‘Dù sao cô ấy cũng sắp chết rồi!’
Chứng kiến cảnh anh chăm sóc tình cũ, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng cay đắng và bước đi như một kẻ bại trận.
Ảnh minh họa
Tôi và chồng yêu nhau 3 năm rồi mới đi đến hôn nhân. Chúng tôi cùng nhau trải qua đủ mọi thời kì khủng hoảng của tình yêu cho đến khi kết hôn, nên thấu hiểu mọi giá trị của việc chung sống thì phải nhân nhượng và đề cao yếu tố nào trong hôn nhân ngoài việc lấy tình yêu làm nền tảng.
Trước tôi, anh cũng có vài mối tình. Anh cũng chia sẻ hết, chẳng giấu tôi điều gì. Tôi thì vốn nghĩ đó là quá khứ trước tôi, anh và tôi thậm chí là hai người xa lạ thì ghen với tình cũ mà làm gì? Vậy nên tôi thoải mái với việc anh chia sẻ về những người phụ nữ đi qua đời anh và để lại trong lòng anh những vương vấn ra sao…
Có một cô tên Lan là người con gái mà anh yêu nhất, vì sự hiểu lầm mà hai người xa nhau, anh nói anh vẫn day dứt vì từ khi chia tay, anh chưa một lần gặp lại để có cơ hội nói lời xin lỗi cô ấy cho thanh thản, đó là điều mà anh nuối tiếc nhất.
Tôi nghe chuyện anh kể thì cũng chỉ biết vậy, tuyệt nhiên không thấy buồn phiền gì cho dù anh nói anh vẫn còn nuối tiếc với người ta. Ngay cả với bản thân tôi cũng vậy, khi chia tay mối tình trước anh, tôi cũng phải mất một thời gian dài để cân bằng lại cảm xúc trong lòng mình, cho đến khi tình cũ đi lấy vợ thì lòng tôi mới ráo hoảnh được, thế nhưng ngay cả đã không còn gì với nhau, trong lòng tôi đôi khi vẫn nghĩ về những kỉ niệm đẹp giữa tôi và tình cũ, chỉ nghĩ thôi không phải nuối tiếc hay mơ mộng đứng núi này trông núi nọ gì cả. Luận từ bản thân mình mà ra, tôi đã hết yêu mà vẫn còn nhớ thì làm sao hai con người vì hiểu lầm mà xa nhau không khỏi day dứt, nuối tiếc?
Lấy nhau, mọi việc vẫn bình an, chúng tôi không có nhiều điều phiền muộn trong cuộc sống bởi tôi và chồng đều có những nguyên tắc riêng và đã nói trước với nhau trước khi chung sống, cả hai cũng là người biết nghĩ cho nhau, thế nên chúng tôi hạnh phúc và bình an.
Thời gian này anh bận việc nhiều hơn và tôi cũng vậy nên cả hai ít có thời gian dành cho nhau, có những khi cả hai về nhà hỏi thăm nhau vài câu rồi lăn ra ngủ, chúng tôi chưa có con nên mọi chuyện cũng không quá khắt khe với nhau, đôi khi cũng nên cho nhau một khoảng trời riêng, ngay cả đã là vợ chồng.
Chỉ là cho đến khi tôi thấy anh khang khác, tuy chồng vẫn quan tâm đến tôi, nói lời yêu thương hàng ngày nên bằng linh cảm của phụ nữ, tôi có cảm giác như anh đang có gì giấu tôi, anh cứ bồn chồn, lo lắng, cứ mỗi khi có điện thoại là anh lại đi ra ngoài nghe, một việc mà trước đây chưa bao giờ anh làm. Anh đi sớm về muộn với tần suất dày đặc trong khi tôi biết công việc của anh dù có bận rộn đến mấy cũng không thể choán hết thời gian của anh như vậy được, hẳn nhiên là có chuyện không ổn…
Video đang HOT
Tôi có hỏi chuyện ý tứ xem phản ứng của anh ra sao thì y như rằng anh chối bay chối biến và thậm chí còn phản kháng lại tôi, một người không có tật làm sao lại giật mình? Và tôi biết, có thể anh đã có người đàn bà khác.
Tôi thất vọng nhiều, đau đớn nhiều, suy nghĩ nhiều rằng mình nên làm gì? Có nên chứng kiến tất cả để đưa ra giải pháp hay giả vờ mù câm điếc để có được thứ hạnh phúc giả tạo dù trên đầu đang bị cắm hai cái sừng to tướng? Không! Thà là tôi biết tất cả, thà là đau đớn nhưng nó là sự thật còn hơn phải mụ mị và tự hủy hoại mình bằng những lo âu vô cớ, hèn hát không dám đối diện. Tôi quyết định theo dõi anh và phát hiện anh hàng ngày vẫn đi đến một bệnh viện chữa ung thư.
