Du khách Anh đến Việt Nam mùa Covid-19: Đi cách ly như nghỉ dưỡng
Gavin Wheeldon, du khách người Anh kể lại khoảng thời gian được tiếp đón chu đáo trong khu vực cách ly sau khi đặt chân đến Việt Nam.
Năm giờ sáng, tôi đặt chân xuống sân bay Nội Bài với những hi vọng về một cuộc sống mới ở đất nước mà tôi yêu mến. Cuối cùng tôi cũng thực hiện được điều này.
Ngay sau khi hạ cánh, chúng tôi được đón tiếp bởi những hàng rào chắn và một bản khai báo sức khỏe bắt buộc. Ai cũng được khử trùng, nhân viên mặc trang phục bảo hộ. Tất cả đều rất thật chứ không còn là những lời mô tả trên báo chí nữa.
Mỗi người trong đoàn chúng tôi phải chờ đến lượt được khử trùng. Tôi thấy mừng vì mình đã điền xong bản khai báo trực tuyến và bỏ qua được bước xếp hàng. Nhưng rồi tôi lại phải điền thêm những tờ phiếu khác, càng bối rối hơn. Cuối cùng họ lấy mẫu thử từ họng và ra hiệu cho tôi vào khu vực đặc biệt.
Tôi nhìn lại dòng người xếp hàng đang di chuyển chậm chạp. Người châu Âu, người Việt Nam, ai cũng phải chờ đợi. Hàng tiếng đồng hồ trôi qua, sự sốt ruột ngày một lớn hơn và chẳng ai trong chúng tôi được biết thêm điều gì.
Gavin Wheeldon trong khu cách ly.
Một nhóm khách du lịch lớn tuổi bên cạnh buông lời phàn nàn. Nhưng tôi nhận ra rằng mình không phải người duy nhất cảm thấy hoang mang. Ngay cả các nhân viên cũng không biết phải làm gì với chúng tôi. Tôi nhận thấy rằng ở chỗ khác người ta đang bàn bạc xem sẽ đưa chúng tôi đi đâu.
Khoảng bốn, năm tiếng sau, họ đưa ra hai lựa chọn cho chúng tôi. Lấy lại hộ chiếu và lên máy bay rời khỏi đây hoặc chấp nhận cách ly 14 ngày để được vào Việt Nam. Mọi thứ đều miễn phí trừ khi kết quả xét nghiệm là dương tính. Người nước ngoài phải thanh toán viện phí, người Việt Nam được miễn.
Khi mọi người bắt đầu phàn nàn và hỏi đi hỏi lại, tôi thấy thương người phiên dịch. Cô ấy ở đây để giúp đỡ chúng tôi. Mọi thứ đều rất nhân văn. Chúng tôi là khách đến một đất nước đang nỗ lực hết sức để bảo vệ người dân của mình và làm điều đó cho cả chúng tôi. Đó là bản tính tốt bụng của người Việt Nam.
Tất cả hành khách người Việt đều chọn vào khu vực cách ly, còn chúng tôi đang lựa chọn. Dù câu trả lời là gì thì chúng tôi cũng không được thay đổi quyết định. Bốn người phương Tây chúng tôi hoàn toàn xa lạ với chuyện này. Chúng tôi không biết điều gì đang đợi phía trước hay mình sẽ được đưa tới đâu.
Chúng tôi được đưa tới một chỗ giống như cổng vận chuyển hàng hóa và lên xe. Những cuốn hộ chiếu được bỏ vào trong một chiếc túi màu vàng có ký hiệu chất độc sinh học. Chúng tôi nhận ra mình chính là đối tượng nguy hiểm.
Khi rời khỏi sân bay, chúng tôi bắt đầu hình dung xem tình hình tiếp theo sẽ như thế nào. Liệu chúng tôi có được ăn uống đầy đủ không? Liệu chúng tôi có ở gần những người nhiễm bệnh hay không?
Cảnh vật bên ngoài thay đổi từ đường phố đông đúc đến cao tốc dẫn tới miền quê rồi dừng lại ở một doanh trại quân đội.
Hành lý của du khách được khử trùng ở sân.
Sau khi khử trùng chiếc xe, họ đưa chúng tôi tới một khoảng sân rộng, nơi hành lý được phun thuốc. Tôi nhìn quanh và thấy có hai tòa nhà lớn có hàng rào chắn. Tất cả mọi người vẫn mặc đồ bảo hộ.
Từng người một, chúng tôi đăng ký và được đưa lên tận phòng. Họ tách riêng người châu Âu với các nơi khác và chia khu vực nam nữ. Người khuyết tật hoặc có con nhỏ được ở phòng riêng.
Cảnh tượng ở sân bay rất hỗn loạn, nhưng khu cách ly lại cực kỳ trật tự. Rõ ràng khi thế giới còn đang ngập ngừng thì Việt Nam đã bắt tay vào chuẩn bị rồi.
