Đủ tuyệt vọng thì sẽ buông thôi…
Anh hỏi em trái tim em làm bằng gì, em lại hỏi anh vậy theo anh nó làm bằng gì.
Những ngày giao mùa khiến tâm trạng bỗng dưng lơ lửng.Những kỉ niệm cũ bỗng dưng lại ùa trở về như thể mới ngày hôm qua thôi.Những thứ cứ ngỡ em sẽ mang theo suốt đời, ít nhất là về những nổi đau hay tổn thương, đại loại thế.Vậy mà có lúc chúng lại bị lãng quên như chưa từng tồn tại,cho đến một thời điểm nào đó.Thế nhưng mỗi lần chợt nhớ lại,thì nó vừa xa vừa gần, rõ ràng nhưng lại rất mơ hồ,tựa như đang đang xem một tập phim,không phải chuyện của mình.Một cảm giác đã quên?
Có những cái xoay lưng là mãi mãi không gặp lại,dù đã từng yêu thương sâu đậm,dù có đôi lần ghé lại quán quen,và đi qua những con đường đấy ắp kỉ niệm.Cảm giác ấy lúc bắt đầu dường như chỉ là cơn gió nhẹ thoảng qua,nhưng rất nhiều năm sau đó,tới lúc mọi thứ gần như bị lãng quên.Khi mà lòng tự nhủ đã bao lâu không gặp rồi nhỉ,rồi lại tự trả lời cùng sống dưới một bầu trời,hít thở cùng một bầu không khí vậy là đủ.Không cần phải biết đối phương đang làm gì và ở đâu.
Khi ta còn quá trẻ mọi thứ như chỉ vừa bắt đầu.Có quá nhiều lựa chọn và ngã rẽ.Những thứ đang có chẳng khiến chúng ta mấy bận lòng.Lúc ấy chúng ta yêu với trái tim nóng và chất đầy lên đấy những hi vọng,theo sau là hàng loạt những tiêu chuẩn.Để rồi khi mọi thứ diễn ra không như bản thân mong muốn,càng kì vọng mãnh liệt bao nhiêu thì sự thất vọng lại lớn bấy nhiêu.Luôn muốn mình được yêu nhiều hơn,được chiếm vị trí quan trọng và duy nhất.Nhưng trên đời làm gì có đơn vị đo lường cho tình cảm để mà đong đếm.
Video đang HOT
Chúng ta thường tự cho phép mình yêu hay thương người khác trước khi hiểu về họ.Thế nên mới có lúc ta phải đau đớn tự hỏi rằng vì sao mình yêu người ta đến vậy,mà họ vẫn có thể lạnh lùng buông tay.
Thật ra công bằng mà nói cố chấp theo đuổi hay lạnh lùng buông tay đều cần đến một nổ lực như nhau.Mọi thứ âm ỉ từ rất lâu cho đến khi một người dám nói lên quyết định của mình.Nếu hiểu được để phải từ bỏ những gì thân thuộc bấy lâu,từ bỏ những thói quen củ,từ bỏ người mà đã cùng mình trãi qua bao nhiêu kỉ niệm buồn vui.Tất cả không hề dễ dàng gì.Vì họ đã phải đấu tranh nội tâm rất nhiều,trãi qua không biết bao nhiêu nỗi cô đơn ngay trong cuộc tình ấy,bởi nếu thực sự hạnh phúc thì người ta sẽ không rời đi.Cũng không phải lỗi ở ai.Tất cả chắc bởi chữ duyên nợ.
Anh hỏi em trái tim em làm bằng gì,em lại hỏi anh vậy theo anh nó làm bằng gì.
Em không trách anh không hiểu được lòng mình.Bất cứ lời giải thích nào cũng là thừa thải.Bỡi lẽ chính bản thân em cũng đâu thấu được tình cảm của anh.Chỉ cần có thể làm theo lí lẽ con tim,dù những điều ấy không được đón nhận hay được hiểu thì sẽ không phải hối tiếc.Chúng ta vốn dĩ đã khác biệt rất nhiều.Mọi người thường nói rằng tình yêu không có sự phân biệt.Nhưng sự thật không phải vậy.Khác biệt lớn bao nhiêu thì sẽ cần một sự thấu hiểu lớn bấy nhiêu.Và không phải ai yêu nhau rồi cũng vượt qua được.Sự bất đồng ấy bắt đầu rất nhỏ,rồi theo năm tháng nó lớn dần.Vừa âm thầm chấp nhận lại âm thầm hi vọng có thể thay đổi mọi thứ.Cho đến một lúc chúng ta sử dụng đến sự kiên nhẫn cuối cùng,và phải buông tay trong bất lực.Anh sẽ không bao giờ hiểu được em cảm giác của em khi đó.Nhưng em chắc rằng nó cũng đau không kém với nỗi đau mà anh nghĩ em dành cho anh.
