Dù có giàu lấy trúng chồng không ra gì thì vẫn là con ăn bám trong nhà
Dù tôi là người hàng tháng làm ra tiền không thua kém ai nhưng trong mắt mọi người trong gia đình chồng, tôi vẫn là con ăn bám.
Chào độc giả của mục tâm sự , tôi là độc giả thường xuyên của mục tâm sự, tuy nhiên đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ những chuyện khó nói của mình với hy vọng sẽ nhận được sự góp ý chân thành của mọi người.
Tôi kết hôn được 8 năm, có hai bé trai ngoan ngoãn, khỏe khoắn. Tôi mới 26 tuổi, còn chồng tôi 32 nhưng chúng tôi đã có nhà riêng, xe hơi và đời sống vật chất tương đối đủ đầy.
Nhìn nhà tôi ai cũng khen rằng tôi tốt số lấy được người chồng không chỉ đẹp trai mà còn kiếm tiền tốt (mọi người nghĩ vậy vì chồng tôi làm ở một cơ quan lớn). Tuy nhiên, ít ai biết rằng phần lớn tiền xây nhà, mua xe và sắm sửa trang thiết bị trong nhà đều một tay do tôi làm ra chứ lương anh chỉ đủ nuôi bản thân anh và dư ra chút ít là cùng.
Tôi tốt nghiệp đại học ngoại thương và ra trường đi làm được 2 năm với số lương cũng không kém bạn bè cùng trang lứa. Tuy nhiên, do nhận thấy rằng việc làm công ăn lương rất vất vả và tốn quá nhiều thời gian nên sau khi kết hôn xong, tôi quyết định mày mò học làm xôi nấm và ở nhà mở một cửa hàng bán xôi.
Vì luôn quan niệm nấu cho nhà mình ăn sạch sẽ và ngon như thế nào thì sẽ phục vụ khách tương tự vậy nên cửa hàng của tôi khá đông khách và ngày càng đông hơn. Khách nào đã đến nhà tôi một lần thì hẳn sẽ quay lại lần sau. Thậm chí có người nếu ăn xôi thì nhất định chỉ qua nhà tôi.
Vì lẽ đó nên chỉ sau khoảng 2 năm mở cửa hàng, tôi đã ăn nên làm ra và có đủ tiền để xây nhà rồi sau này là mua xe. Hiện tại, cửa hàng chỉ rộng chưa đầy 25 mét vuông này cho tôi lợi nhuận trung bình tháng lên tới 40 triệu đồng.
Không chỉ mang lại thu nhập cao mà công việc này còn giúp tôi thuận lợi trong việc sinh con và nuôi con. Vì kể từ khi có bầu, tôi có thuê thêm 3 người làm nên công việc hàng ngày của tôi chỉ là ngồi thu tiền, chuyện trò với khách và chỉ đạo bán hàng. Tôi chỉ đến cửa hàng vào giờ cao điểm khách nên có nhiều thời gian ở nhà chăm con, nội trợ. Chồng tôi chưa bao giờ chê tôi lấy nổi một lời vì việc chăm con và nội trợ.
Tuy nhiên, nhà chồng tôi, tất cả mọi người đều đi làm nhà nước hoặc công sở nên rất xem thường những việc như bán hàng. Kể từ khi tôi nghỉ việc ở nhà bán xôi, phía nhà chồng tôi tỏ ra rất coi thường. Hồi tôi mới mở quán, bố mẹ chồng tôi cứ luôn bảo: Saokhông làm được ở đâu nữa mà lại đi bán xôi. Rồi sau đó, cứ mỗi lần gặp là ông bà lại giục tôi đi kiếm việc. Bố chồng tôi xa gần rằng: Chồng con đi làm như vậy, con chỉ ở nhà trông thật không xứng tí nào.
Nhưng mãi sau này vẫn thấy tôi say mê với cái quán mới mở, ông bà tỏ ý giận lắm. Cứ mỗi lần có ai hỏi thăm về tôi là bố mẹ chồng lại tỏ ra buồn bã, lại gạt chuyện của tôi đi như thể tôi làm xấu danh thế nhà chồng. Nhiều lần mẹ chồng tôi chép miệng bảo: “Học đại học cho phí công phí gạo, học xong mà chỉ đi bán xôi thì chả bằng đứa thất học”. Nghe mà buồn nhưng tôi vẫn cố chịu. Tính tôi không thích đôi co.
Video đang HOT
Rồi mỗi khi bên gia đình chồng tụ họp hay có việc cưới hỏi gì, tôi chỉ được phân công làm những việc dọn dẹp này nọ còn tiếp khách hay giao dịch này nọ phải để cho các chị em trong nhà đang làm việc ở nơi này nơi nọ vì theo như bố chồng tôi nói là “Có giới thiệu với ai đó thì cũng đỡ ngại”.
Nhiều lần gia đình tụ họp, nhiều người trong họ còn bảo chồng tôi là anh làm cơ quan lớn vậy sao không cưới ai khá hơn mà lại lấy cô vợ bán xôi. Nghe mà buồn ghê gớm.
