Dù phải đợi thêm nữa, anh vẫn âm thầm dõi theo em
Em à, đừng vì một kẻ đã phản bội mình, mà đánh đồng tất cả đàn ông đều tệ bạc, đừng vì một lần bị tổn thương, mà cả đời khép cửa trái tim mình.
Em à,
Ba năm đã qua rồi, nhưng vết thương “hắn” gây ra cho em trong quá khứ vẫn không thể lành, không hề phai nhạt chút nào sao em? Ba năm qua, tôi vẫn âm thầm bên em, chăm sóc an ủi em, mong em có thể mở lại trái tim lần nữa, mà sao, em vẫn vô tình với tôi vậy. Chẳng nhẽ quá khứ với em cứ mãi là “ bóng ma” theo em không rời, và tôi sẽ mãi là “một người anh” thôi sao?
Cả tôi và “hắn” cùng vô tình quen em trong bữa tiệc sinh nhật anh họ em 5 năm về trước. Cả tôi và “hắn” cùng yêu em ngay cái nhìn đầu tiên. Nhưng tôi “thua” vì tôi vốn rụt rè, nhút nhát, còn “hắn” “kinh nghiệm đầy mình”, mồm mép và ga lăng, nên đã nhanh chóng chiếm được trái tim em.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh đầu tiên khi tôi nhìn thấy em: Một cô gái dịu dàng với đôi mắt tròn trong sáng. Cho đến giờ, em trong tôi vẫn không hề thay đổi, nhưng đôi mắt ngày xưa đã pha thêm một khoảng buồn.
Ba năm rồi kể từ ngày “hắn” phản bội em lên giường với người con gái khác, em đã không còn chút nào niềm tin với đàn ông sao em. Ba năm rồi tôi âm thầm bên em, chăm sóc em, an ủi em, có mặt bất cứ khi nào em cần, chả nhẽ, em không hiểu tình cảm của tôi.
Sao em cứ luôn nhấn mạnh “anh ấy là người mình coi như anh trai” mỗi khi giới thiệu tôi với bạn bè em khi vô tình gặp nhau vậy. Hai từ “anh trai” nghe thân thiết lắm, nhưng có phải, nhấn mạnh hai từ ấy, chính là em gián tiếp “nhắc nhở” tôi rằng, em chỉ coi tôi như người anh chứ không hề coi tôi như một người đàn ông? Và nếu tôi thổ lộ lòng mình, em sẽ phũ phàng từ chối, và tôi cũng sẽ không còn có thể “đóng vai” anh trai của em, có phải không?
Em từng tâm sự với tôi em đã không còn niềm tin vào đàn ông nữa, em không muốn yêu, không dám yêu ai, vì em sợ mình sẽ lại bị phản bội phũ phàng. Ba năm nay, dù quanh em có hàng tá chàng trai tán tỉnh, nhưng tôi là người khác phái duy nhất có thể “lại gần em”, cùng em thoải mái trò chuyện, xem phim, cafe. Có phải, tôi trong em cũng “đặc biệt”, hay chỉ vì “tôi an phận làm anh trai”, em chỉ coi tôi như anh trai, nên em mới thoải mái tâm sự với tôi?
Em à, đừng để quá khứ thành “bóng ma” ám ảnh em mãi thế, hãy để nó làm “động lực” để em có thể sống kiên cường hơn, lý trí hơn, sáng suốt hơn. Đừng vì một kẻ đã phản bội mình, mà đánh đồng tất cả đàn ông đều tệ bạc, đừng vì một lần bị tổn thương, mà cả đời khép cửa trái tim mình.
Dù phải đợi thêm nữa, dù phải âm thầm bên em làm “anh trai” em lâu hơn nữa, tôi cũng vẫn sẽ đợi. Tôi tin, đến một ngày, trái tim em sẽ ấm lại, sẽ mở ra lần nữa để nhận ra rằng, người “anh trai” của em vẫn luôn yêu em.
Theo VNE
Tôi và mối tình đầu luôn dõi theo nhau âm thầm trong cuộc sống
Chúng tôi chưa một lần nói chuyện lại nhưng vẫn là những người bạn tốt và dành cho nhau những tình cảm chân thành.
Ảnh minh họa
Hôm nay, vô tình nghe tâm sự của một đồng nghiệp về mối tình đầu của họ, tôi lại nhớ tới mối tình đầu của mình, một tình yêu trong sáng suốt bao năm học trò. Mới ngày đầu vào lớp 10, tôi bị ấn tượng mạnh bởi cậu bạn cùng lớp. Cậu cao ráo, năng nổ, lễ phép, học rất giỏi, được lòng thầy cô và các bạn. Tôi ngược lại, khuôn mặt ưa nhìn (theo nhận xét của mọi người) nhưng lại thấp bé, nhút nhát, học hành ở mức trung bình khá; nói chung là không có gì nổi bật. Tôi biết trong lớp và cả lớp khác có rất nhiều người chú ý đến bạn nên luôn giấu tình cảm của mình trong lòng, không chuyện trò mà chỉ âm thầm để ý đến bạn. Bạn không biết được tình cảm của tôi, còn tư vấn cho người bạn cùng lớp tặng quà cho tôi, tôi đã rất buồn.
Sang năm lớp 11, chúng tôi đi học thêm nhiều hơn, sáng học chính khóa, chiều học thêm, gần như không có ngày nghỉ. Cũng từ đó tôi và bạn có nhiều dịp nói chuyện với nhau hơn. Tôi rất bất ngờ khi bạn tỏ tình. Khỏi phải nói tôi đã vui mừng như thế nào nhưng cũng rất lo vì bên cạnh bạn vẫn có rất nhiều người theo đuổi, bởi bạn vốn là người đào hoa. Chúng tôi đã trải qua quãng thời gian học sinh như thế, nhẹ nhàng, bình yên nhưng không tránh khỏi những lúc giận dỗi. Chúng tôi cùng động viên nhau học.
