Dù đã đính hôn, tôi vẫn quyết nhận tiền rồi sinh con cho người đàn ông khác…
Đó là một quyết định lớn nhất của cuộc đời tôi. Chẳng ai biết được rằng, chính chồng sắp cưới là người ngày ngày chăm nom tôi lúc tôi có bầu cho tới tận khi tôi sinh con cho người đàn ông khác.
Có thể mọi người sẽ nghĩ tôi là loại đàn bà chẳng ra gì. Ai đời đã đính hôn với một người đàn ông, vậy mà cuối cùng tôi lại sinh đứa con đầu lòng của mình với một người đàn ông khác. Nhưng… tôi vẫn quyết làm như vậy, chấp nhận đối diện với tất cả mọi việc dẫu cho sau này mọi chuyện có bung bét lên thì tôi cũng đương đầu chống chịu.
Tôi chưa từng yêu ai ngoài người đàn ông mà tôi sắp cưới làm chồng. Anh ấy là người đầu tiên và duy nhất cho đến lúc này tôi đem lòng yêu thương. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua 4 năm sâu đậm bên nhau. Tôi và anh cũng đã dọn về cùng một nhà để chung sống trước khi cưới khoảng 1 năm, đó là khi chúng tôi đã đính hôn rồi.
Tôi chưa từng yêu ai ngoài người đàn ông mà tôi sắp cưới làm chồng. Anh ấy là người đầu tiên và duy nhất cho đến lúc này tôi đem lòng yêu thương. (Ảnh minh họa)
Thực ra, chúng tôi đã muốn cưới luôn nhưng vì bên nhà anh có tang nên đám cưới của chúng tôi đành hoãn lại. Chúng tôi chẳng khác nào vợ chồng cả. Anh luôn yêu thương, trân trọng và bảo vệ tôi. Nhưng cuộc đời nghiệt ngã đặt chúng tôi vào những tình cảnh quá trớ trêu.
Về sống cùng một nhà, chúng tôi cũng đã dự định có con luôn dẫu cho đám cưới còn chưa được tổ chức. Nhưng khốn khổ thay, một cái tin tày trời giáng xuống. Anh bị bệnh trọng, cần một khoản tiền lớn để chữa trị. Với công việc hiện tại của chúng tôi, kinh tế nghèo nàn của hai bên gia đình thì khoản tiền đó quá sức. Tôi cùng quẫn, mệt mỏi và không biết phải làm sao để cứu anh.
Giữa lúc đó, tôi nhận được một lời đề nghị. Người đàn ông ấy giàu có, nhiều tiền, thứ duy nhất mà anh ta thiếu là một đứa con. Tôi có lẽ sẽ không nhận lời sinh con cho anh ta nếu như không phải vì tôi biết câu chuyện nhà họ cũng khổ không kém chúng tôi.
Video đang HOT
Tôi chưa từng yêu ai ngoài người đàn ông mà tôi sắp cưới làm chồng. Anh ấy là người đầu tiên và duy nhất cho đến lúc này tôi đem lòng yêu thương. (Ảnh minh họa)
Anh chị ấy yêu nhau lắm nhưng gia đình ngăn cản. Vượt qua bao khó khăn mới tới được với nhau thì lại không thể có con. Vợ anh là người không thể làm mẹ. Không còn cách nào khác, chị ấy đành để anh ra ngoài kiếm đứa con, chị không muốn anh ích kỉ. Và anh là người làm cùng công ty với tôi, nhưng anh ở nơi khác, chỉ thi thoảng mới ra ngoài này công tác.
Khi gặp tôi, thấy tôi tốt tính, hiền lành, lại nhanh nhẹn, ưa nhìn… anh đã ngỏ lời nhờ tôi giúp đỡ. Ban đầu tôi phân vân lắm, nhưng nghe xong câu chuyện của vợ chồng anh tôi đã gật đầu đồng ý. Tôi giúp họ có một đứa con, còn vợ chồng họ giúp cho chồng sắp cưới của tôi chữa bệnh.
Khi gặp tôi, thấy tôi tốt tính, hiền lành, lại nhanh nhẹn, ưa nhìn… anh đã ngỏ lời nhờ tôi giúp đỡ. Ban đầu tôi phân vân lắm, nhưng nghe xong câu chuyện của vợ chồng anh tôi đã gật đầu đồng ý. (Ảnh minh họa)
Vậy là tôi có bầu. Suốt những tháng ngày mang thai, tôi có hai người đàn ông chăm sóc. Cha của đứa bé ngại nên chỉ thi thoảng tới thăm, mua quà bánh, sữa cho tôi. Còn ngày ngày, chính chồng sắp cưới của tôi là người chăm cho tôi từng chút một. Anh biết mọi chuyện và không phản đối.