Còn chồng tôi dù miệng nói không câu nệ việc vợ làm nghề gì nhưng thú thực, tôi cảm nhận thấy rõ rằng anh ngại khi nói về nghề của tôi. Hồi tôi còn làm cho công ty liên doanh, hè nào đi nghỉ mát với cơ quan, anh cũng rủ tôi đi vì lý do “đi phải có đôi có cặp”.
Nhưng từ khi tôi chuyển sang nghề bán xôi thì anh kiếm đủ mọi lý do để không rủ tôi đi cùng anh mỗi dịp nghỉ hè. Nào là cơ quan phức tạp, cả nhà bìu ríu nhau đi chỉ tổ làm trò chọc ngoáy cho mấy người ở cơ quan. Nào là gia đình tổ chức đi riêng là đủ rồi.
Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thái độ lúng túng và sự phóng đại của chồng khi giới thiệu với mấy anh bạn về nghề của tôi rằng: “Vợ em kinh doanh chuỗi nhà hàng” là tôi hiểu anh đề cao chuyện công việc thế nào.
Nhiều khi tôi cũng không thể tin nổi giữa Hà Nội mà sao vẫn còn người coi trọng vỏ bọc công việc như vậy chứ. Tôi nhiều khi cứ băn khoăn nếu tôi cũng đi làm như chồng tôi với mức lương vài triệu đồng thì gia đình tôi giờ sẽ khó khăn như thế nào.
Chồng tôi cũng từng nhiều lần thừa nhận rằng kinh tế gia đình tôi chủ yếu đến từ cửa hàng xôi. Vậy nhưng trước bố mẹ anh ấy và họ hàng anh ấy vẫn sĩ diện bảo rằng nhà này không có anh ấy thì có mà chết đói, rằng tôi không nghề không ngỗng vậy sao gánh nổi gia đình.
Đặc biệt, hôm kia, tôi còn nghe mẹ chồng nói với hàng xóm rằng: Nhà có mấy cô con dâu thì chỉ có tôi là không nghề ngỗng, phải ăn bám chồng, đi đâu cũng phải ngửa tay xin tiền chồng.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi rất chán nản. Tôi có nên từ bỏ công việc kinh doanh của mình để xin vào các công ty lớn, sáng mặc váy đẹp đẽ đi làm, hè được đi nghỉ mát, cuối tuần cả gia đình lại tung tăng đi chơi cho mọi người nể nang hay không? Rất mong nhận được sự góp ý chân thành của quý độc giả.
Theo (T/h)/Phununews
Hủy luôn tuần trăng mật với bồ khi thấy 'thứ đó' sau lớp áo của vợ
Nhưng rồi mắt anh tối xầm lại khi chị bước ra khỏi phòng tắm với chiếc áo voan mỏng tang. Vòng hai của chị hình như hơi nhô lên, lấp la lấp ló sau lớp áo mỏng. Mặt chị xanh lét như tàu lá.
Anh và chị kết hôn cũng đã được chừng 5 năm. Năm năm chung lưng đấu cật anh chị đã có giây phút vô cùng hạnh phúc bên nhau. Điều kiện kinh tế khá giả, cuộc sống của anh chị khiến nhiều người phải mơ ước. Anh là người chồng mà nhiều cô gái mong đợi. Anh đẹp trai, giỏi kiếm tiền, lại còn rất chung thủy với chị. Chị cũng thua kém anh. Xinh đẹp, học thức, đảm đang. Mọi thứ thuộc về gia đình nhỏ này có vẻ như đều là những thứ hoàn hảo nhất.
Nhưng rồi sự hoàn hảo ấy bắt đầu bị lung lay khi mãi mà chị chưa có tin vui. Chị đã đi khám ở nhiều nơi nhưng họ đều nói chị bình thường. Anh cũng như chị. Mọi người nói có thể anh chị muộn con nên cứ từ từ. Nhưng anh là con trưởng nên không ngày nào là không bị bố mẹ gọi điện giục giã. Dần dà, anh sinh ra cáu bẳn. Áp lực từ mọi phía đổ dồn hết lên đầu anh. Anh chị bắt đầu nảy sinh những mâu thuẫn. Những cuộc cãi vã xuất hiện thường xuyên hơn.
Cả anh và chị đều có cái tôi cá nhân rất cao. Không ai chịu nhường nhịn ai. Có vẻ như ai cũng khăng khăng là mình đúng và lỗi ở người kia. Không khí gia đình càng lúc càng căng thẳng. Có nhiều lúc tưởng như sắp đứt đến nơi. Anh hờ hững với chị, chị cũng lạnh nhạt luôn với anh. Chị không cho anh động vào người chị. Không cho anh động thì anh cũng chẳng thèm động luôn. Và chính sự thất sách đó của chị đã đẩy anh vào con đường đó.
