Dù không còn trinh, tôi vẫn được chồng yêu
Với các cô gái nếu lỡ như đã không còn cái ngàn vàng nữa, hãy cứ tự tin vào bản thân, đừng mặc cảm mà neo mình.
Tôi không còn khăng khăng rằng đàn ông trên đời này đều là những kẻ bạc bẽo, kể từ sau khi gặp anh. Anh bỏ ngoài tai những định kiến xã hội, rước tôi về làm vợ, rồi một lòng yêu thương.
Người ngoài chắc đặt nhiều dấu hỏi về việc tôi có còn trinh nguyên nữa hay không khi tôi đến với anh. Bởi mối tình trước đó của tôi kéo dài tận 4 năm. Yêu lâu, chuyện gì đến cũng đến. Tôi và người yêu cũ đã làm chuyện ấy trong khoảng hơn 1 năm trước khi chia tay nhau.
Nhưng chúng tôi chia tay mà nguyên nhân không liên quan gì đến chuyện đó. Chỉ là đến một ngày, cả hai đều cảm thấy cực kỳ chán khi ở bên cạnh nhau. Những cảm giác hồi hộp không còn, những tính xấu dần bộc lộ ra, những cuộc cãi vã liên miên vì bao vấn đề trong cuộc sống đã tự đẩy chúng tôi ra xa nhau. Tôi chấp nhận ra đi, dù đã dâng hiến cái ngàn vàng cho người ấy.
(Ảnh minh họa)
Trước đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và cho rằng mình không nên ràng buộc bản thân trong một mối quan hệ không có tương lai, không muốn giam lỏng cảm xúc cùng người từng chiếm hữu mình, không muốn sống lặng lẽ, an phận, không vui cho đến già chỉ bởi vì đã không còn trinh trắng. Tôi dù biết sai lầm, nhưng không muốn phó mặc cuộc đời sau đó chỉ bởi vì mình đã phạm sai lầm.
Video đang HOT
Tôi hi vọng, dù sau này không tìm được người chấp nhận sự hư hỏng của mình, thì vẫn có thể một mình sống an nhiên, tự tại. Tôi nghĩ mình sẽ nói rõ ràng cho người đến sau về khiếm khuyết của mình, để thử lòng họ, và để họ không phải quá thất vọng nếu một ngày phát hiện ra sự thật. Nhưng khi gặp anh, tôi lại thay đổi quyết định của mình. Tôi im lặng, bởi tôi yêu anh và sợ mất anh.
Tôi cứ lần lữa, cứ đấu tranh có nên nói với anh hay không. Cho đến tận khi làm đám cưới. Tôi đã phó mặc, giữ im lặng về chuyện mình đã từng quan hệ với người đàn ông khác, mà không phải là anh.
Thật may mắn cho tôi, anh không hề tỏ một thái độ gì trong đêm tân hôn. Tôi không biết anh có nghĩ gì đến chuyện tôi còn hay mất hay không, chỉ biết thái độ anh dành cho tôi vẫn y nguyên như khi còn yêu nhau và chưa khám phá cơ thể nhau. Tôi nằm bên anh, nghe lồng ngực mình run lên vì sợ hãi. Trong khi anh nằm nghỉ thảnh thơi bên cạnh.
Sau đêm đó, chúng tôi là vợ chồng. Từ đó đến nay, đã hơn 5 năm trôi qua nhưng anh chưa một lần thắc mắc chuyện vì sao không có những giọt máu đỏ trong lần đầu tiên của chúng tôi. Tôi cũng cố gắng phớt lờ đi việc này để sống vui vẻ nhất có thể bên cạnh anh. Tôi thể hiện mình là một người vợ tốt, chăm sóc chồng con chu đáo, không quên việc làm mới mình mỗi ngày để anh không thấy nhàm chán. Anh cũng luôn thương yêu tôi, ngày kỷ niệm nào anh cũng nhớ để tặng hoa cho tôi và luôn rủ tôi cùng đi chơi riêng như những ngày còn yêu nhau.
Tôi hạnh phúc vô cùng khi được sống bên cạnh anh. Dù biết, đường đời phía trước còn lắm chông gai, nhưng được như này là tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Nếu có chuyện gì đến, tôi cũng sẽ bình tâm đón nhận và vượt qua.
Từ chuyện của mình, tôi cũng muốn nhắn gửi với các cô gái nếu lỡ như đã không còn cái ngàn vàng nữa, là hãy cứ tự tin vào bản thân, đừng mặc cảm mà neo mình vào một người đàn ông không tốt, để rồi lại khổ cả đời. Tôi tin rằng ở ngoài kia, vẫn còn nhiều những người đàn ông sẵn sàng bỏ qua việc còn hay mất của người mình yêu để cùng đắp xây hạnh phúc.
Theo Phunuonline
Tôi không xinh vẫn được chồng yêu, mẹ chồng cưng
Những bà, những cô luôn tự hào cái vỏ bọc "vì tôi thẳng thắn" để biện minh cho sự kém cỏi của mình thì nên xem xét sửa chữa lại nhé...
Tôi thừa nhận rằng mình chẳng có gì xinh đẹp, chân to, da đen và đeo cặp kính dày cộp nhưng nếu tinh ý nhìn sâu thì đôi mắt của tôi già đời lắm. Tôi tự nhận mình chẳng giỏi như cái vỏ bọc bằng cấp thạc sĩ loại ưu mà tôi có nhưng tôi lại khá thông minh và khéo léo. Vì thế không những quan lộ của tôi hanh thông mà tôi còn có một ông chồng khiến ai cũng phải tấm tắc khen ngợi bởi độ đẹp trai, đa tài lại chiều vợ con.