Giờ thì tôi chuẩn bị sinh con. Khi đứa bé chào đời, cứng cáp rồi, tôi sẽ trao đứa bé về bên cha mẹ của con. Tôi tin, họ sẽ đối xử tốt với con mình. Còn tôi, rồi đây tôi cùng chồng sắp cưới của mình sẽ tổ chức hôn lễ và sống hạnh phúc bên nhau. Chúng tôi sẽ cùng nhau sinh những đứa con kháu khỉnh khác cho riêng mình.
Theo Thu Thảo (Khám phá)
Em trả ơn tôi bằng cách theo người đàn ông khác sao?
Tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên và cuộc tình kết thúc nhanh chóng. Em theo người ta đi úc để lại đứa con nhỏ 2 tuổi rưỡi cho tôi.
Tôi gặp em vào những ngày hè nắng gắt, lúc đó em cùng các bạn vào Đà Nẵng tham quan, chắc đấy là duyên phận của hai đứa. Em khi đó là sinh viên năm nhất một trường đại học tại Hà Nội, còn tôi là một chàng sinh viên kinh tế Đà Nẵng vừa mới ra trường và đang xin việc làm.
Hình minh họa
Đi cùng với một nhóm gần 30 người, vậy mà em lại để bản thân lạc đường, tôi còn nhớ như in khi đó, em mang vẻ mặt như một người sắp "chết", vậy mà chẳng dám hỏi ai cả, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi. Tôi đang ngồi trong quán cafe để chờ bạn, thấy vậy tôi liền chạy ra đấy hỏi thăm em, chắc có lẽ khi ấy tôi không quan tâm đến em, có lẽ khi đó bạn tôi đến sớm hơn một chút thì chắc bây giờ tôi đã khác. Nhưng có lẽ do vẻ mặt ấy quá sức dễ thương, dáng người nhỏ bé ấy làm tôi không kìm được nổi lòng của mình, muốn được làm quen, được quan tâm em.
Tôi hỏi thăm thì biết em bị lạc mất bạn, gọi cho bạn nhưng chưa biết ở đâu vì lần đầu em bước chân vào Đà Nẵng, nghe vậy tôi liền hủy hẹn với đám bạn và tình nguyện làm hướng dẫn viên cho em. Đấy là lần đầu chúng tôi gặp nhau, khi ấy còn chẳng biết địa chỉ cụ thể của em là ở đâu, chỉ biết là người Hà Nội chính gốc, và học năm nhất đại học. Tôi chỉ kịp lưu số diện thoại của em, vì em nói đã nợ tôi một ân tình, khi nào có cơ hội ra Hà Nội, em sẽ dẫn tôi đi tham quan. Sau đó mọi chuyện lại trở về ban đầu, nhưng hình ảnh của em trong tim tôi vẫn mãi như vậy. Tôi đã trải qua 3 cuộc tình trước khi gặp em, nhưng có lẽ em là người làm tôi nhớ nhiều nhất, nụ cười lúm đồng tiền, dáng người nhỏ nhắn nhưng nói chuyện rất duyên.
Sau đó 2 tháng thì tôi được nhận vào làm trong một công ty, vốn ra trường bằng giỏi, và tôi cũng có nhiều kĩ năng trước đó, nên nhanh chóng được lên phó phòng trong vòng 1 năm. Khi ấy tôi còn lo cho sự nghiệp, chưa quen ai trong thời gian đó. Công ty cử một người đi công tác tại Hà Nội trong vòng 6 tháng. Vừa nghe đến Hà Nội thì hình ảnh cô bé với má lúm lại hiện lên trong tim tôi. Và tôi xin được đi chuyến công tác ấy. Ra đến Hà Nội, mọi thứ còn mới mẻ với tôi, vì tôi chỉ vào Nam, chẳng bao giờ ra Bắc cả. Tôi tìm lại số di động và liên lạc với em. Khi ấy chắc em cũng quên tôi rồi vì khi nhắc đến em phải mất một lúc mới nhớ lại tôi, làm tôi cũng hơi thất vọng. Và 2 ngày sau, em tìm đến chung cư nơi tôi ở, và dẫn tôi đi uống nước.
