Du học trở về bỗng hóa thành ‘tiểu thư đáng ghét’
Em 15 tuổi và đã đi du học được 1 năm ở Mỹ. Trước đó, em học tại một trường tư, đến giữa năm lớp 8 thì ba mẹ bắt em phải đi du học với anh trai đã sang ở 3 năm bên ấy.
ảnh minh họa
Vì đã quen với cuộc sống và bạn bè ở Việt Nam nên em đã rất thất vọng khi biết tin mình phải đi. Ba mẹ em làm kinh doanh nên rất bận rộn với công việc, vì vậy, bạn bè là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của em. Lúc đó, em luôn nghĩ đến cuộc sống buồn chán ở Mỹ giống như một số bài viết đã nói.
Những tuần đầu đi học, em rất bất ngờ khi trong lớp chỉ có mỗi mình em là học sinh Việt Nam, còn lại những lớp khác thì cũng chỉ vài đứa. Thời gian lúc ấy rất khó khăn với em. Em không giỏi Tiếng Anh nhưng cũng đủ để có thể giao tiếp tốt với mọi người, nhưng em vẫn luôn cảm thấy một khoảng cách giữa em và những đứa “Tây” ấy, vì vậy em không nói chuyện với ai ngoài vài tiếng ậm ừ cho có lệ. Em đến trường lúc đó cũng chỉ để qua mặt anh trai vì em toàn ngồi mơ màng về những kỉ niệm trước đây. Mỗi ngày trôi qua, em đều chỉ mong muốn được về nhà và nói chuyện bằng ngôn ngữ của mình.
Video đang HOT
Em vẫn như thế cho đến ba tháng sau, một thằng bạn Việt lai Úc chuyển vào lớp. Nó được xếp ngồi sau lưng em. Nó có thể nói được Tiếng Anh, Việt và Úc. Nó học thì ngu tột độ nhưng lại là thằng nhóc dễ mến. Từ khi nói chuyện với nó, em bắt đầu cảm thấy có thể tiếp xúc được với nhiều đứa hơn, từ đó em trở nên vui vẻ hơn trước rất nhiều, em không còn cái cảm giác quá khao khát trở về Việt Nam như lúc trước nữa.
Rồi cũng hết một năm học. Ở nhà, bà bị bệnh tim nặng, ba mẹ bảo em phải về Việt Nam gấp, lỡ khi bà có chuyện gì thì không gặp được em lần cuối, còn anh em đang học Đại học nên không thể bỏ dở để về. Lúc ấy, em đã nghĩ, sao cứ mỗi lần em thích nghi được với nơi nào thì phải chuyển đi đến nơi khác?
Sau 2 ngày trở về Việt Nam, em đến trường cũ học, em rất háo hức và mong đợi sự chào đón của bạn bè trong lớp nên đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng, từ mái tóc uốn xoăn lọn cho đến đôi giày và quần áo tươm tất. Sáng hôm sau, vào giữa tiết 1, em bước vào lớp, nhiều đứa ngờ nghệch nhìn em với ánh mắt rất kì lạ. Đến giờ nghỉ trưa, chỉ có một số đến nói chuyện với em, hỏi thăm em, nhưng còn lại thì nó vẫn coi em như là bạn mới vào lớp. Giờ ăn trưa, em đang ngồi luyên thuyên với đám bạn thì nghe một vài đứa trong lớp nói đủ thứ về em như: “Nó làm như mình là công chúa ấy, đi học mà uốn tóc thế kia, chả ra làm sao cả”, “Mày nhìn xem đôi giày nó mang kìa, đẹp nhỉ?”, “Đẹp gì, tưởng từ Mỹ về là giỏi, cái tướng ngạo mạn phát ghét”, “Lúc trước tao cũng quý nó lắm chứ, giờ nghe bọn mày nói vậy chắc con này không chơi được rồi”… Nghe xong, em cảm thấy rất hối hận vì đã chuẩn bị quá tươm tất khi đến trường làm chúng nó để ý và nói vậy. Buổi chiều tan học, tài xế đến mở cửa cho em lên xe, tụi nó cũng nói: “Mày xem con công chúa lên xe kìa, lên thì lên đại đi, còn bày đặt hành người khác mở cửa cho nó lên. Chắc ở nhà nó ăn cũng có người đút tận miệng”.
Nhiều ngày trôi qua, em không chịu được nữa, từng lời nói của bọn nó càng trở nên ác ý hơn. Từ khi đến lớp tới giờ, nó chưa nói chuyện với em câu nào mà làm như ta đây biết hết. Hồi trước, tụi nó đâu có như vậy, chơi với em cũng rất bình thường, em có làm gì sai chứ? Em không biết có nên xin ba mẹ về Mỹ nữa không? Chứ giờ thì em không thiết gì đi học ở đây nữa rồi.
