“Dù có giận nhau đến mấy, mẹ cũng không cho phép hai đứa thay đổi cách xưng hô!”
Dù có giận nhau đến mấy, mẹ cũng không cho phép hai đứa thay đổi cách xưng hô như thế. Vợ chồng phải biết tôn trọng nhau, có như thế mới giữ được hạnh phúc gia đình.
Không ngờ dịp đó dính luôn, con gái mình bi bô bảo bà: “Con có… em bé… rồi bà ơi”. Vậy là mẹ chồng lại khăn gói lên ngay. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng mình cưới nhau 7 năm có lẻ. Đã có hai công chúa đáng yêu nhưng chắc không phấn đấu thêm hoàng tử nữa vì 2 cô con gái cũng đủ mệt lắm rồi. Chồng mình hồi đầu cũng máu cố lắm nhưng mẹ chồng lại gạt phắt đi.
“Anh suốt ngày đi công tác biền biệt, một năm về nhà vài lần, thử hỏi vợ chửa đẻ đã chăm sóc được lần nào chưa mà giờ lại bắt vợ đẻ nữa. Anh có biết phụ nữ sinh nở khổ sở thế nào không?”. Vậy là chồng mình nín thinh, chẳng nói được câu nào.
Nhớ lại thời gian sau khi cưới chồng mình đi công tác biền biệt. Hai, ba tháng anh mới về một lần. Lúc đầu sống một mình trong căn nhà trống trải mình buồn vô hạn nhưng cũng chẳng có ai bầu bạn. Bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng đều ở quê xa cả. Suốt thời gian bầu bí, nghén ngẩm mình tự vật lộn với bản thân. Thỉnh thoảng chỉ biết gọi điện kêu than với chồng, chồng cũng thương lắm nhưng không thể chạy về ngay bên mình được.
Suốt thời gian bầu bí, nghén ngẩm mình tự vật lộn với bản thân. (Ảnh minh họa)
Lúc đầu mình dự định thuê người giúp việc nhưng phút cuối thì mẹ chồng ở quê quyết định lên trông con giúp cho đến lúc mình đi làm. Thú thật, lúc ấy chưa sống với mẹ chồng nhiều nên lúc bà bảo lên mình cũng chẳng vui lắm. Sợ mẹ chồng con dâu khó sống, nhưng bà bảo lên thì đành để bà lên chứ không từ chối được. Vậy nhưng dạo ấy mà không có mẹ chồng thì chắc mình không thể một nuôi nổi con.
Mình sinh con đầu vào mùa đông, thời tiết lạnh, lại là con đầu còn bỡ ngỡ, chưa có kinh nghiệm nên mỗi lần con ho hắng, hay sốt là rối rít cả lên. Thế nhưng mẹ chồng mình thì bình tĩnh lắm, lúc đầu mình còn nghĩ bà không xót cháu cơ. Nhưng thực ra là không phải thế, vì bà đẻ 5 người con nên bà quá quen với việc nuôi con rồi.
Có lần nửa đêm, con sốt cao mình và mẹ chồng vội vã bắt taxi đưa con đi viện. Mình cuống cuồng không bấm nổi số taxi, mẹ chồng mình mắt kém vừa đeo kính vừa bấm số nói chuyện với tổng đài. Hôm ấy may mà con không sao , mình được phen sợ hú vía.
Mình đi làm con vẫn hay ốm nên mẹ chồng vẫn phải ở lại trông con giúp. Mà lúc ấy mình chẳng còn muốn để bà về nữa vì bà còn chăm cháu tốt hơn cả mẹ nó. Ở nhà bà cho cháu ăn rồi uống thuốc đâu vào đấy còn mình ở nhà thì như đánh vật.
Bà cũng thương mình cảnh chồng đi xa nên ở lại luôn chăm cháu, hai mẹ con sống bên nhau thân thiết còn hơn cả mẹ đẻ. Khi con gái của mình được 2 tuổi, mình cho con đi học, cháu đã lớn nên bà muốn về quê. Mình động viên mãi nhưng bà vẫn muốn về, có lẽ bà nhớ nhà.
