mị nhớ như in ngày hôm đó, khi từ phòng khai đi ra, cô nhìn thấy Kinh Quốc. Anh đứng nói chuyện với hai đồng chí công an, anh mặc đồng phục xanh, mũ đeo sao. Con người cô tìm kiếm mấy tháng trời bây giờ ngay trước mặt. Anh như một chiến sĩ sáng ngời, trang nghiêm. Hai người kia gọi anh là Thiếu úy, còn cười đùa chuyện anh lập công, gom đủ bằng chứng phạm tội của ông Giám đốc sở Vệ sinh môi trường, còn tìm được nhiều thông tin của đường dây mua bán ma túy do tên Đỗ Một Mắt cầm đầu. Nghe đâu tuần sau sẽ có văn bản thăng chức lên Trung úy.
Thùy Mị đứng phía sau, ngón tay nắm chặt, móng đâm vào thịt mà không thấy đau. Hai chú công an nhìn thấy cô, Kinh Quốc quay đầu lại cũng thấy cô. Vẻ mặt anh cứng đờ. Anh nói gì đó với hai đồng nghiệp, họ giơ tay lên trán chào rồi bỏ đi. Quốc đứng trước mặt Thùy Mị, không phải anh chàng sửa xe áo dính dầu nhớt, cũng không phải gã trai bao đi theo cô tới bar. Anh bây giờ đầu đội mũ Công nhân nhân dân, vai đeo quân hàm một sao, một gạch, chân mang bốt đen, tư thế đứng thẳng trang nghiêm. Thùy Mị nhìn chăm chăm vào thẻ nhựa đeo trên ngực áo:
Cán bộ: Đ/C Nguyễn Thanh Bình
Chức vụ: Thiếu úy đội Cảnh sát hình sự số 3, TP.HCM
Hóa ra cô không biết gì về người này, cả tên họ cũng không biết...
"Em... là tới lấy lời khai à?"
Anh do dự một lát rồi hỏi. Thùy Mị ngơ ngác nhìn, vẫn là khuôn mặt này, đôi mắt này... nhưng cô thấy lạ lẫm đến đáng sợ. Cô vô thức lùi về sau một bước, giọng run run
"Chú công an, thì ra chú là chú công an..."
Bình mím môi nhìn cô. Anh thấy hết sự đau đớn và tuyệt vọng trong đôi mắt bồ câu ấy. Anh không có lời nào giải thích, đây là công việc của anh, dù thời gian quay lại anh vẫn sẽ thi hành nhiệm vụ này - nhiệm vụ tiếp cận con gái nghi phạm tìm bằng chứng thi hành án.
"Thùy Mị... anh không giải thích gì hết, em biết cả rồi đấy. Anh chỉ muốn nói, cha em và em không giống nhau, em còn cả đường đời dài phía trước... hãy cố lên, em không phải gái hư, em là một cô gái còn rất trẻ, còn có thể sửa đổi để sống tốt!"
Bình khuyên rất chân thành. Thùy Mị cúi đầu, ngăn nước mắt không rơi ra.
"Chú công an, tôi chỉ hỏi một câu: Tối hôm đó... là chú hay ngươi khác?"
Cô nói mập mờ nhưng Bình liền hiểu, anh chớp chớp mắt, hơi khó khăn mà nói
"Tay Đỗ đang bị phòng điều tra cho vào diện số 1, không lâu nữa sẽ bị bắt thôi. Em không cần lo về hắn... Chuyện đêm đó.... Ừ, là anh!"
Thùy Mị ngẩn đầu lên, đôi mắt ướt nhìn thẳng vào Bình. Cô không nói gì cả, đáp án này làm cô thấy mừng và cũng nhẹ nhõm. Thùy Mị cười nhạt rồi quay lưng bỏ đi. Bình có chút hoảng hốt
"Em đi đâu? Đừng làm chuyện gì dại dột!"
Cô quay đầu, đôi mắt to lấp lánh, mái tóc đen dài nhẹ bay trong gió
"Đi làm, tôi đã xin làm phục vụ ở tiệm bánh kem được 2 tháng rồi... bây giờ tôi chỉ xài tiền do mình kiếm được!"
Nói rồi cô thẳng lưng đi ra khỏi đồn cảnh sát. Nắng sớm vẽ cái bóng dài mảnh mai trên nền đất.
Cô đi về phía mặt trời...
Kiên định...
Bình thản...
Bình đứng nhìn theo cô gái nhỏ, bất giác môi mỉm cười. Anh muốn nói với cô rằng:Em không phải gái hư, em chỉ là một thiên thần sa ngã... tạm biệt, một ngày nào đó chúng ta còn gặp lại!
Theo Iblog
Vợ nhiều lần tẩm xăng dọa đốt nhà, cấm tôi ly hôn dù đã thừa nhận không còn yêu Chúng tôi đã nói chuyện thẳng thắn, cả hai đã hết tình yêu nhưng hễ nói chuyện ly hôn, vợ tôi lại gạt đi. Chăn màn không biết đã vứt đi bao nhiêu bộ vì bị cô ta tẩm đẫm xăng đòi đốt. ảnh minh họa Tôi thấy các chị em suốt ngày kêu than lấy nhầm chồng thì khổ cả đời mà...