Dù có hay không yêu anh thì em vẫn là của “Tự Do”…
Em muốn bước chậm đi… không phải để dừng ngay lại mà là để mỗi bước đi là một dấu chân chắc chắn… Anh có thể không?
Em thích anh. Vâng, đúng là em thích anh. Em sẽ thấy nhớ anh nếu một ngày không thấy anh online facebook hay một ngày mà không có một tin nhắn, một cuộc gọi nào. Em sẽ giận anh nếu thấy anh nói chuyện vui vẻ với một cô gái khác ở bất cứ đâu, kể cả cô ta là bạn thân hay em gái họ của anh. Em sẽ không vui nếu anh là người nói lời tạm biệt em trước sau mỗi cuộc đi chơi hay nói chuyện qua điện thoại… Và đặc biệt là em cực ghét cái cảm giác bị anh bơ với không – lý – do nào. Hoặc chí ít nếu có anh cũng nên nói với em chứ?!… Như vậy đã đủ để khẳng định là em có tình cảm với anh chưa? Em nghĩ là đủ. Nhưng như thế đã được gọi là yêu chưa? Khi em thấy không quen nếu phải nói ra những câu tình tự (như anh vẫn nói với em hằng tối), em thấy không quen với việc phải nắm tay anh khi hai đứa dạo đó đây… Mà người ta nói, nếu yêu, người ta sẽ không cảm thấy ngại nhau nữa. Em tự cảm thấy mình thật ngốc khi không xác định được tình cảm thật của mình. Và đó là lý do em hay lảng sang chuyện khác khi được anh hỏi: “Em có yêu anh không?”…
Anh là người đầu tiên em nói: “Ừ” khi ngỏ ý, là người duy nhất khiến em phải nhún mình dành dỗ sau những chuyện chính bản thân em cũng không biết em có phải người sai hay không?! Anh tốt bụng, chân thành và luôn bận rộn, còn em, em ngang bướng, thất thường và mải chơi. Em chẳng bao giờ thấy áy náy nếu không may ngủ quên mà chưa kịp reply anh sau 5 -6 -7 tin nhắn, em cũng chẳng bao giờ để tâm đến những lời nhắc nhở của anh: về thói quen đi ngủ, về việc cân bằng lịch học hằng ngày… Em chẳng bao giờ chịu nói hai chữ: “nhớ anh” cho đến khi anh nổi cáu… Em sẵn sàng bỏ bê anh để hoà vào những cuộc chơi với bạn bè… Em – vô – tâm, em thừa nhận.
Hai ngày hôm nay, em đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện chúng mình, em tự hỏi là do em không thích chủ động với anh hay do anh đã ghét em rồi… hay lý do đơn giản chỉ là ngày hẹn hò đầu tiên của hai đứa em đã không để anh nắm tay, hoặc chỉ là anh đang ghen với con gấu bông anh tặng em… mà anh không hề liên lạc với em. Anh trẻ con, đa nghi và rất thiếu chín chắn, ngoại trừ việc yêu em thì rất “okie”. Thật ra thì cũng tốt thôi, vì chính sự im lặng của anh, và cả chính em nữa, đã giúp em nhận ra tình cảm của bản thân em, rằng đối với anh, mọi tình cảm của em mới chỉ dừng lại ở “mức thích”. Vậy là em không yêu anh. À không, có thể là em chưa yêu anh. Em không biết mình phải làm gì bây giờ vì em đang rất khó xử, em chán f.a rồi, nhưng khi bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc em lại thấy mình bị mất tự do. Em vẫn muốn chơi và em không thích sự quản thúc. Nên, có lẽ dù em có hay không yêu anh thì trong lúc này em vẫn đang là của Tự – do.
Anh này, nếu anh có thật lòng yêu em, anh có thể chấp nhận sự “mơ hồ” này? Và rằng, anh có thể đợi đến khi em yêu anh được không? Em không muốn mình quay về điểm xuất phát, nhưng em thật sự muốn mình được trở lại cái lúc mà hai đứa mới chỉ thích nhau một chút, lâu lâu nói chuyện với nhau mấy câu rồi thi thoảng sẻ chia những câu chuyện buồn… Thời điểm ý thật vui vẻ anh ạ. Em muốn bước chậm đi… không phải để dừng ngay lại mà là để mỗi bước đi là một dấu chân chắc chắn… Anh có thể không?
Theo Guu
"Em định bỏ anh thật đấy à?"