Sự chung thủy của anh với chị bị lung lay khi Ly xuất hiện. Ly là trợ lý mới tuyển thêm của anh. Ở Ly, anh như nhìn thấy hình ảnh của chị ngày nào. Ly hiền lành, dịu dàng, e ấp khiến tinh thần bắt đầu điên đảo. Và tệ hơn khi Ly thổ lộ tình cảm của mình với anh:
- Tình yêu em dành cho anh là vô điều kiện. Chỉ cần thi thoảng, anh cho em được có anh là em hạnh phúc lắm rồi!
Nhưng rồi mắt anh tối xầm lại khi chị bước ra khỏi phòng tắm với chiếc áo voan mỏng tang. (Ảnh minh họa)
Anh như con cá bị đông cứng trong thùng đá trước câu nói ấy của Ly. Anh đã cố gắng giữ vững phong độ của mình trước Ly nhưng không được. Sự lạnh lùng, gắt gỏng của chị, sự dịu dàng, quyến rũ của Ly đã đẩy anh đến con đường phản bội chị.
Chị phát hiện anh ngoại tình . Chị không làm ầm ĩ lên, cũng không hộc tốc tới tìm Ly để đánh ghen. Chị chỉ thấy đau, thấy thất vọng về cuộc hôn nhân lý tưởng, thấy hụt hẫng vì anh. Chị đã tìm đến rượu để giải sầu. Chị say, say quên trời đất, say để không còn nhớ anh là ai. Cho đến khi chị gục xuống bàn thì người ta mới vội vã gọi điện cho anh tới đón chị về nhà. Người chị mềm nhũn, nằm gọn trong vòng tay anh. Cảm giác thân thuộc lại ùa về. Đêm đó, anh chị đã say đắm, lăn lóc nhau như cái đêm đầu tiên anh chị bên nhau.
Anh cứ tưởng đây là dấu hiệu tốt cho cuộc hôn nhân tưởng như đang bế tắc của anh chị. Thì sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, chị sẵng giọng:
- Hôm qua chỉ là do tôi say mà thôi!
"Có thì cũng liên quan đến anh ư?" - Chị tỉnh bơ, giọng ấm ức. (Ảnh minh họa)
Bao nhiêu xúc cảm trong anh tan biến hết. Hai người lại lạnh lùng quay lưng về phía nhau. Càng ngày anh càng xích gần về phía Ly. Thậm chí anh còn có suy nghĩ sẽ gửi ở Ly một đứa con kia đấy. Anh muốn làm cho chị thấy rằng, đâu phải chỉ có mình chị mới yêu anh, muốn sinh con cho anh. Ly dường như hiểu được khát khao cháy bỏng kia của anh, nên Ly đã đặt vé để cả hai đi du lịch.
Anh vẫn còn ngập ngừng chưa đồng ý vì anh thấy có lỗi với chị quá vì dù sao hai người vẫn chưa ly hôn. Nhưng chị, chị hờ hững với anh khủng khiếp, thậm chí chị còn đi chơi khuya và ngủ lại nhà bạn, không về nhà. Bực mình, anh đã nhắn lại tin cho Ly, anh đồng ý đi du lịch cùng cô ấy. Anh còn cố tình đặt cho nó cái tên tuần trăng mật ngọt ngào.
Hơn hai tháng sau cái đêm anh chị lăn lóc ấy. Sáng hôm ấy, anh kéo vali ra khỏi nhà để bắt đầu tuần trăng mật với Ly. Nhưng rồi mắt anh tối xầm lại khi chị bước ra khỏi phòng tắm với chiếc áo voan mỏng tang. Vòng hai của chị hình như hơi nhô lên, lấp la lấp ló sau lớp áo mỏng. Mặt chị xanh lét như tàu lá.
- Em... Vợ có em bé rồi à! - Anh ấp úng
- Có thì cũng liên quan đến anh ư? - Chị tỉnh bơ, giọng ấm ức
Anh vứt phịch cái vali xuống. Nhấc điện thoại lên gọi cho Ly và nói rằng anh hủy chuyến du lịch vì còn bận đưa chị đi khám thai. Điện thoại tắt phịch ở đầu dây bên kia thì anh biết anh và Ly đã chấm dứt. Anh ngập ngừng lại gần chị, dang tay để đón chị vào lòng. Chị dưng dưng nước mắt. Ông trời vẫn còn thương anh chị lắm nên mới để cho anh chị có cái đêm lăn lóc ấy và biết rằng mình yêu nhau, cần nhau như thế nào.
Theo Phununews
Sợ bị làm phiền, tôi tắt máy ngủ với bồ nào ngờ sáng hôm sau khi về nhà... Sáng hôm sau ngủ dậy, tôi về nhà sớm để đưa con gái đi học. Vừa mở cửa bước vào thì tôi hết hồn khi thấy vợ nằm bất động giữ sàn nhà. Tôi và Hân lấy nhau đã 7 năm, chúng tôi đã có với nhau 1 đứa con gái xinh xắn, tôi muốn Hân sinh cho tôi một đứa con trai...