Tôi nhìn ngắm cảnh vật xung quanh trên đường về phòng. Điều kiện ở đây tốt hơn so với tưởng tượng của tôi. Bốn anh Tây chúng tôi ở chung một phòng với những chiếc giường tầng kiểu quân đội.
Chúng tôi trò chuyện rồi ngủ một giấc ngon lành. Sáng hôm sau chúng tôi cãi cọ một chút về việc nói chuyện trong lúc người khác đang ngủ. Chúng tôi làm hòa với nhau, rõ ràng là phải biết nghĩ cho người khác. Bữa sáng bằng bánh mì làm thỏa mãn cơn đói. Tôi đã rất nhớ hương vị của bánh mì thực sự.
Lát sau, một người lính tới đưa cho tôi chiếc SIM điện thoại. Tôi muốn gửi tiền típ nhưng anh ấy không nhận, chỉ lấy tiền SIM thôi.
Người phiên dịch cũng có mặt ngay sau đó và hỏi chúng tôi về khoảng thời gian ở đây. Cô ấy nói rằng mình không phải là người của đại sứ quán, chỉ làm tình nguyện viên ở đây. Cô ấy đã mạo hiểm để giúp chúng tôi.
Đến nửa đêm chúng tôi biết tin rằng tất cả đều có kết quả xét nghiệm âm tính, trừ một quý ông lớn tuổi ngồi ghế hạng thương gia.
Tôi cảm thấy vừa nhẹ nhõm lại vừa lo lắng, liệu mình có ngồi gần ông ta lúc nào không? Liệu tôi có lỡ chạm vào thứ gì chung với ông ấy không? Tất cả những gì tôi biết là ông ấy không đi cùng chúng tôi ở sân bay. Chúng tôi liên lạc với người thân, trấn an họ và báo tin rằng sẽ phải ở lại đây 14 ngày.
Căn phòng cách ly tập trung
Ở bên ngoài, mọi thứ thật yên bình. Nơi này rất yên tĩnh. Những người lính làm việc không biết mệt mỏi để vệ sinh phòng ốc hàng ngày, ghi lại số đo thân nhiệt của chúng tôi và dọn dẹp. Tôi cảm thấy như đang đi nghỉ cắm trại hơn là đang đi cách ly. Chúng tôi chia sẻ với nhau những gói snack, hoa quả và nhận được đồ tiếp tế từ người thân.
Tôi ra ngoài đi dạo về phía sau khu nhà. Một anh người Việt đến chào và hỏi tôi vài câu, rằng trong phòng có bao nhiêu người. Tôi nói là 4, còn anh ta ở chung với 16 người. Bạn tôi chợt nhắc rằng phải nói chuyện thận trọng để người khác không nghĩ rằng chúng tôi được hưởng đặc quyền trong việc cách ly.
Chúng tôi biết rằng số lượng người cách ly ở đây sẽ sớm lên tới 700. Trong vòng 12 giờ tiếp theo, từng đoàn xe đến và đi liên tục suốt đêm. Đến sáng, chúng tôi đã có hàng xóm mới và tòa nhà đối diện đã chật kín người.
Nỗi lo lắng bắt đầu xuất hiện. Liệu chúng tôi có bị lây nhiễm không trong đám đông không? Người phiên dịch nói rằng chúng tôi ở đây là để cách ly khỏi Việt Nam chứ không phải cách ly với nhau. Tôi chụp vài bức ảnh và đi bộ xung quanh. Có vài món hành lý vì một lý do nào đó vẫn còn ở ngoài sân, có cả xe đẩy trẻ em.
Tình hình nơi đây vẫn ổn nhưng chúng tôi lo là chuyện đó thay đổi. Có lẽ càng nhiều người lạ thì căng thẳng càng tăng. Chẳng biết được điều gì, nhưng chúng tôi đều đang ở đây cùng nhau. Rõ ràng là Việt Nam đang rất nỗ lực để giữ cho mọi người được an toàn.
MINH NGỌC (vtc.vn)
Thời gian 'chết' ở Vũ Hán - sáng thức giấc chỉ có virus corona
Buổi sáng thức giấc, điều đầu tiên nhiều người hay nghĩ tới là những người thương yêu. Đối với dân Vũ Hán, mở mắt là virus corona chiếm trọn tâm trí. Đó là nếu họ may mắn ngủ được!
Vào buổi sáng, Vũ Hán tĩnh mịch đến nỗi tiếng chim kêu vang vọng trên đường phố một thời từng tấp nập. Chó hoang phi nước kiệu giữa đường cao tốc vắng hoe. Người dân đeo khẩu trang kín mít lặng lẽ ra khỏi nhà, nỗi lo lắng hiện rõ trong mắt họ.