"Giờ anh đã có thể tiếp tục yêu em. Vì vậy xin em đừng giết anh bằng cách chia tay anh như thế".
Anh chọn một quán cà phê nằm trong con hẻm nhỏ, mọi thứ ở đây vắng lặng và yên tĩnh. Chỉ có một bản âm thanh của bản nhạc không lời vang lên nhẹ nhàng. Huyền bước vào... Cái cảm giác trầm buồn này làm cô hơi lo sợ. Nhưng dù sao, cô cũng vẫn cần phải đối diện với nó, dù điều ấy có kinh khủng đến thế nào đi chăng nữa.
Video đang HOT
Gần 1 tháng nay, hai người giận nhau. Cũng chẳng biết nguyên nhân vì đâu. Vì anh vô tâm, vì anh chẳng điện thoại hỏi thăm, vì anh nói toàn câu hững hờ khiến Huyền giận. Những chuyện cãi nhau như thế này vẫn thường xảy ra. Hai người cũng đã yêu nhau gần 5 năm, bởi thế sự giận hờn vu vơ kiểu này không phải là điều gì mới mẻ. Nhưng lần này thì khác, có cái gì đó khác lắm. Huyền làm căng bởi vì cái sai thuộc về anh. Cả một tuần trời anh không điện thoại, không nhắn tin. Đã vậy, mỗi lần Huyền điện thoại anh đều nghe với giọng khó chịu. Cô cảm thấy bị tổn thương. Lẽ nào yêu nhau lâu lại cho người ta cái quyền được vô tình như thế. Càng yêu nhau lâu càng cần phải làm mới tình yêu mới đúng. Vậy là Huyền giận dỗi.
Mọi lần, cùng lắm chỉ 3 ngày anh sẽ lại tìm đến Huyền mà ôm chặt lấy cô, thơm lên má cô âu yếm để làm lành. Cô dù có giận đến mấy thì cũng sẽ cười xòa với anh ngay thôi. Nhưng lần này, 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày trôi qua... anh vẫn hoàn toàn bặt vô âm tính. Và rồi 3 tuần trôi qua, một con số không tưởng từ ngày hai người xa nhau đến giờ. Huyền cũng muốn tìm anh, để hỏi xem rốt cục anh đang coi thứ tình cảm của hai người là gì mà bỏ mặc nó như vậy. Nhưng Huyền lại không cho phép mình được xuống nước trước. Cô không thấy mình sai. Cô cần anh một lời giải thích. Không phải chỉ vì sự vô tâm, mà còn vì buổi chiều hôm ấy, anh chở một cô gái ôm eo anh đi ngang văn phòng của cô...
Ngày hôm nay, anh hẹn Huyền tới quán cà phê này để nói chuyện sau hơn 3 tuần im lặng. Chỉ một cuộc hẹn như thế thôi đã khiến Huyền dự cảm không lành. Nếu anh muốn làm lành, anh sẽ chọn một nơi có thể thoải mái ôm cô vào lòng chứ không phải đến cái chỗ mà hai người chỉ có thể ngồi đối diện nhau. Lẽ nào anh muốn... Huyền nhắm chặt mắt lại không dám hình dung điều đó. Dù giận anh nhưng chưa bao giờ cô nghĩ sẽ rời xa anh.
Huyền đã muốn níu giữ anh nhưng lòng tự trọng không cho phép cô làm thế (Ảnh minh họa)
- "Anh đã dành 3 tuần qua để suy nghĩ về tình cảm của chúng mình. Mình chia tay đi"
Cuối cùng thì câu nói mà Huyền sợ nhất cũng đã vang lên. Cô vẫn giữ sự bình tĩnh:
- "Lí do?"
- "Vì anh hết yêu em rồi. Anh không có cảm giác hạnh phúc khi bên em nữa nên chia tay sẽ tốt cho cả hai.
- "Giờ anh chỉ có cảm giác với cô gái ôm eo anh vào buổi chiều thứ 7 cách đây 3 tuần đúng không?
- "Em đã nhìn thấy rồi à? Nếu vậy, anh cũng không muốn giấu em nữa. Đúng là như vậy đó..."
Huyền thấy tim mình đau, thấy khó thở và tức ngực. Nhưng cô không khóc. Từ nhỏ, Huyền có một sự gan lì đến kì lạ. Cô có thể khóc như mưa khi ở trong phòng một mình nhưng những lúc cần mạnh mẽ, Huyền sẽ không rơi một giọt lệ.