Tuyệt vọng không phải lúc nào cũng là điều tệ hại,ít nhất với em.Nhờ nó em đã học được cách từ bỏ,hoàn toàn.
Theo Guu
Em sợ gì khi yêu?
Phản bội. Đúng. Ai yêu cũng vậy thôi.
Nhất nhất ai cũng hỏi người mình yêu rằng "Em yêu anh không? ", "Anh có phải duy nhất không? "....và vô vàn kiểu hỏi khác, sau cùng đối phương chỉ muốn biết người kia có thật lòng thật dạ với mình không. Có thể câu trả lời mức độ sẽ khác nhau, nửa phần chân thành nửa phần dối trá, hoặc dối trá hoặc hẳn chân thành.
Sợ nhất là chân thành. Là khi bắt đầu bước vào mối quan hệ mới, là đặt hẳn niềm tin. Xem đối phương là cả thế giới, muốn người người biết là anh ấy là của tôi. Người người có thể trách mù quáng, dại khờ khi yêu, nhưng biết làm sao trái tim thôi thổn thức, chẳng muốn để tâm ai ngoài người mình đang thương.
Vì đặt hết tình cảm, niềm tin cho đối phương nên rất sợ vấp ngã. Sợ rằng anh chẳng thể có mình em. Sợ rằng bao cô gái xung quanh anh trót ngây mê vụng dại. Xin hãy nghĩ đến em người con gái, đến cạnh anh bởi vì yêu, chẳng toan tính lộc lừa và dối trá, chỉ khờ dại yêu chấp nhận rồi yêu.
Em đã bảo em sẽ bao dung cho quá khứ nhiều điều lầm lỡ, nhưng chỉ mong anh hãy nghĩ đến em người con gái tội nghiệp, rất yêu chờ đợi anh. Xin hãy nghĩ đến cảm giác của em khi nhìn thấy những ánh mắt đưa tình vội vã, những vần thơ câu nói như xát muối, những tấm hình anh chụp chung cùng cô gái lạ, em rất buồn, rất đau thương.
Trong khi yêu em chẳng sợ gì cả, bởi khi yêu em chấp nhận cả rồi. Không ngại khó cũng không ngại khổ, chỉ cần mình tay nắm đừng buông. Em vẫn luôn là người cạnh anh, có đôi lúc ở phía sau theo dõi, ủng hộ anh trên con đường anh chọn, chỉ cần nhìn thấy anh vui.
Anh biết không em sợ tổn thương, bởi cạnh anh em không muốn mình mạnh mẽ, muốn được anh vỗ về che chở những ngày tháng xuân xanh. Anh biết không em sợ bị phản bội, sợ niềm tin, tình yêu đặt không đúng chỗ sẽ rất đau, rất đau tận tim can. Nhưng ngày đó em khắc dạ ghi tâm, có đau khổ cũng không trách không hận, nhưng khi yêu xin đừng lừa dối em.
Có một điều anh cần phải biết những cô gái bên anh cạnh anh xinh hơn em, tài giỏi hơn em nhưng chưa hẳn yêu anh được giống em. Hãy để em yên tâm được không?
Theo Emdep
Nếu đang ở độ tuổi 20, phải biết 5 mẹo hẹn hò này để tìm đúng TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC Dưới đây là một số mẹo hẹn hò những chàng trai, cô gái ở lứa tuổi đôi mươi không nên bỏ qua. Hãy là chính mình Nếu bạn muốn gây ấn tượng với đối phương trong buổi hẹn hò đầu tiên hay giúp mối quan hệ kéo dài mãi mãi, bạn hãy thành thật ngay từ đầu. Bạn đừng dại biến thành một...