Nhớ lại hồi mới quen anh, tôi chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ vì anh đẹp trai lại giỏi nên tôi tấn công anh bằng được. Tôi vốn chẳng quan trọng ánh nhìn phê bình của người và thường làm theo sở thích của mình một cách khéo léo, mưu mô một chút. Thế là con mồi to như anh cũng sập bẫy.
Ngày đầu anh dẫn tôi ra mắt bố mẹ chồng tương lai, dù mẹ anh rất lịch sự nhưng chỉ liếc qua là tôi đủ biết bà cũng ghê gớm và có vẻ như bà không ưng tôi lắm. Cũng đúng thôi vì ngay từ ngoại hình tôi với anh như đôi đũa lệch.
Tôi nhanh nhẹn và lễ phép. Tôi cố gắng nói chuyện, khơi gợi để biết hơn về cách nói chuyện cũng như thứ bà muốn nghe... Thế nên chỉ sau 1 ngày trò chuyện, bà như trút hết ruột gan cho tôi. Thiết nghĩ ai mà chẳng muốn người khác nịnh hót mình, tôi cũng chỉ làm đúng bổn phận là làm cho mẹ anh vui mà thôi. Miễn là, điều ấy không ảnh hưởng xấu đến bà, đến tôi hay người khác thì tội gì tôi không vận dụng "tài lẻ" ấy của mình để được yêu hơn! Vậy là người khó tính nhất tôi cũng đã chinh phục được.
Trước khi lấy chồng, mấy bà chị họ tôi nhỏ to "mẹ chồng là thể loại khó chiều lắm đấy", họ chia buồn với tôi vì nghĩ hoàn cảnh tôi cũng bi đát như những mẹ chồng - nàng dâu khác mà họ dẫn chứng cho tôi nghe. Nhưng không, ngay từ đầu tôi đã không có suy nghĩ vậy, tôi nghĩ mẹ chồng là người khá thú vị, kiếm được chồng cũng phải mất 27 năm sinh ra và lớn lên. Vả lại, cưới được chồng thì coi là cưới mẹ chồng đi, tội tình gì mà tôi phải dè sẻn với người đẻ ra chồng tôi chứ.
Về nhà chồng, tôi đã bắt đầu công cuộc cảm hóa mẹ chồng, biến tôi thành con gái của bà chứ ko phải con dâu nữa. Tôi tâm sự với bà những khi gặp khó khăn, cơ quan, công việc. Thậm chí, có đêm, tôi chẳng chịu ngủ với chồng mà ôm gối sang nằm với mẹ, nhỏ to tâm sự. Khi hai mẹ con ra chợ mua đồ ăn, ai cũng bảo tôi giống bà và tôi chỉ nhoẻn cười nói, mẹ cháu chẳng giống cháu thì giống ai.
Những chị, những cô khác đẻ con ra, mẹ chồng mới đụng vào tí ti mà đã la ó lên là mất vệ sinh này nọ, tôi được cái là chẳng bao giờ thế. Con tôi thì "trăm sự nhờ mẹ", mẹ làm cái gì tôi cũng tin... Bởi tôi biết bà yêu con tôi cũng như tôi yêu con vậy, mà được bà trông con giúp, tôi lại đỡ mệt, tôi còn thấy biết ơn bà nhiều ấy chứ.
Chồng tôi thỉnh thoảng đi làm xa, nhớ vợ, nhớ con thì lại gọi về nhà hỏi han. Nếu trước mặt mẹ chồng, tôi nói nhỏ đủ để bà nghe thấy "Ở nhà có mẹ rồi, em không vất vả đâu, mẹ thương em lắm, cu Bi bám bà hơn cả em, chồng yên tâm nhé". Tôi đồ, nghe được câu nói này của con dâu bà mát lòng mát dạ lắm.
Không chỉ mẹ chồng luôn tự hào về tôi, mà chồng cũng thế. Về phía chồng tôi, tôi chẳng bao giờ õng ẹo quá đến lố lăng, tôi không hở hang, luôn chăm sóc từ mái tóc đến hàm răng và cả mùi hương cơ thể, đi đâu anh cũng nhớ tôi.
Lại được tiếng dâu ngoan hiền nhất dòng họ, giỏi chiều chồng nên chồng chết mê chết mệt với kiểu con gái như tôi. Chẳng biết chồng người khác như thế nào chứ chồng tôi chẳng bao giờ quên cơm nhà, chẳng bao giờ dám nặng lời với tôi.
Suy cho cùng, phụ nữ hơn nhau không phải tấm chồng hay bà mẹ chồng đâu. Mà phụ nữ hơn nhau ở cách khôn khéo và chọn lọc thôi. Tôi mãn nguyện với những gì mình có và tôi đủ tỉnh táo, thông minh để giữ tình yêu mãi bên mình. Đúng là phụ nữ thông minh thì phải hơn phụ nữ thường.
Theo Phunuonline
Sập bẫy đau đớn trước cú gài bẫy của cô bạn gái giỏi 'đong' Vì từ khi đó, cô ấy rất "sốt sắng" tạo điều kiện hiến dâng cho tôi "cái ngàn vàng" Tôi đã chia tay mối tình đầu của mình cách đây 3 năm và mới bắt đầu lại với N được 6 tháng. Thật sự, mối tình đầu với B đã để lại cho tôi quá nhiều ám ảnh và lo lắng. Sự thủ...