Theo VNE
Có người khác khi bạn trai đi du học
Chúng em yêu nhau từ năm lớp 12. Tình yêu trong sáng và đậm sâu, gia đình bố mẹ hai bên đều biết chúng em gắn bó với nhau, bố mẹ nói ủng hộ, miễn sao hai đứa không quên nhiệm vụ chính là học tập.
Ảnh minh họa
Biết vậy nên tụi em luôn cố gắng, dù không tránh khỏi những lúc việc học cũng ảnh hưởng do hai đứa giận hờn.
Cuối năm lớp 12 bạn ấy mới nói cho em biết gia đình không có ý định cho bạn ấy thi đại học bên này, bạn ấy sẽ đi du học. Em buồn lắm. Nhưng biết rằng đây là tương lai của bạn ấy, một việc lớn như vậy cũng chẳng thể thay đổi được, nên em đành chấp nhận. Hai đứa đã hứa với nhau rằng cho dù có yêu xa thì sẽ vẫn thường xuyên liên lạc, chat, điện thoại cho nhau. Em nói em sẽ chờ, trừ phi bạn ấy thay đổi...
Những ngày đầu bạn ấy đi, em buồn chẳng thiết sống nữa. Ngày nào cũng trống rỗng và chán nản, như đánh mất một thói quen, như phải bỏ đi điều gì thân thương lắm. Thường ngày cứ sáng ra mở mắt bọn em đã gọi điện cho nhau, nhưng bây giờ thì không thể. Thường ngày cứ đến giờ đi học là em được nhìn thấy bạn ấy, tươi cười đứng chờ trước cửa nhà để chở em đi. Bây giờ em phải tự đi một mình. Dù có bạn bè trên lớp, bạn ở lớp học thêm, em vẫn không tránh khỏi đôi lúc lầm lũi như cái bóng.
Vì không có bạn ấy ở bên nên ngoài những lúc hai đứa hẹn nhau lên mạng chat hay những lúc dành thời gian email qua lại với nhau, em chỉ biết vùi đầu vào học. Vì khi tập trung hoàn toàn vào bài vở, em sẽ tạm quên được bạn ấy, quên việc bạn ấy không còn ở đây.
Bố mẹ rất thương và luôn tìm cách động viên em. Bố mẹ cũng nói tương lai còn rất dài, bạn ấy chưa chắc đã là người sẽ bên em đi đến tận cuối cùng. Nhưng em không tin. Vì em đã chọn bạn ấy rồi, bạn ấy cũng chọn em. Bạn ấy đi học xa nhưng cũng không có ai cả. Bạn ấy luôn kể cho em nghe hành trình một ngày. Em say sưa nghe chuyện bạn ấy đi bộ đến trường ra sao, thư viện của ngôi trường bên ấy thế nào... Trong các câu chuyện của bạn ấy chỉ có học và học, không bao giờ có bóng hồng khác.
Vấn đề lại bắt nguồn từ em. Sau khi đỗ đại học, em bước chân vào giảng đường của một ngôi trường lớn. Bạn bè đa dạng hơn, họ đến từ nhiều nơi. Họ đều là những học sinh khá giỏi từ nhiều ngôi trường khác. Vì không có bạn trai bên cạnh nên em cố gắng tham gia các hoạt động ngoại khóa trong trường thật nhiều để tránh cảm giác cô đơn. Qua sinh hoạt văn nghệ ở khoa, em quen anh ấy. Anh ấy hơn em một khóa. Có anh ấy, em thấy mình sống vui hơn. Anh ấy là người năng nổ, sáng tạo. Cả khoa đều biết anh ấy vì anh ấy thân thiện, dễ gần, tài giỏi lại hay giúp đỡ mọi người. Lâu dần em muốn ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn. Dù không cố tình, nhưng những câu chuyện về việc học ở trời xa của người bạn xưa bắt đầu khiến em thấy nhàm. Em ít lên mạng chat với bạn ấy hơn. Em biết mình đã có những mối quan tâm khác...
Cái điều em trăn trở bây giờ là có nên nói thật với bạn ấy về những thay đổi trong cuộc sống của em không. Em lo cho bạn ấy, và cũng thấy mình có lỗi. Giá như người thay đổi là bạn ấy và người bị phụ rẫy là kẻ ở nhà như em thì có lẽ em sẽ bớt day dứt hơn. Giờ em biết bố mẹ nói đúng, tương lai chúng em còn quá dài và sẽ còn gặp nhiều gương mặt mới, chúng em chưa chắc là bến đỗ cuối cùng của nhau. Nhưng liệu bạn ấy có hiểu như thế?
Theo VNE
Du học xong về hay ở, quan trọng bạn là ai? Hóa ra việc du học và trở về chỉ dựa trên cái nền căn bản là "gia đình có điều kiện", tư chất không thích nghi với sự rèn luyện cao ở nước ngoài, việc chọn con đường trở về là "dễ chịu" hơn. Ra sân bay Nội Bài đón bạn từ châu Âu về, vừa về đến Hà Nội đã thấy gương...