- "Ok. Chúc anh hạnh phúc!"
Huyền đứng dậy ra về. Cô bước thật nhanh ra khỏi quá. Phía sau lưng cô, anh đứng bật dậy nhìn theo. Dường như anh muốn lao theo để giữ chân cô lại. Nhưng có điều gì đó ngăn anh lại.
*****
Tan làm, Huyền lặng lẽ đi bộ về nhà. Hôm nay cô làm tối và chiếc xe bỗng dưng bị hỏng nên chẳng còn các nào khác là để nó lại tại văn phòng. Hơn nữa, Huyền muốn được đi dạo một mình trên con đường quen thuộc. Nó cũng không quá xa, đi dạo sẽ mang lại cho cô cảm giác thư thái và yên bình hơn.
Đã hơn 3 tháng kể từ ngày cô và anh chia tay. Huyền đã trải qua những tuần nằm bẹp trong nhà khóc hết nước mắt. Huyền đã từng hận, từng trách cứ, cũng cừng muốn lao tới tìm anh để nói: "Em không chịu chia tay đâu"... Đi qua hết những cảm xúc đó, giờ đây Huyền bình thản đối diện với cuộc đời. Nếu hỏi cô đã hết đau đớn chưa thì Huyền sẽ nhan chóng trả lời: "Em ổn". Nhưng nếu câu hỏi là:"Em đã hết yêu chưa?" thì Huyền chỉ biết im lặng. Cô cần thời gian lâu hơn để trả lời dứt khoát câu hỏi đó...
"Em định rời xa anh thật đấy ư?" (Ảnh minh họa)
Huyền đi dạo lững thững trên con đường quen thuộc. Cô nhớ những ngày đi làm tối thế này, không bao giờ anh để cô tự đi. Anh sẽ đèo cô đi làm, tối quay lại đón. Hai người sẽ đi lòng vòng hít thở bầu không khí trong lành này. Nhưng giờ thì cô tập thói quen làm mọi thứ một mình. Dù có chông chênh buồn nhưng mãi rồi cũng quen thôi.
Huyền mở chiếc điện thoại ra nhìn đồng hồ. 11h đêm. Mọi khi tầm này, anh sẽ điện thoại, nhắn tin nhưng giờ thì chiếc điện thoại vẫn im lìm. Có chăng là cuộc gọi nhỡ của mẹ cô vì lo lắng khi thấy cô về muộn. Thế rồi Huyền bỗng giật mình vì tiếng phanh xe bên cạnh:
- "Em lên xe đi, muộn rồi đấy, đi về muộn thế này nguy hiểm lắm".
Không cần nhìn Huyền cũng biết người vừa nói câu đó là ai. Giọng nói của anh có nhắm mắt lại Huyền cũng nhận ra được.
- "Không cần đâu, cũng sắp về tới nhà em rồi".
- "Em lên đi. Em định từ chối anh cả đời đấy à? Em định bỏ anh thật ư?"
Huyền thấy ngạc nhiên khi anh nói những lời vô nghĩa ấy bởi vì hai người đã chia tay. Huyền vùng vằng đi trước, cô không muốn anh nhận ra sự bối rối trong mắt cô. Vì như thế anh sẽ hiểu rằng cô còn chưa thể quên anh. Huyền cứ thế bước đi về phía trước. Anh dựng xe xuống và nói lớn lên:
- "Giờ thì anh có thể tiếp tục yêu em rồi. Anh đã sợ mình mắc căn bệnh ung thư quái ác đó, anh sợ làm khổ em nên đành phải nói lời chia tay. Nhưng thật may điều ấy đã không xảy ra. Vì vậy xin em đừng giết anh bằng cách chia tay anh như thế".
Anh còn chưa kịp nói hết câu, Huyền đã quay đầu lại ôm chặt lấy anh. Cảm giác ấy hạnh phúc vô ngần. Đêm về khuya, sương bắt đầu xuống nhưng hai người lại thấy sao mà ấm áp...
Theo VNE
Hẹn gặp anh nơi ngõ nhỏ cuối đường Em sẽ chờ đợi anh nơi cũ, cho tới khi nào anh thay đổi hoặc khi nào tự em muốn đổi thay... Vậy là anh ra đi, giấc mơ của một thời tuổi trẻ thôi thúc anh lên đường. Anh bỏ lại sau lưng cô gái anh từng yêu thương và hứa hẹn biết bao điều. Cuộc sống luôn có những sự lựa...