Em nói mấy ngày nay em đang bận. Nên chắc là chưa thể cùng tôi đi nhiều nơi được. Tôi nói tôi ở đây tận 6 tháng nên em không cần lo, tôi sẽ quấy rầy em nhiều. Chúng tôi addfr fb, rồi nói chuyện với nhau nhiều hơn, em rãnh thì cũng hay đến dẫn tôi đi chơi, hôm nơi này, hôm nơi kia. Càng tiếp xúc với em, tôi lại càng thích em nhiều hơn. Nhưng khi ấy tôi chưa dám tỏ tình với em, vì sợ em đã có bạn trai, và cũng sợ em không dám yêu xa khi tôi kết thúc 6 tháng công tác.
Nhưng bất ngờ thay, sau 3 tháng ở Hà nội, vào một buổi tối, em hẹn tôi ra ngoài và tỏ tình với tôi, cảm giác khi ấy chắc tôi không bao giờ quên được. Chắc không có từ nào để miêu tả cả. Tôi đã im lặng một lúc lâu, vì chẳng biết nói gì cả, và em xoay người đi, chắc là sợ tôi không chấp nhận. Làm tôi hoảng hết người, như hét lên để kêu em lại, tôi nói bản thân không yêu, không thích em, mà tôi thương em, thương là bao gồm cả yêu và thích, tôi đã nói tất cả, nói tôi cũng muốn tỏ tình với em...
Tối đó về tôi như thằng khờ, điện em suốt một em, chỉ để im lặng đó và không nói gì. Nhà em ở Hà Nội, nhưng em sống riêng vì muốn tự lập. Từ hôm ấy tôi và em cùng nhau ăn, cùng nhau đi chơi, cùng nhau cười, cùng nhau chúc ngủ ngon. Đến tháng thứ 6, tôi chẳng muốn thời gian trôi qua, vì phải về lại Đà Nẵng, em nói không sao, vì nghỉ hè em lại vào thăm tôi. Nhưng tôi thật sự không muốn, nên tôi đã tìm cách xin ra HN làm việc mặc cho sự ngăn cản của ba mẹ, tôi biết bản thân bất hiếu, vì gia đình chỉ có tôi là đứa con duy nhất. Ba và mẹ tôi đều là giáo viên, lúc đấy gia đình muốn tôi theo nghề ba mẹ, nhưng tôi phản đối, và bây giờ tôi tiếp tục làm theo mình. Ba tôi nói tôi ngông, ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân, bạn bè nói tôi thiếu suy nghĩ, nhưng chẳng ai hiểu cho con tim của tôi. Tôi chuyển ra đó, cách cỡ 4 5 tháng lại về thăm ba mẹ. Tôi nói cho gia đình biết tôi có người yêu, em cũng học kinh tế. Ba mẹ tôi cũng im lặng, bảo tôi liệu mà làm, đừng để sau này chia tay như mối tình trước.
Yêu nhau được 2 năm rưỡi, chúng tôi dọn về sống chung, vì khi ấy tôi đã xác đinh kĩ sẽ cưới em, sẽ làm tất cả vì em. Tôi còn ích kỉ muốn em mang thai để được cưới em về nhà. Và chắc ông trời nghe lời tôi, nên khi em đang học năm 4, em mang thai đứa con của tôi. Khi ấy tôi vui sướng biết bao, tôi về thưa chuyện với ba mẹ, và xin bảo lưu để sau khi sinh con em được học lại, vì em sợ xấu hổ khi vừa mang thai vừa đi học. Chúng tôi sau khi cưới vẫn ở Hà Nội. Sau đó thì em sinh con, một đứa con trai bụ bẫm, năng 3.4 kg, bảnh trai giống tôi và có má lúm giống em.
Hạnh phúc như được nhân lên khi có thêm bảo bối đó, em gọi tên ở nhà của con là Ken, và tên chính của con tôi cũng để em chọn, vì tôi biết trong suốt thời gian màn thai em khổ sở thế nào. Khi đó tôi đã được lên trưởng phòng, nhưng do công việc nên tôi phải chạy đi chạy về giữa Hà Nội và Đà Nẵng. Nhiều lúc thấy thương em lắm, vì tôi là bố mà chẳng ở bên con và em được nhiều. Nhưng tôi vẫn ưu tiên cho gia đình là nhất. Ken được 2 tuổi rưỡi thì em đi học lại, khi ấy tôi đã ổn định hơn, khoảng 3 tháng mới về Đà Nẵng một lần, mỗi khi có dịp lễ thì tôi đưa hai mẹ con em về nội chơi. Ba mẹ tôi quý em lắm, vì ngoài nói năng nhỏ nhẹ, em còn nấu ăn giỏi. Học xong năm 4 em ra trường, tôi muốn giúp em vào làm chung nhưng em không muốn, em muốn tự dựa vào năng lực của mình
Nhưng tôi vẫn nhờ thằng bạn ở công ty em xin phỏng vấn để em được vào làm do em ra được bằng loại trung, và không có nhiều kinh nghiệm. Từ ngày em đi làm, tôi có thêm nhiệm vụ dậy sớm làm đồ ăn sâng cho cả gia đình, vì em bận chăm Ken. Rồi đưa đón con và em đi học đi làm. Thời gian cứ thế trôi qua, êm ải và hạnh phúc.