"Virus corona thường trực trong tâm trí ngay khi tôi thức dậy"
Họ xếp hàng trước các bệnh viện tràn ngập loại virus mà hầu hết chưa từng nghe thấy tên cho đến vài tuần trước.
Họ xếp hàng bên ngoài các hiệu thuốc mặc dù treo biển hết khẩu trang, thuốc khử trùng, găng tay phẫu thuật và nhiệt kế. Họ xếp hàng để mua gạo, trái cây và rau quả từ các cửa hàng thực phẩm hiếm hoi vẫn còn hoạt động.
Sau đó, họ lết về nhà tiếp tục chờ đợi cuộc phong thành thế kỷ XXI này kết thúc. Những người kém may mắn nhất đều đang nằm ở nhà hoặc trong bệnh viện, mắc căn bệnh sốt viêm phổi có thể dẫn tới cái chết liên quan đến virus corona, còn được biết đến với cái tên 2019-nCoV.
Một người phụ nữ đi trên cầu qua sông Dương Tử ở Vũ Hán, Trung Quốc tuần trước. Ảnh: Getty Images
"Trước giờ, tôi chưa bao giờ nghe nói về thứ gọi là virus corona", Sun Ansheng, một người đàn ông ngoài 50 tuổi đang ngồi trên bậc thềm trước cửa Bệnh viện Hankou ở Vũ Hán, nơi vợ ông đang bị cách ly vì nghi nhiễm virus, nói. "Tuy nhiên, giờ nó thường trực trong tâm trí tôi ngay khi tôi thức dậy mỗi ngày".
"Vẫn không đủ giường và không đủ bác sĩ", ông nói.
Vũ Hán hôm thứ hai. Ảnh: Getty Images
Vũ Hán, một thành phố công nghiệp rộng lớn ở miền Trung Trung Quốc, là trung tâm của dịch bệnh virus corona - đang ảnh hưởng đến hơn 20 quốc gia, đã bị cách ly gần 2 tuần.
Người dân ở đây và trên khắp tỉnh Hồ Bắc đang bị cách ly trong động thái chưa từng thấy của Trung Quốc, khiến giới quan sát toàn cầu đặt câu hỏi: Liệu có thể ngăn chặn sự lây lan của virus bằng cách đặt hàng chục triệu người dưới một lệnh phong tỏa, cảnh báo họ chỉ ở trong nhà, và chặn mọi con đường ra khỏi thành phố?
Thành phố ma
Sự lây lan của virus corona và lệnh phong tỏa biến Vũ Hán từ một đô thị 11 triệu dân sầm uất trên sông Dương Tử thành một đô thị ma. Nhiều cư dân cho biết cuộc sống yên bình của họ mới chỉ một tháng trước đã bị đảo lộn hoàn toàn và tương lai thì bất định.
Một số người vẫn bình tĩnh một cách kiên cường, tiếp tục những thói quen của cuộc sống bình thường: chạy bộ, đi dạo bên bờ sông, đưa trẻ em ra ngoài trời để hít thở không khí trong lành. Nhiều người cảm thấy ngột ngạt trong sự buồn chán và sợ hãi.
"Tôi bắt đầu mất khái niệm về thời gian rồi", Yang Dechao, một công nhân nhà máy 34 tuổi ở Vũ Hán, nói. "Giờ là chủ nhật hay thứ hai? Bạn quên vì mọi hoạt động bình thường đều đã dừng lại. Cuộc sống của nhiều người chỉ gói gọn trong nhà và chiếc điện thoại".
Dòng người chờ đợi bên ngoài Bệnh viện Chữ thập đỏ Vũ Hán tháng trước. Ảnh: Hector Retamal/ Agence France-Presse/Getty Images
Vào sáng 23/1, ông Yang giải thích một cách buồn bã, ông đặt chân đến Vũ Hán để kiểm tra y tế vừa kịp chỉ để nghe rằng chính phủ vừa cấm gần như tất cả cư dân rời khỏi thành phố.
Từ đó tới nay, ông chỉ nói chuyện với cha mẹ già của mình ở quê bên ngoài thành phố bằng những tin nhắn thư thoại ngắn gọn, kiểm tra sức khỏe của họ và cạn dần nguồn cung thực phẩm.
"Tôi có người thân ở đây, nhưng tôi không dám đến thăm họ", Yang nói, dừng lại trên đường tìm một khách sạn rẻ hơn để ở. "Mọi người đều sợ du khách. Nhiều người ở đây cảm thấy bị cô lập. Tôi cũng vậy".
Dịch xuất phát không phải ở một khu ổ chuột, mà là một thành phố hiện đại
Đi vòng quanh Vũ Hán bằng ôtô và đi bộ trong hai tuần qua đã cho thấy sự tương phản giữa sự lạc quan và âm thanh cũng như cảnh tượng thê lương của một thành phố bao phủ bởi sự hoang mang, lo lắng và thất vọng.