Video đang HOT
Ở nhà thì ông mất rồi, mấy em trai chồng mình cũng lập gia đình riêng cả, bà về cũng chỉ ra vào một mình. Mẹ chồng về cả mình và con gái đều nhớ mà chưa nghĩ ra cách gì mời bà lên được. Lần ấy chồng mình về phép, thế là mình làm tiếp tập 2 để có lý do nhờ bà lên. Không ngờ dịp đó dính luôn, con gái mình bi bô bảo bà: “Con có… em bé… rồi bà ơi”. Vậy là mẹ chồng lại khăn gói lên ngay.
Khi biết tập 2 là con gái, mình buồn không dám nói ngay với chồng và mẹ chồng. Mãi sau đó nửa tháng chồng đi công tác về mình mới nói với chồng. Chồng mình thích con trai nên lúc ấy bảo mình bỏ thai nhưng mình không chịu:
- Con nào chả là con sao anh lại có tư tưởng ấy.
- Nhưng anh là trưởng.
- Là trưởng thì sao chứ, n hà anh 5 anh em trai cơ mà.
- Không nói nhiều, tôi bảo bỏ là bỏ, cô đừng để tôi điên lên.
- Tôi không bỏ, anh làm gì được tôi.
- À, mày lại dám thách tao à?
- Anh…
Mình ôm mặt khóc nức nở, không ngờ lúc đó mẹ chồng ở bên ngoài đã nghe thấy hết chuyện bà bước vào nói:
- Huân (tên chồng mình) sao con lại như thế. Con không được bắt cái Hạnh bỏ thai, không được làm cái việc thất đức ấy. Con nào cũng là máu mủ của mình cả, các con phải thương yêu chúng.
- Con… – chồng mình cúi gằm mặt chẳng nói câu gì.
- Hơn nữa, dù có giận nhau đến mấy, mẹ cũng không cho phép hai đứa thay đổi cách xưng hô như thế. Vợ chồng phải biết tôn trọng nhau, có như thế mới giữ được hạnh phúc gia đình.
Lần ấy nhờ có mẹ chồng mà mình giữ được con gái. Lúc nào bà cũng giữ chặt hai đứa cháu gái trong lòng. Chồng mình sau lần ấy thì xin lỗi vợ và không dám đả động gì đến chuyện bỏ con nữa. Mẹ chồng thương hai cháu, thương con nên quyết định ở lại luôn với vợ chồng mình.
7 năm rồi chồng mình vẫn đi công tác nhưng chẳng khi nào mình thấy buồn vì đã có mẹ chồng ở bên cạnh. Thực sự mình quá may mắn mới được làm con dâu của bà.
Theo blogtamsu
Cơn bão nghiêng đêm...
Trái tim em nguội lạnh không phải vì hết yêu anh mà là cảm giác của một người bệnh nhưng không được chữa đúng thuốc nên cứ thế kiệt quệ.
Anh à!
Ngày mai, em là cô dâu đấy. Nhưng... người đàn ông đi bên cạnh cuộc đời em lại không phải là anh mà là một người khác.
Nghe có vẻ kỳ lạ anh nhỉ? Chúng ta từng mơ, hay nói đúng hơn, em từng mơ là một cô dâu thật đẹp và người sánh bước đi bên cạnh cuộc đời em là anh thế nhưng mọi thứ đã phải gác lại...
Em còn nhớ, ngày em gặp anh, một người đàn ông lặng lẽ, trong giữa đám đông hôm đó. Ban đầu em không thích anh, bởi tính cách của hai ta quá khác biệt. Em ồn ào, anh lặng lẽ. Em bốc đồng, anh trầm lắng...
Em đã từng nghĩ, anh là một thế giới khác biệt với em và cũng không hề có bất cứ ý định nào với anh. Thế nhưng rồi, như một cơ duyên cứ nhen nhóm và một ngày nọ, anh nhắn tin làm quen, tiếp đó là những cuộc điện thoại thâu đêm.