Ảnh minh họa
Chứng kiến cảnh anh chăm sóc tình cũ, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng cay đắng và bước đi như một kẻ bại trận. Tôi không biết phải làm gì lúc này? Dù cái cao thượng trong tôi vẫn nói rằng “Dù sao cô ấy cũng sắp chết rồi, cứ để anh ấy chăm sóc cô ấy đến phút cuối cùng để anh ấy an lòng…” thế nhưng cái ích kỉ trong tôi lại trỗi dậy “Anh yêu cô ta đến như vậy ư? Hóa ra cô ta luôn trong lòng anh, nhìn anh kìa, những giọt nước mắt đau đớn, danh xưng là chồng mà ai cũng tưởng như thế trong phòng bệnh, nhìn cái hôn lên trán của anh với tình cũ kìa, lúc này anh có nghĩ đến tôi, người đàn bà với danh phận là vợ anh?”.
Tôi cứ tự dằn vặt bản thân mình như thế hàng ngày hàng giờ sau khi biết sự thật về chồng và tình cũ của chồng. Mỗi lần về nhà, anh hỏi tôi vài câu qua loa và rũ xuống giường ngủ, hết! Hôn nhân của tôi, tình yêu của tôi…tất cả biến thành một mớ bùi nhùi mà tôi phải tự gỡ. Nhưng gỡ làm sao đây? Phải nói gì đây? Phải làm gì đây? Mọi chuyện cứ rối tung lên giữa cái lằn ranh cao thượng và ích kỉ, bao dung hay giành lại những thứ thuộc về mình? Chiến đấu với người sắp chết ư? Tôi thấy mình quá hèn kém, nhưng cái ám ảnh về một mối tình sâu đậm và chồng tôi dành cho Lan, kể cả sau này cô ấy có qua đời có lẽ vẫn còn nguyên vẹn, vậy thì tôi là ai trong cuộc đời anh đây? Tôi phải làm sao để thoát khỏi mớ bòng bong này, nên nói với anh tất cả hay im lặng và chấp nhận những đớn đau mình tôi mang?
Theo Tintuc.vn
Mẹ chồng không ưa thì 'dưa cũng có dòi'
Chị ôm con vào lòng mà nuốt nước mắt vào trong. Quả thật, đàn bà xấu đã khổ. Đàn bà xấu mà lại còn nghèo thì khổ cả trăm đường. Chị thương con, rồi lại tủi phận cho mình.
ảnh minh họa
Người ta nói, con không chọn được mẹ cha, cũng như đàn bà khi sinh ra không chọn được nhan sắc cho mình. Hình hài cha mẹ sinh ra là số phận, là sự an bài, là bàn tay bà mụ nặn nên. Làm sao mà mỗi chúng ta, mỗi người phụ nữ đều có thể nặn nên được cái hình hài như ước muốn của mình từ thủa hài nhi.
Đàn bà, dưới gầm trời này có ai không muốn mình xinh đẹp, may mắn, không muốn mình giỏi giang, không muốn mình được người yêu kẻ mến, chuộng chiều... Phàm là đàn bà, thì cái ước muốn về nhan sắc đều giống nhau. Đàn bà đẹp vẫn muốn được đẹp hơn thì có lý gì đàn bà xấu lại chẳng khao khát được xinh đẹp. Cái nỗi khao khát ngấm ngầm nhưng đầy bất lực ấy nhiều khi trở thành một bi kịch không lời đối với một người đàn bà xấu. Vẫn biết, con người ta tốt gỗ hơn tốt nước sơn.
(Ảnh minh họa)
Nhưng mà ở cái thời đại này, có mấy ai còn cần cái của "ăn chắc mặc bền" nữa. Người ta cần ăn ngon mặc đẹp thì đương nhiên người đàn ông cũng thích những người đàn bà đẹp hơn. Thậm chí trái khoáy hơn nữa là mẹ chồng cũng muốn có một cô con dâu không đến nỗi nào, để cháu mình xinh ra được xinh đẹp.
Nói về cái xấu của người đàn bà nó đắng cay lắm. Cái nỗi đắng cay tủi hờn của một người đàn bà xấu thì tất cả những người đàn bà đẹp hoặc hơi đẹp thậm chí là bình thường cũng không thể nào hiểu được. Người ta cũng bảo: không có đàn bà xấu, chỉ có người đàn bà không biết tự làm đẹp cho mình. Thế nhưng trên đời này vẫn có những người đàn bà làm mãi mà chẳng thể nào đẹp lên được.