Những khẩu hiệu xoa dịu dân chúng được phát thanh hàng ngày nói về sự quan tâm của giới chức trách và khuyên nhủ cư dân đeo khẩu trang và giảm thiểu việc ra ngoài. Biểu ngữ treo trên rào chắn đường và tường khuyến cáo người dân không được nghe theo những tin đồn phương thuốc thần kỳ.
Một phụ nữ đang kiểm tra xem con trai có bị sốt không. Ảnh: Getty Images.
Tuy nhiên, nhiều người không giấu giếm sự thất vọng với phản ứng được cho là chậm trễ của giới chức trách địa phương. Trong các cuộc phỏng vấn, nhiều người đã nói hẳn ra tên của các quan chức địa phương mà họ nói có trách nhiệm trong việc để virus vượt khỏi tầm kiểm soát. Nhưng hầu hết cư dân đều bất lực và mạng xã hội đang trở thành nơi để họ trút giận.
"Trước tiên, chúng ta cần sự trung thực và minh bạch", Mao Shuo, một nhân viên kỹ thuật 26 tuổi, nói. "Ai phải chịu trách nhiệm, ai phải bị trừng phạt, điều đó rồi sẽ phải đến, nhưng bây giờ chúng tôi chỉ muốn sống sót".
Cô nói thêm, "Tất cả các khẩu trang y tế ở đâu? Họ đang tích trữ chúng ở đâu đó phải không? Đó là những gì tôi muốn biết nhất".
Bên ngoài chợ bán thịt, cá và hải sản, nơi được cho là virus bắt nguồn lây lan, cảnh sát và nhân viên bảo vệ ngồi xung quanh, yêu cầu người qua đường tránh xa. Cách đó một dãy nhà, hàng loạt cửa hàng mới tinh tươm - Starbucks, điện thoại 5G - và các khu chung cư toát lên khát vọng vươn tới tầng lớp trung lưu. Dịch bệnh này bắt nguồn không phải ở một khu ổ chuột, mà là một thành phố hiện đại.
Các cụ ông đang "giết thời gian" ở Vũ Hán. Ảnh: Getty Images.
Cách đó không xa, hàng chục con chó ủ rũ bị nhốt bên trong một tiệm spa thú cưng. Dường như không có ai ở bên trong, và không rõ liệu chúng có được chăm sóc hay không. Trên đường phố cũng vậy, chó hoang đi lang thang, có thể xổng ra khỏi nhà vì những người chủ đang ở trong bệnh viện hoặc bị đuổi ra khỏi nhà vì những tin đồn vô căn cứ rằng thú cưng lây lan virus corona.
Nhưng nhiều cư dân chẳng còn đủ sức bận tâm tới những chuyện như vậy. Những người cần kiểm tra y tế khi ho hoặc sốt phải xếp hàng dài dằng dặc để đăng ký, gặp bác sĩ và chờ kê đơn, chủ yếu là thuốc truyền.
Trái với những đường phố vắng vẻ, có cách bệnh viện lúc nào cũng đông đúc. Các bệnh nhân, chủ yếu là người già, vây kín đặc xung quanh các bác sĩ mặc bộ đồ bảo hộ toàn thân.
"Chúng tôi nghe nói về những người trong khu phố đột nhiên chết vì viêm phổi. Mọi người đều ho một cách đáng sợ", Xia Xiaoping, một người nghỉ hưu 60 tuổi, nói. Bà đã đến khám bệnh nhưng phải bỏ cuộc, lo lắng rằng sẽ quá muộn để đi bộ về nhà. "Nhưng thời gian chờ đợi ở bệnh viện cũng thật khủng khiếp. Giờ tôi phải làm gì?".
Một trung tâm thương mại gần như bị bỏ hoang. Ảnh: Getty Images.
Tâm điểm dịch Vũ Hán hoang vắng giữa những ngày bị phong tỏa
Cảnh quay trên không vào ngày 4/2 cho thấy hình ảnh yên tĩnh và hoang vắng của Vũ Hán, Trung Quốc. Đây là trung tâm của dịch virus corona đã bị phong tỏa kể từ ngày 23/1.
Theo news.zing.vn
Trái tim kinh tế Vũ Hán giữa tâm dịch virus corona Nhờ sự thịnh vượng của Vũ Hán, 5 triệu cư dân bay khắp Trung Quốc và toàn cầu trong dịp Tết Nguyên đán đã khiến virus mới lan rộng trong khi các quan chức địa phương lúng túng. Nếu gấp bản đồ Trung Quốc thành bốn thì địa phươngở trung tâm của nó chính là Vũ Hán, thủ phủ của tỉnh Hồ Bắc,...