Ngày anh tỏ tình với em, em còn nhớ như in, chẳng phải là những lời có cánh, đơn giản chỉ là một cái siết tay thật mạnh. Em cũng chỉ đáp lại anh bằng một cái siết tay như thế.
Vậy mà thành yêu anh nhỉ?
Những ngày tháng hạnh phúc của chúng ta cũng từ đó, có đủ cung bậc - yêu, thương, giận hờn. Em bắt đầu biết thế nào là cảm giác của việc thương một người xa lạ, thương hơn chính bản thân mình. Và cũng biết thế nào là đau nhói mỗi khi hai đứa giận nhau.
Ảnh minh họa
Yêu nhau được 3 năm, em nói: 'Anh, mình làm đám cưới'. Khi ấy, anh chỉ ậm ờ: 'Anh, hiện chưa có gì? Thôi từ từ để anh tính'.
Em chờ anh thêm 1 năm nữa. Rồi em lại lấy hết can đảm mà nói:
'Anh à, con bé Nhung gần nhà em, nhỏ hơn em 2 tuổi mà làm đám cưới rồi đấy anh?'.
Nghe là vậy, anh thừa hiểu tất cả nhưng anh cũng chỉ nói gọn lỏn: 'Vậy hả. Cưới gì mà sớm thế?'.
'25 tuổi rồi mà sớm gì anh. Em cũng 27 tuổi rồi đấy'.
Và sau đó là một chuỗi im lặng cùng tiếng thở dài. Tiếng thở dài của cả anh, em và cả gia đình hai bên. Chúng ta cứ bất lực trước những thực tế của cuộc đời. Em cứ đi tìm đủ thứ lý do để lý giải việc vì sao chúng ta không cưới? Tìm hoài vẫn chẳng có lý do ngoài chuyện anh không yêu em nhiều như em đã yêu anh.
Rồi em mệt mỏi lúc nào không hay. Em buông tay anh cũng nhẹ tênh như cái ngày mà chúng ta bắt đầu nắm tay. Anh không tin vào điều đó. Anh cứ tưởng, chỉ là em giận hờn vu vơ.
Anh cũng không xoắn xít xin lỗi hay làm bất cứ việc gì để níu em lại. Chỉ là một sự hững hờ. Không cuộc điện thoại, không tin nhắn. Khi đó, em - cái đứa đã quá mệt mỏi - cũng chẳng có bất cứ lý do nào để bào chữa cho tình cảm của anh. Và thế là chúng ta buông tay thật.
Một tháng sau. Anh vội vã, hoảng hốt khi không thấy em liên lạc. Lúc này, có lẽ anh mới tin là em đã không còn đứng yên ở chỗ đó để đợi anh. Và anh làm đủ mọi cách để níu kéo. Anh nhờ gia đình can thiệp, nhờ bạn bè khuyên nhủ...
Đến lúc này thì trái tim em đã nguội lạnh. Nguội lạnh không phải vì đã hết yêu anh mà chỉ là cái cảm giác của một người bệnh nhưng không được chữa đúng thuốc nên cứ thế mà kiệt quệ.
Em đã từng nói với anh, tình yêu cũng như một cái cây. Muốn nó xanh tốt, thì cả hai cùng phải chăm bón. Yêu là cả cho và nhận. Em không giận anh, không trách anh, chỉ tiếc cơ duyên của hai đứa mình đến đó. Thôi thì, chúc anh luôn vui nhé! Hãy tin là luôn có một đứa đi bên cạnh cuộc đời anh, chỉ là đứng nhìn từ xa thôi. Hạnh phúc, anh nhé!
Theo Tinngan
Chồng khuyến khích tôi xem phim sex Cũng không có gì to tát nhưng có những lúc đang vui vẻ anh lại bắt tôi xem khiến tôi mất hứng... Chồng tôi lưu rất nhiều phim tươi mát trong máy tính. Anh cũng nhiều lần khuyến khích tôi xem phim. Nhưng nói thật, tôi rất dị ứng với thể loại này. Cũng vì trái quan điểm mà thành ra vợ chồng...