Và cũng không phải người đàn bà xấu nào cũng có tiền vào thẩm mỹ viện hay mua sắm quần áo hàng hiệu, đắt tiền, hợp thời, mỹ phẩm hợp gu để có thể trở nên xinh đẹp. Có những người đàn bà xấu và thực sự cảm thấy cuộc đời mình bất lực trong cái khả năng trở nên xinh đẹp hơn về ngoài hình. Và nhất là khi gánh nặng cơm áo gạo tiền vẫn còn đang đè nặng lên vai hò từng ngày.
Chị H cũng vậy. Chị là một người đàn bà không xinh theo đúng nghĩa đen của nó. Da chị không trắng mà đen tai tái, hàm răng không được đẹp lắm, dáng người chị thấp và cái dáng đi tất bật ấy... thì dù chị có đi giữa cả ngàn người đông đúc người ta vẫn có thể nhận được ra chị. Không chỉ có thế, chị thì không có việc làm ổn định. Chị cũng đã xoay đủ nghề như chợ búa, bán hàng, mở quán tạp hóa nhỏ để có thể kiếm tiền phụ chồng.
Thế nhưng anh chồng chị thì lại khác hẳn. Anh thư sinh, trắng trẻo, và rất hiền lành. Nhất là nụ cười hiền mỗi khi nở trên môi anh là người ta đã cảm thấy cảm tình ngay lập tức... Ngoài ra anh còn là một công chức nhà nước. Nên nhìn anh chị như hai con người hoàn toàn đối lập ở hai thế giới khác nhau vậy. Nhưng chỉ có ở cùng nhau thì mới biết nhau. Chị tuy ít học hơn anh nhưng lại là một người đàn bà chu toàn cho gia đình, khéo ăn khéo nói và rất hiểu biết. Ai nói chuyện với chị cũng phải khen chị là người biết trước biết sau. Học ít nhưng hiểu nhiều. Nhất là chị chịu khó lắm. Công việc nhà, con cái, chờ búa, hàng quán... chị chẳng nề hà chút nào.
Với chị, chỉ là niềm vui của chồng, của con gái là khiến chị vui, khiến chị quên hết mệt nhọc của cuộc sống đời thường. Anh cũng hiểu và yêu thương chị. Như những ngày đầu anh quyết định lấy chị làm vợ. Anh biết mẹ không ưng chị nên anh chị chuyển về nơi anh công tác để sống và chị cũng không phải làm dâu mẹ chồng.
Thế nhưng, cái trò đời không ưa thì dưa cũng có dòi. Xa mấy cũng chẳng thể thơm được. Ngày anh dẫn chị về nhà, mẹ anh đã gào lên: Mày có mắt hay mù. Nhưng anh vẫn cưới chị mặc bà mẹ đáo để không muốn nhìn mặt con dâu, nhất là bà sợ hàng xóm láng giềng nhìn vào chê cười con trai bà lấy đứa con gái đã xấu. Nhưng giá mà có tiền đã đành, đằng này lại còn không công ăn việc làm gì. Nhất là cưới xong, nó lại chả phải làm dâu để mà được hành hạ cho hả lòng hả dạ. Thế là lòng bà mỗi khi nghĩ tới thằng con trai với đứa con dâu là cứ như có người xát ớt vào lòng. Vừa xót, vừa đau, vừa cay, vừa cú.
Hôm cưới xong, bà bảo đứa con gái mang cái ảnh cưới cất vào trong buồng. Chị cũng có mặt ở đó. Bà nói ngay: Treo ở ngoài để mà dọa khách à? Ngày đầu ở nhà chồng, chị đã biết trong mắt mẹ chồng mình ở vị trí nào nên chị chỉ biết khóc thầm một mình. Gắng chịu đựng. Những tưởng khi vợ chồng sống ở nơi khác sẽ bớt va chạm. Nhưng chị nhầm. Bà ở xa nhưng ra đa thì cài sẵn ở cạnh đầu giường nhà chị. Có chuyện gì dù bé như con kiến mà bà biết bà cũng gọi điện xuống hỏi con trai, trách con dâu. Nhất là ngày chị sinh con, bà xuống viện, nhìn cháu rồi thở dài nói thản nhiên: Lại giống mẹ mày!