Tôi cứ tưởng hạnh phúc cứ như thế đến với tôi, nhưng khi em đi làm được hơn 1 năm, em thay đổi hẳn đi, hay cấu ghét với tôi, hay đi so sánh tôi và chồng của bạn đồng nghiệp em. Nhiều lúc tôi muốn yên lặng và tìm cách nói chuyện, nhưng em chẳng muốn thế. Rồi một hôm, ngày đó cũng là ngày hè, như lúc mà tôi và em lần đầu gặp nhau tại Đà Nẵng, em nói em hết yêu tôi, em chỉ thấy mệt mỏi, em đã yêu một người khác, một giám đốc của công ty em, một người đàn ông mất vợ và có một đứa bé gai 10 tuổi. Khi em nói ra lời đó, tôi đã sốc thật sự, tôi thấy thế giới như tan vỡ, mọi thứ đều phù phiếm và không có thật. Tôi đã lỡ tay tát em một cái, đấy là do tôi quá xúc động, khi cái tát ấy kêu lên, tôi thấy bản thân mình thật sai khi đánh em, em đã chạy đi, chạy theo hạnh phúc mới tìm được và bỏ lại cha con tôi.
Tôi tìm mọi cách liên lạc nhưng không được, khi ấy tôi chỉ làm bạn với rượu, chẳng ai biết em bỏ tôi, chẳng ai biết tôi đai đớn chừng nào. Nhưng khi Ken gọi tôi, bảo tôi tìm mẹ, thì tôi đã tỉnh lại. Bây giờ còn Ken là động lực của tôi, nếu em muốn đi thì tôi cũng chẳng thể níu kéo, vì hạnh phúc nó tự đến, có níu kéo cũng chẳng được, mà có được cũng là thứ hạnh phúc ảo. Tôi gửi mail cho em, trong đó là lá đơn li dị tôi đánh máy. Rồi em hẹn gặp tôi, nói em chẳng cần gì cả, em muố theo đuổi hạnh phúc của em. Em giao Ken cho tôi, em và chồng mới sẽ kết hôn rồi sau đó sang Úc định cư luôn bên đó.
Thật đau xót, em chỉ chúc em hạnh phúc rồi lao ra khỏi quán, vì tôi sợ bản thân sẽ cầu xin em đừng rời đi. Hai chúng tôi li hôn một cách chớp nhoáng làm bố mẹ hai bên đều kinh ngạc, bạn bè chẳng biết chuyện gì sảy ra vì chúng tôi là một đôi hạnh phúc. Tôi xin chuyển đề lại Đà Nẵng ở với bố mẹ, cu Ken cũng quí bố mẹ tôi lắm, còn em sang Úc với chồng mới, bố mẹ của em trách em sao lại đối xử với tôi như vậy, nhưng chắc một phần lỗi cũng là do tôi, còn bố mẹ tôi chẳng nói gì, chắc vì họ hiểu, khi một cuộc hôn nhân tan vỡ, lỗi là do ở bản thân cả hai.
Đã cách 5 năm từ khi hai chúng tôi li hôn, tôi và em cũng chẳng còn liên lạc. Bây giờ ở Đà Nẵng lại nắng gắt, tôi cũng đang ngồi ở quán cafe xưa, nhưng chẳng còn bóng dáng em ở đây rồi!
Lê Thúy
Bạn gái sinh con xong chàng trai bỏ đứa trẻ vào rừng Háo hức đón con chào đời, nhưng khi bế con trên tay, Tuấn chết lặng khi chạm mắt vào vết bớt của con. Kinh khủng hơn, nó nằm ở đúng vị trí mà đứa con năm xưa có, khi Tuấn bế con đi bỏ. Tuấn thật sự ngất lịm khi bác sĩ nói con Tuấn bị bệnh tim, cần được phẫu thuật gấp....