Dù mình không được gần nhau
Yêu thương của em ơi, được ngả đầu vào vai anh, dựa lên đó làm điểm tựa cho những mệt mỏi và âu lo của mình em như trút được thật nhiều những muộn phiền mà em phải gánh chịu, và không biết san sẻ được cùng ai.
Một tuần trôi qua thật là mệt mỏi, nhiều việc chi phối em, em bị xáo trộn, quá nhiều cung bậc tình cảm khác nhau cùng tồn tại khiến em không muốn là em nữa. Em muốn trong mắt mọi người em là một người con gái thật dũng cảm và nghị lực, nhưng mà bên anh em thực sự mềm yếu, em không phải là em của những ngày thường nữa, vẫn chỉ là em nhỏ bé bên anh thôi. Anh biết không, ngay cả với anh cũng vậy, em không bao giờ muốn anh phải bận tâm suy nghĩ gì về em hết, em cũng tự hứa với mình nhiều như thế, nhưng mà sao hôm nay em không thể ngăn nổi những giọt nước mắt em chẳng muốn tí nào, nó làm anh phải suy nghĩ và làm em yếu mềm quá đi thôi. Anh biết tại vì sao không vì những nhớ nhung, những buồn tủi, những mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác nó vỡ òa ra đấy, vì bên anh nó được vỗ về bình yên hơn bao giờ hết.
Em từng nói với anh mọi việc em có thể tự lo liệu được, nhưng cũng chỉ được phần nào mà thôi, phụ nữ thì vẫn muôn đời là phụ nữ, không khác hơn được, những mệt mỏi làm em muốn kiệt sức, những nỗi buồn trong tim, những giằng xé mâu thuẫn trong tình cảm làm em không muốn tồn tại trên cuộc đời này nữa, chỉ có khi nào bên anh em mới tìm thấy bình yên. Em thấy hạnh phúc thực sự trong tình yêu vô vọng của em, mâu thuẫn thật, nhưng đó là sự thật, và em càng hạnh phúc hơn, yêu anh hơn bao giờ hết khi mình bên nhau và thực sự dành hết cho nhau. Có những tiếc nuối, những lầm lỡ mà suốt cuộc đời này em sẽ phải mang theo, để thật sâu tận đáy lòng mình, để khi nào buồn em lại trốn vào một nơi nào đó, mở nó ra và chia sẻ, chỉ là thế thôi vì em biết em cũng là một kẻ cô đơn trên chính cuộc đời em đang bước đi, dù em có anh nhưng anh cũng không thể cùng em trên con đường ấy, anh có riêng con đường của anh mà không có lối rẽ về phía em được.
Em thấy mất mát, nỗi mất mát không thể chia sẻ vì với em nó quan trọng vô cùng, nó là hạnh phúc, là tình yêu của em, em có lỗi vì em chẳng giữ được chút gì cho mình hết, để đến khi buồn em lại trách chính em. Một ngày cũ sắp trôi qua và một ngày mới rồi sẽ lại đến, không biết nỗi buồn có còn tiếp đến những nỗi buồn hay những niềm vui ? em không biết, chỉ biết mình đang tâm nguyện rằng có anh trong cuộc đời mình em đã là kẻ hạnh phúc nhất trên trần gian này rồi, phải vậy không yêu thương của em ? Bên em anh nhé, dù mình không thực sự được gần nhau ! Yêu anh thật nhiều và mãi mãi ! Chíp
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trái tim lạc lối
Anh! Em không biết là bắt đầu từ khi nào trong tim em có hình bóng của anh. Hình ảnh anh đã in sâu trong tâm trí em, len lỏi vào trong suy nghĩ, trong giấc mơ em....
Biết rằng không thể yêu anh, yêu anh là sai, là không đúng, là không phải em. Bởi vì nếu là em trước đây em sẽ không bào giờ làm sai điều gì, em sẽ không yêu anh, không cam chịu, không buồn tủi như thế này.
