Dù thấy đò đầy lòng vẫn muốn… sang sông
Anh cuốn hút tôi ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Dáng vẻ cao, đậm, nước da ngăm đen, đôi mắt to và nụ cười kín đáo nhưng chất chứa biết bao cái duyên, anh hội tụ đầy đủ vẻ đẹp của người con trai gốc Quảng nhưng lại lớn lên trên đất Hà Thành. Khi ấy anh đã ngoài 30 tuổi còn tôi mới chớm 22.
Dù thấy đò đầy lòng vẫn muốn… sang sông. Ảnh minh họa. Nguồn: internet.
Anh là trưởng phòng, còn tôi là cô nhân viên vừa ra trường. Với tôi, anh lúc nào cũng ở một khoảng cách rất xa mà tôi không thể nào với tới được. Anh là một người đàn ông thành đạt, một gia đình hạnh phúc với người vợ đảm và 2 cậu con trai kháu khỉnh. Từ ngày mới vào làm, tôi đã được nghe rất nhiều đồng nghiệp khen chị vợ anh và tôi thầm nhận thấy vẻ tự hào ánh lên trên gương mặt anh. Những lúc như thế tôi chỉ mỉm cười – những chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.
Nhưng thời gian trôi đi, sự hiện diện của anh, sự vắng mặt của anh và cả những câu chuyện liên quan đến anh lại cuốn hút tôi lạ kỳ. Tôi sẽ chẳng thể làm được gì nếu cả ngày làm việc anh không đến, tôi sẽ chẳng thể chợp mắt ngủ được nếu như trong đầu không hiện hữu hình ảnh của anh. Hơn 20 tuổi đầu, tôi không còn là trẻ con nữa. Tôi biết những gì đang xảy ra với mình. Tôi biết tôi đã yêu.
Và tôi giấu giếm tình yêu ấy trong mình như mang một đứa con hoang trong bụng vậy. Tôi không dám hé nửa lời với ai, tôi càng không thể thổ lộ điều đó với anh. Không một lời cự tuyệt, không một hành động thể hiện. Tôi đau khổ. Tôi tuyệt vọng. Tôi tự dằn vặt mình, tự cắn xé mình vì đã ban phát tình yêu cho một người đàn ông như anh.
Tôi không biết anh có cảm nhận được tình yêu tôi dành cho anh không, nhưng càng ngày anh càng gần tôi hơn. Anh quan tâm, ưu ái tôi hơn. Các đồng nghiệp khác trong phòng cũng cảm nhận thấy điều đó và họ giúp tôi đưa ra câu trả lời rất xác đáng rằng vì tôi là một cán bộ ưu tú. Nhưng tôi thì lại không nghĩ như vậy. Hơn một lần tôi bắt gặp anh nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đang mải miết dịch hợp đồng, hơn một lần anh mang cho tôi mượn những đĩa nhạc mà tôi yêu thích và rất rất nhiều lần khi mọi người nói đến chuyện gia đình của anh, anh đều tìm cách lảng trách. Với tôi, chỉ cần như thế là đủ.
Video đang HOT
Tôi thật sự hạnh phúc. Khi ấy cơ quan trong định nghĩa của tôi quả thật là một thiên đường, vì ở đó có người đàn ông tôi yêu. Nhưng cái cảm giác hạnh phúc giản đơn đó bị dập tắt bởi một quyết định như sét đánh đối với tôi : quyết định bổ nhiệm anh làm phó giám đốc. Cảm giác hụt hẫng sụp đổ lên tôi. Bất giác tôi thấy mình như mất đi một thứ gì đó, rất thiêng liêng và lớn lao.
Sau khi nhận quyết định 1 tuần, anh chuyển sang ngồi làm việc ở một phòng riêng ngay bên cạnh phòng tôi. Ngày anh chuyển sang ngồi riêng cũng là ngày tôi đi làm trở lại sau trận ốm vì sốt. Mọi người hào hứng chuyển đồ giúp anh. Tôi vẫn ngồi yên ở góc phòng, mắt nhìn trừng trừng vào chỗ mọi khi anh hay ngồi và nước mắt chỉ trực trào ra, trong đầu thì không thôi tự hỏi “tôi sẽ làm được gì nếu căn phòng này không còn có chỗ cho anh?”.
