Dù gì thì chúng tôi cũng là anh em
Tôi biết, từ lâu rồi, tôi không còn nghĩ đến anh như một người anh.
Trước khi mất, mẹ tôi mới tiết lộ anh Hai không phải là con ruột của bà mà là con của một người bạn thân giờ đang định cư bên Mỹ. Lý do mẹ anh bỏ con là vì năm đó bà bị gia đình ép phải kết hôn giả với một anh Việt kiều và “đi biệt xứ” để tránh tai tiếng cho gia đình vì con gái không chồng mà chửa.
Sang bên kia, sau khi ly dị, mẹ anh lập gia đình mới và không muốn để lộ quá khứ của mình. Vì vậy, việc trở về đón con như lời hứa hẹn ban đầu đã không được thực hiện. Mẹ tôi cũng không muốn trao trả đứa bé cho gia đình ngoại vì bà đã xem thằng bé như con đẻ của mình. Việc này, chỉ có vài người biết, trong số đó không có ba tôi. Vì vậy, sau này, khi đã thay lòng đổi dạ, ba tôi viện lý do mẹ tôi có con riêng trước khi lấy chồng nên nhất quyết đòi ly hôn…
Khi mẹ mất tôi mới 19 tuổi, còn anh đã 25. Lúc đó anh đã đi làm. Anh nuôi tôi suốt mấy năm đại học, kiên quyết không cho tôi vừa học vừa làm. Anh nói: “ Người ta kẹt lắm mới phải vừa học vừa làm. Bây giờ anh lo cho em được thì em cứ tập trung học cho tốt. Sau này ra trường rồi muốn làm gì thì làm”.
Nhà chỉ có hai anh em. Anh lo cho tôi còn hơn cả mẹ. Buổi sáng trước khi đi làm, anh nấu cơm, xới vào gà mên cho tôi mang theo lên trường; buổi chiều, hôm nào về sớm, anh cũng giành phần nấu cơm dù tôi đã giao ước đó là công việc của tôi. Anh đi đâu, thấy có cái gì ngon, đẹp cũng mua về cho tôi…
Năm anh 28 tuổi thì tôi ra trường. Tôi bảo anh: “ Em tự lo được rồi, anh cưới vợ đi”. Anh cười: “ Chừng nào gả chồng cho em rồi anh Hai mới cưới vợ“. Có một chị đồng nghiệp thương anh mấy năm nay cứ lui tới hối thúc nhưng anh cũng cười trừ: “ Huyền lấy chồng đi, đừng chờ anh làm gì vì anh đã có lời thề… ở vậy suốt đời”.
Chờ đợi không được, chị Huyền đi lấy chồng. Gần đây, lại thấy có chị Mai ghé nhà thăm anh. Chị hay mua quà cho tôi, mong tôi làm đồng minh trong phi vụ ép anh cưới vợ. Tôi lại giục: “ Anh còn chờ gì nữa? Bộ muốn con gái người ta chết già hết hay sao?”. Anh cốc vào đầu tôi: “ Lo em kìa”.