Ngay từ đầu lý trí em đã ngăn cản em yêu anh, ngăn cản em tin anh....Nhưng dường như trái tim em không nghe theo lý trí! Những ngày đầu bên anh, em quên đi những suy nghĩ ngăn cản em bên anh, em đã hạnh phúc bên anh, vui khi được anh quan tâm, yêu thương.... Nhưng rồi, khi em nhận ra mình thật sự yêu và cần anh thì cũng chính là khi em nhận ra anh không thật lòng với em. Anh không chỉ có mình em, em thật ngốc khi đã tin lời anh nói "anh thương em".
Từ đó em luôn tránh mặt anh, không muốn gặp anh nhiều, sợ rằng sẽ thương anh nhiều hơn và khi anh ra đi thì em sẽ không thể chịu đựng được. Em đi chơi nhiều hơn, em về muộn, em không nói chuyện với anh.Em sa ngã, em muốn tìm một ai đó có thể kéo em dậy, kéo em ra khỏi anh...nhưng không thể. Thực ra những lúc như thế em lại càng thấy nhớ anh nhiều hơn, đi đâu em cũng nhìn xem có bóng dáng anh ở đó không, nhất là đi đến những nơi anh và em đã từng đến. Đến khi đó em lại không chịu được nữa, anh biết không, em sợ mất anh kinh khủng, em khóc... Rồi em lại có suy nghĩ rằng mình không đến được với nhau, không thế yêu nhau thì em chỉ xin làm người tình của anh thôi cũng được, em chấp nhận. Anh cứ đi, anh cứ chơi, anh cứ gặp ai yêu ai anh muốn, chỉ xin một điều đừng quên em, đừng rời xa em....
Chưa bao giờ em thấy yếu đuối như thế, chưa bao giờ em mất tự tin đến thế. E là ai? Là một cô gái khá xinh và còn có rất nhiều người theo đuổi. Vậy mà, em lại yêu một người không thuộc về em, không thương em, lại hơn em 18 tuổi và......đã có vợ! Khi anh ra đi, anh không thể để em nhìn anh đi một cách vui vẻ, hình như anh muốn dày vò em....anh đã dẫn một người con gái khác đến. Em chỉ đứng sau nhìn theo bóng anh và cô gái đó, hai người lên xe ra sân bay.... em không đi tiễn anh. Anh đi rồi em cứ thẫn thờ nhìn theo, em giận mình tối hôm qua không ở nhà soạn đồ cùng anh mà lại đi chơi đến đêm muộn mới về. Chỉ là vì em sợ gặp anh, em không muốn chấp nhận sự thật là anh sẽ rời xa em. Em nhớ anh rất nhiều. Dù anh không yêu em, không thương em, em biết anh gạt em, em biết chứ...
.Nhiều khi thấy hận anh lắm, anh hết người để gạt rồi hay sao mà anh lại đi gạt em??? Anh biết mà..... Bây giờ đây ở một mình trong ngôi nhà đã từng có anh, có những kỷ niệm của hai đứa mình em thấy cô đơn và buồn lắm anh à, em nhớ anh nhiều lắm, em muốn khóc, khóc cho hết đi. Giá như nước mắt có thể rửa sạch những tổn thương mà anh đã dành cho em, giá như nước mắt có thể khiến cho em quên được anh.... Có một điều là bây giờ em phải cố gắng, cố gắng sống cho em, vì em để quên đi anh- người em không nên và không thể yêu!
Theo Ngoisao
Em không can đảm đi ra khỏi đời anh Sao cuộc đời này giống nhau quá anh nhỉ, có những người con gái đang yêu những người có gia đình và em cũng là một trong số đó. Em ray rứt lắm anh biết không? Em yêu anh nhiều lắm và em không dám nghĩ đến ngày em sẽ xa anh mãi mãi nó như thế nào nữa. Em không dám nghĩ...