Chị ôm con vào lòng mà nuốt nước mắt vào trong. Quả thật, đàn bà xấu đã khổ. Đàn bà xấu mà lại còn nghèo thì vừa khổ, vừa nhục cả trăm đường. Chị thương con, rồi lại tủi phận cho mình.
Chồng chị vốn hiền lành, nhưng cũng chính vì hiền lành nên càng không có chính kiến. Mẹ chồng thì một mực không ưa chị. Thế nên, mẹ chồng nói với chồng vài lần là chị xấu, chị hư, chị chỉ làm khổ con trai bà, chị không đáng làm dâu của bà... nói một lần anh ghét mẹ, nói hai lần anh ghét mẹ, nói ba lần anh băn khoăn sao mẹ cứ như thế với vợ, và nói cả trăm nghìn lần thì anh bắt đầu nghĩ rằng có thể đúng!
Và ngày nào bà cũng rủ rỉ vào tai anh những lời ấy thì đến một ngày anh tin chị xấu thật. Xấu tới mức khi về nhà anh chán không muốn nhìn vợ. Xấu tới mức anh cũng cảm thấy như mẹ mình là xấu hổ vì vợ. Anh bắt đầu để ý những thứ chị mặc, những hành động, những cử chỉ, cả nét mặt, dáng đi và anh tin là mẹ mình nói đúng thật... Đàn ông là thế, ngay cả khi vợ xinh đẹp, lấy về rồi, nhiều người còn coi như cái rẻ rách không hơn. Thì một người vợ xấu, sau khi đã lấy rồi, thì không biết còn có thể coi là cái gì nữa.
Cho nên, anh tin, anh tin là trong cuộc đời mình chị đúng là một oan duyên. Và ngày ngày anh tự hỏi mình: không hiểu vì sao cái lúc ấy, anh lại ngu muội mà cưới một người đàn bà xấu nhưu chị về làm vợ. Anh rùng mình khi nghĩ tới lời mẹ anh nói: Tao nói thật với mày, là phụ nữ tao cũng không thể ngủ cùng nó. Không hiểu sao mày là đàn ông mà có thể ôm ấp nó mỗi đêm!
Cái ngày mà anh rứt khoát ly hôn, cái ngày mà chị đã quỳ xuống xin anh hãy nghĩ tới đứa con. Nó cần có cả cha lẫn mẹ nhưng anh vẫn nhất định quay lưng. Đến khi ấy chị mới ngộ ra một điều: Hóa ra, một người đàn bà xấu, càng phụ thuộc vào một người đàn ông thì cô ta chỉ càng trở nên xấu xí và đáng thương hơn mà thôi.
Sau ba lần hòa giải không thành. Tòa chính thức cho anh chị ly hôn sau khi chị cũng đã đồng ý gật đầu. Và câu cuối cùng chị biết là mẹ chồng chị đã gọi cho khắp anh em họ hàng mà thông báo rằng: Thằng Q nó bỏ cái con xấu hoắc ấy rồi. Tôi nhẹ cả người!
Chị không khóc mà chỉ cười. Thôi thì cũng là một kiếp đàn bà, cũng là một kiếp làm dâu, chị chỉ hận là không gặp được mẹ chồng tốt, không lấy được chồng ngoan. Coi như kiếp này chị chỉ được có thế. Chỉ là không hiểu sao, chị thấy cay đắng vì sao cùng kiếp đàn bà mà lại chua chát với nhau, tàn nhẫn với nhau đến thế mà thôi! Không lẽ xấu là một cái tội lớn đến thế sao? Đúng là Tây Thi nhăn mặt thì đẹp. Còn Đông Thi thấy người ta nhăn mặt đẹp mà cũng bắt chước nên mới thành trò cười cho thiên hạ.
Đàn bà xấu không có quà. Đàn bà vừa xấu, vùa nghèo thì không cần quà, người ta chỉ cần có hạnh phúc. Nhưng cái hạnh phúc ấy không phải người đàn ông nào cũng có thể rộng lượng và chân thành mà trao vào tay họ. Đàn bà xấu không thèm quà, đàn bà xấu chỉ thèm được hạnh phúc và trân trọng!
Theo Eva
Sự tráo trở của cô em chồng ngay khi chồng tôi vừa nằm xuống Bao nhiêu tháng ngày khổ cực nuốt nước mắt vào trong dần cũng đi qua. Giờ ba mẹ con bắt đầu sống tốt hơn trước khi bị cô em chồng ảnh minh họa Nghĩ đến những ngày tháng ấy tôi vẫn không cầm nổi nước mắt. Chúng tôi đã rất hạnh phúc. Hai vợ chồng với hai đứa con, nhà lúc nào cũng...