Tôi đi làm, cũng có người theo đuổi nhưng sao tôi chẳng thể yêu ai. Người thì tính tình như trẻ con, người lại độc đoán, có người đẹp trai ngời ngời nhưng lại ẻo lả như con gái… Chẳng biết từ bao giờ, trong suy nghĩ của tôi, người được tôi chọn lựa phải giống như anh: Thật thà, chịu khó, rộng lượng, tính tình cởi mở dễ thương… Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chớ tôi không dám nói ra…
Cho đến một ngày nọ, có người đàn bà đã đứng tuổi đến tìm mẹ tôi. Thoạt nhìn bà, tôi đã giật mình vì tôi nhận ra những nét của anh trên gương mặt bà. Hôm đó anh đi đám cưới một người bạn, chỉ mình tôi ở nhà. Đúng như tôi đoán: Bà chính là mẹ ruột của anh. Bà thắp nhang cho mẹ tôi rồi khóc thật nhiều và xin lỗi vì đã đặt gánh nặng của mình lên vai mẹ tôi suốt mấy chục năm qua. Giờ đây, khi cuộc sống đã yên bình, mọi người dường như đã quên hết chuyện xưa thì bà muốn quay về nhận lại con…
Phải khó khăn lắm và mất nhiều thời gian để tôi thuyết phục anh tha thứ cho mẹ. Gần 1 năm sau, anh mới chịu theo mẹ về Tây Ninh nhìn nhận bên ngoại của mình. Chính ở nơi đây, anh đã gặp một người con gái hiền dịu, nết na…. Chỉ gặp nhau có mấy lần mà chị đã yêu anh tha thiết. Gia đình hai bên cũng đồng ý tán thành cho đôi trẻ. Mẹ anh từ Mỹ trở về chuẩn bị cưới vợ cho con…
Video đang HOT
Tôi biết, từ lâu rồi, tôi không còn nghĩ đến anh như một người anh (Ảnh minh họa)
Thật lòng tôi rất vui trước hạnh phúc của anh. Năm nay anh đã 31 tuổi, cái tuổi chẳng còn trẻ để nghĩ đến một tổ ấm. Anh xứng đáng để đón nhận những gì đẹp nhất của tình yêu… Thế nhưng, trong sâu thẳm lòng mình, tôi thấy trái tim như rỉ máu. Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh anh sánh vai cùng một người con gái khác, ngực tôi đau nhói.
Tôi biết, từ lâu rồi, tôi không còn nghĩ đến anh như một người anh. Và tôi cố dằn nén điều đó bởi tôi biết rằng, dù chỉ là suy nghĩ thôi thì cũng đã là tội lỗi tày đình. Giờ đây, tôi chỉ còn biết trách mẹ tôi, tại sao lại nói ra điều ấy là gì để bao nhiêu năm nay, lòng tôi không còn trong sáng khi nghĩ về anh…
Tôi đã lẩn trốn bằng cách nói dối là sẽ đi công tác xa đúng vào ngày lễ đính hôn của anh. Vừa nghe tôi nói vậy, anh đã thảng thốt: “ Không thể nhờ người khác đi thay à? Anh sẽ vào công ty nói với giám đốc cho em…”. Nhưng tôi lắc đầu: “Khỏi cần“. Nói rồi tôi bỏ vào phòng riêng. Tôi đã khóc suốt buổi chiều. Tôi bỏ cơm nước và tối đó đột ngột lên cơn sốt cao. Anh cho tôi uống thuốc, chườm khăn mát cho tôi và ngồi canh tôi cả đêm.
Sáng hôm sau, anh đi chợ thật sớm mua đồ về nấu cháo cho tôi. Nhìn tô cháo nóng hổi, thơm phức nhưng miệng tôi đắng ngắt. Tôi lắc đầu: “ Em không đói, không muốn ăn…”. Anh ngồi xuống bên cạnh: “ Ăn đi rồi anh nói cho nghe cái này”.
Tôi ăn xong tô cháo, mặt mày đã tỉnh táo trở lại, sốt ruột hỏi anh: “ Chuyện gì vậy anh?”. “Bây giờ em ở nhà, anh vô công ty xin phép cho em”.
Nói vậy rồi anh đi. Tôi cứ tưởng anh đi một lát sẽ về, không ngờ lại đi đến quá trưa. Khi về mặt anh buồn hiu. Tôi thấy vậy cũng không dám hỏi.
Buổi chiều trước hôm lễ đính hôn, lẽ ra anh phải về nhà ngoại ở Tây Ninh để sáng sớm hôm sau sang nhà đàng gái làm lễ nhưng tôi thấy anh vẫn bình chân như vại. Tôi ngập ngừng giục: “ Tối rồi, sao anh không đi đi…”. Anh nhìn tôi thật lâu. Chưa bao giờ tôi bắt gặp một ánh nhìn như thế. Và tôi thấy sợ. Lát sau anh lắc đầu: “ Anh không cưới vợ nữa…”. Tôi thảng thốt: “Anh… sao vậy? Chuyện này đâu phải chuyện đùa…”.