Từ khi có bạn, quãng đường 20 cây số đi học thêm với tôi không còn dài, cũng chẳng thấy mệt mỏi khi những ngày hè nắng như thiêu đốt, đạp xe đi đi về về 70 cây số học hết chính khóa lại học phụ đạo, rồi học thêm ở trung tâm. Giờ tôi cũng không nghĩ một cô bé chưa đầy 40kg lại có sức khỏe như thế. Những hôm học thêm buổi tối ở trung tâm, dù sớm hay muộn, bạn vẫn quyết đưa tôi về tận cổng rồi mới quay trở lại dù nhà tôi và bạn ngược đường về. Những hôm bạn dúi vào tay tôi con hạc giấy được gấp cẩn thận, hay tìm nơi phôtô đề cho tôi, hoặc chỉ là cái kẹo nhỏ lúc tôi đói bụng, là cái áo ấm bạn chuẩn bị khi biết chiều nay rét đầu đông về khiến tôi rất hạnh phúc.
Phải nói tôi và bạn hoàn toàn trái ngược nhau, bạn khéo léo bao nhiêu thì tôi lại vụng về bấy nhiêu. Những mảnh giấy màu đơn giản nhưng vào tay bạn đã trở thành hộp quà hay tấm thiệp rất độc đáo. Cứ thế, tôi và bạn nổi tiếng khắp trường, tất cả thầy cô bạn bè, cả khóa trên khóa dưới đều biết tên chúng tôi, sau đó đến phụ huynh biết chuyện. Tôi và bạn bị mắng một trận nên thân. Bạn đề nghị chia tay tôi để hai đứa cùng tập trung vào việc học, hứa hẹn với nhau sau khi đỗ đại học sẽ quay lại. Vậy là hai đứa xa nhau, mỗi ngày đều gặp trên lớp nhưng cố ngăn cản không cho nhớ về nhau, nói chuyện với nhau, quãng thời gian đó thật dài.
Sau đó hai đứa cũng không thể vượt qua được tình cảm, chúng tôi cùng hứa hẹn với phụ huynh sẽ học tập thật tốt, không để bố mẹ lo lắng, vậy là chúng tôi được trở về bên nhau. Rồi cả 2 cùng vào đại học với số điểm cao trong lớp. Bạn lên trước tìm nhà trọ, tìm đường đi gần nhất, tìm hiểu các thủ tục để nhập trường. Khi tôi lên, bạn đã dẫn tôi đi vòng quanh Hà Nội để cho quen với đường phố thủ đô. Bạn còn đưa tôi về tận nhà trọ không sợ tôi đi lạc đường. Bạn dẫn tôi đi mua những vật dụng cần thiết. Cứ thế, tôi nhận sự quan tâm chăm sóc của bạn, tôi càng ngày càng phụ thuộc và mất dần tính tự lập.
Cuối cùng, chính điều đó làm cho bạn chán tôi. Bạn biết, tôi vẫn rất yêu bạn và đau lòng nhiều như thế nào nên không nỡ nói lời chia tay, chỉ chọn cách im lặng rời bỏ tôi, mặc cho tôi đã nói yêu bạn nhưng không yếu đuối. Chỉ cần trước mặt tôi, bạn nói thật một lần rằng đã hết yêu thì tôi sẽ không bao giờ níu kéo, nhưng bạn không nói, cứ lúc thờ ơ để tìm hiểu người khác, lúc lại quan tâm làm cho tôi đau khổ vật vã suốt mấy năm trời, học hành giảm sút nghiêm trọng. Tôi biết bạn quan tâm tôi không phải vì còn yêu mà vì lo cho tôi, bởi đã bao năm qua bạn lo cho tôi như vậy. Chính điều đó làm tôi cứ hy vọng rồi lại thất vọng. Thà rằng bạn để tôi đau một lần rồi thôi.
Đến năm cuối đại học, bạn chính thức có người yêu, đó cũng là lúc tôi nhận ra mình cần thay đổi, tự lập và mạnh mẽ hơn. Tôi không còn thấy đau lòng mỗi khi nhìn bạn hạnh phúc bên người mới. Tôi tập trung học hành và cuối cùng cũng ra trường với tấm bằng khá. Giờ tôi đã có gia đình hạnh phúc với 2 đứa con kháu khỉnh, bạn cũng vậy.
Gửi bạn (mặc dù tôi biết bạn chẳng đọc được đâu): Cảm ơn bạn đã cho tôi những năm tháng tuổi học trò hồn nhiên ý nghĩa. Cảm ơn bạn đã lo lắng và quan tâm tôi suốt quãng thời gian dài. Tôi biết, cả tôi và bạn vẫn dõi theo để biết cuộc sống của nhau trên mạng xã hội, chưa một lần nói chuyện lại nhưng vẫn là những người bạn tốt và dành cho nhau những tình cảm chân thành.
Theo VNE
Cùng nhau đêm cuối trước khi chia tay, anh đã âm thầm gài bẫy để khiến tôi mang bầu Để anh chấp nhận chuyện chia tay, tôi đồng ý cùng anh đêm cuối coi như lời tạ từ. Tôi đâu có ngờ, anh gài bẫy để khiến tôi không thể dứt tình. Khi đưa ra quyết định dừng lại tình yêu này, bản thân tôi cũng cảm thấy khó khăn vô cùng. Một cuộc tình hơn 5 năm, với bao ước mơ,...