Chiều muộn ngày hôm ấy anh gọi tôi sang phòng. Sau khi pha nước và rót mời anh cũng như rót cho mình một chén, tôi ngồi cắn chặt hai hàm răng và nhìn không chớp mắt vào cái đồng hồ phía trước mặt. Tôi cố nói ra lời chúc mừng anh nhưng sao không thể.
Tôi cứ ngồi trân trân như thế, bên cạnh anh. Dường như anh hiểu được nỗi lòng tôi khi ấy, anh không nói một lời nào và lặng lẽ ngồi hút thuốc. Anh đã hút hết cả một bao thuốc mà vẫn không thấy tôi lên tiếng. Tôi cảm nhận thấy hơi ấm từ cơ thể anh đang ngày một nóng lên, lan tỏa và bao vây lấy cơ thể tôi không hiểu vì sao cứ run lên bần bật. Rồi anh nắm lấy tay tôi. Tôi giật mình quay lại phía anh. Bắt gặp ánh mắt anh, những giọt nước mắt tôi nghẹn ngào rơi. Anh kéo nhẹ tôi về phía anh, ngả đầu tôi lên vai anh. Tôi bắt đầu nức nở. Anh dỗ dành tôi “thôi nào bé con, anh vẫn ở đây chứ có đi đâu đâu, chỉ là ngồi khác phòng thôi mà”. Những giọt nước mắt tôi lại ào ạt rơi, tôi nấc lên từng tiếng. Anh vòng tay ôm trọn lấy thân hình bé bỏng của tôi, ghì nhẹ tôi vào anh.
Bất chợt tôi thấy người mình nóng ran lên, mọi uất ức, mọi buồn đau bỗng dưng tan biến, thay vào đó là ngọn lửa như được ai nhóm lên mỗi lúc một hừng hực. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt anh tôi thấy đôi con ngươi mình cuồn cuộn lửa. Anh ghì chặt tôi hơn. Như bãi sa mạc hơn nghìn năm chưa được đón nhận một giọt mưa, anh tới tấp hôn lên mặt tôi, lên cổ tôi và rồi quyện vào đôi môi mỏng manh đẫm nước mắt của tôi. Anh đè tôi xuống salon, giật đứt chiếc cúc áo đầu tiên của tôi và cắn chặt vào bờ vai tôi. Tôi khẽ kêu lên đau đớn. Anh bỗng dưng dừng lại, nhìn vào gương mặt ướt nhòe nước mắt của tôi anh như thức tỉnh. Anh ngồi dậy, nhẹ kéo vạt áo cho tôi và thủ thỉ vào tai tôi “Muộn rồi bé con, em về đi, anh xin lỗi”.
Sáng hôm sau tôi đến cơ quan từ rất sớm, trong trạng thái hoàn toàn bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua. Tôi sang phòng gặp anh và đề đạt nguyện vọng xin được chuyển xuống làm việc tại Chi nhánh. Anh không nói gì mà nhìn tôi với ánh mắt như thấu hiểu tất cả. Anh vẫn luôn như thế với tôi.
Đầu giờ chiều, tôi nhận được công văn luân chuyển công tác xuống Chi nhánh do anh ký. Tôi đón nhận nó như một điều tất yếu, như thể ngày qua đi thì đêm buộc phải đến vậy. Anh lại gọi tôi sang phòng. Anh đưa cho tôi một mẩu giấy nhỏ rồi bỏ đi luôn. Tôi nhẹ mở tờ giấy ra và nhìn thấy những nét chữ của anh, từng chữ từng chữ một thật ngay ngắn:
“Em đẹp nhất phòng nhưng hạnh phúc chẳng tày gang
Bởi cuộc sống trăm đường đều trắc trở
Em hồn nhiên, ngây thơ như con trẻ
Nên thấy đò đầy lòng vẫn muốn… sang sông”.
Theo VNE
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...