Hóa ra là hôm anh bảo vô công ty xin phép cho tôi, anh đã đi thẳng lên Tây Ninh xin phép hồi đám đính hôn và cả đám cưới. Mẹ anh và cả bên ngoại rất giận. Anh kể xong và lại nhìn tôi chăm chú. Rồi anh nắm lấy tay tôi xiết thật chặt: “ Em đừng lo nữa. Chừng nào em lấy chồng thì anh mới cưới vợ“.
Tôi không hiểu lời nói của anh có ẩn ý gì không nhưng tôi vừa thấy nhẹ nhõm trong lòng, đồng thời lại thấy nặng trĩu một sự giày vò…
Tôi không biết phải làm sao cho đúng… Bởi dù gì thì tôi với anh cũng là anh em dù chúng tôi không cùng chung máu mủ…
Theo 24h
Chỉ vì ánh mắt của sếp
Chỉ vì ánh nhìn khắc khoải như nhìn thấu tâm can của người đàn ông ấy mà trái tim tôi loạn nhịp, bất chấp việc người ấy đã có gia đình...
Lần đầu tiên bước chân vào công ty, đang luống cuống chưa biết xử lý thế nào với cái máy photocopy thì anh đã đến hướng dẫn cho tôi một cách nhiệt tình. Khi đó, tôi đã rất cảm động, vì sau một lúc loay hoay với cái máy, ánh mắt cầu cứu của tôi vẫn không được một ai trong phòng để ý đến.
Anh cười hồn hậu, và không quên nói thêm: " Em đừng quá lo lắng, mới đầu ai cũng thế cả thôi. Một thời gian nữa em sẽ quen, khi đó mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều". Tôi chỉ biết cảm ơn rối rít người đàn ông tốt bụng ấy và tự nghĩ: "Ít ra ở công ty này mình cũng có người giúp đỡ".
Sau buổi ấy, tôi còn gặp anh thêm nhiều lần nữa, chủ yếu là trong các cuộc họp. Với cương vị là giám đốc công ty, những tưởng anh ấy sẽ hạch sách và khó tính. Nhưng ngược lại, sự dí dỏm và thông minh của anh ấy dường như đã làm cho cái khoảng cách giữa lãnh đạo và nhân viên được thu hẹp lại.
Có một điều khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều, đó là ánh mắt của anh ấy. Ánh mắt buồn da diết và ẩn chứa nhiều tâm sự. Là một người phụ nữ nhạy cảm, tôi biết người đàn ông ấy đang có nhiều khúc mắc, không biết giãi bày cùng ai. Tôi làm ở bộ phận kế tóan, cách phòng giám đốc cũng không xa. Hơn nữa, tôi thường xuyên phải ở lại làm thêm giờ, và đó cũng là cơ hội cho chúng tôi thường xuyên gặp gỡ nhau.
Tôi thường xuyên phải ở lại làm thêm giờ, và đó cũng là cơ hội cho chúng tôi thường xuyên gặp gỡ nhau (Ảnh minh họa)
Những lúc ấy, tôi hay chủ động pha dùm anh cốc cà phê. Câu chuyện của chúng tôi thường bắt đầu bằng công việc. Anh hỏi tôi rất nhiều về cảm giác khi làm việc tại công ty: môi trường làm việc thế nào? Có gặp khó khăn gì không? Có đề xuất gì không? v.v...
Những lời hỏi thăm ân cần của anh làm tôi cảm thấy ấm áp. Tôi bắt đầu nói chuyện và tâm sự với anh nhiều hơn. Rồi những lần chúng tôi làm thêm cũng là những lần chúng tôi hay đi ăn ngòai cùng nhau nhất. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một người đàn ông đã có gia đình, nhưng cái cảm giác được người khác quan tâm đã khiến lý trí của tôi bị mụ mẫm. Anh quá thành đạt và giỏi giang, anh có những phẩm chất mà bất cứ người phụ nữ nào cũng ao ước.
Có lẽ anh cũng bắt đầu thấy được ẩn ý đằng sau những hành động quan tâm của tôi nên những lần chúng tôi ở lại làm việc ngoài giờ cùng với nhau ngày càng nhiều. Những lần xe tôi hỏng, anh chở tôi về tận nhà. Bình nước nóng nhà tôi trục trặc, anh vào tận nơi xem xét. Những lần tôi ốm, anh mua đồ ăn tới, tự tay nấu cho tôi ăn...
Anh không giấu diếm tôi chuyện đã có vợ con. Anh cũng khác với những người đàn ông đã có gia đình khác, anh không chê vợ, không làm ra vẻ thểu não về tình trạng không hạnh phúc để nhận được sự thông cảm và tình yêu của tôi. Nhưng tôi không hiểu sao mình vẫn thương và có nhiều cảm tình với người đàn ông ấy. Ánh mắt của anh làm tôi thấy khó hiểu, "tại sao sự nghiệp thành đạt, gia đình hạnh phúc mà anh vẫn cứ buồn?" Những câu hỏi ấy khi nào cũng ám ảnh tâm trí tôi, và hình như tôi đã yêu thương anh từ khi nào không hay. Tôi muốn ở gần anh nhiều hơn, chăm sóc anh nhiều hơn, tôi không muốn để ý đến những lời dị nghị xung quanh, chỉ muốn làm sao để bản thân mình và anh ấy được thoải mái, hạnh phúc.
Anh không chối từ tôi một điều gì. Tôi cũng chủ động dâng hiến tất cả mà không cần anh phải hứa hẹn. Tôi biết mình sai, nhưng tôi không dừng lại được. Anh cũng nói rằng, " anh không thể bỏ vợ để lấy em. Anh biết thế này là ích kỷ với em, nhưng anh cũng không thể cắt nghĩa được những cảm xúc của anh khi chúng ta ở gần nhau". Tôi không muốn anh nói hay giải thích gì thêm, với tôi, như thế này cũng đã đủ hạnh phúc rồi. Chỉ cần có anh ở cạnh, danh phận, địa vị, tiền bạc đối với tôi đều không quan trọng.
Tôi cũng chủ động dâng hiến tất cả mà không cần anh phải hứa hẹn. Tôi biết mình sai, nhưng tôi không dừng lại được (Ảnh minh họa)
Để tránh những ánh mắt tò mò, dị nghị, tôi chủ động xin thôi việc, chuyển đến một công ty khác. Anh vẫn giữ thói quen đến thăm tôi mỗi ngày, vẫn chăm sóc và quan tâm đến tôi chu đáo. Không thể phủ nhận, chúng tôi rất hợp và có thế chia sẻ với nhau mọi thứ. Nếu như anh chưa có gia đình, tôi nghĩ rằng, chúng tôi nhất định sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Rồi tôi phát hiện ra mình có thai. Lúc này, nỗi lo sợ về tương lai mới rõ dần trong tâm trí mụ mị vì tình yêu của mình. Tôi không biết nên làm thế nào cho đúng. Tôi định nói với anh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt buồn da diết ấy, tôi lại không có can đảm. Chính tôi đã tự lựa chọn cho mình cuộc sống này, chính tôi đã không đòi hỏi, và anh cũng không giấu diếm tôi một điều gì cả.
Nhưng bây giờ, tôi biết mình phải lựa chọn và đưa ra quyết định. Tôi không thể cứ sống và chờ đợi để hưởng thụ tình yêu giống những ngày trước nữa. Những đêm nằm một mình, tôi không ngăn nổi những giọt nước mắt tủi phận. Trách anh về việc thiếu trách nhiệm trong tình yêu ư? Điều này tôi cũng đã đôi lần nghĩ đến. Nhưng bản thân tôi đã hài lòng vì tất cả kia mà?
Tôi thu dọn đồ và quyết định ra đi vào một đêm tối trời khi anh không đến. Có lẽ, anh sẽ chỉ băn khoăn một thời gian về sự ra đi của tôi rồi quay về với gia đình nhỏ của mình, bởi anh chưa bao giờ có ý định bỏ vợ. Nhưng cho đến giờ phút này, sau khi đã quyết định ra đi trong im lặng, dù biết nhiều khó khăn đang đợi mình phía trước, điều làm tôi băn khoăn, day dứt nhất vẫn là ánh mắt đầy nỗi buồn và ám ảnh của anh. Có phải tôi đã quá yêu anh rồi không?
Theo Bưu Điện Việt Nam