“Đột nhập” lớp học tiếng Anh miễn phí của cựu binh Mỹ
Cựu binh Mỹ Paul George Harding trở lại Việt Nam sinh sống với mong muốn làm điều gì đó có ích cho người dân nơi đây. Và lớp tiếng Anh miễn phí của ông ra đời trên tâm nguyện đó, với 8 buổi lên lớp mỗi tuần.
Paul George Harding và các học viên tại một lớp học tiếng Anh miễn phí ở Hà Nội. Paul, sinh năm 1947, từng tham chiến tại chiến trường Bình Định – Lâm Đồng từ 1969 đến 1970. Paul nói sau khi trở về Mỹ, ông mới thấu hiểu các vấn đề kinh tế và chính trị dính líu tới cuộc chiến. Ông đã nổi giận không chỉ với chính phủ mà còn với chính bản thân ông. Sau đó, Paul tham gia vào các hoạt động phản chiến cho tới năm 1975 khi chiến tranh kết thúc.
Paul nói ông chưa từng quên những ký ức thời chiến dù nhiều năm trôi qua, vì vậy ông đã trở lại Việt Nam lần đầu tiên vào tháng 12/2014 với mong muốn làm điều gì đó có ích để chuộc lỗi trong quá khứ.
Với mong muốn đó, Paul đã mở lớp học tiếng Anh miễn phí tại Hà Nội cho bất kỳ ai muốn học. Với sự trợ giúp của Ủy ban nhân dân phường Trung Hòa, lớp học của Paul giờ đây diễn ra đều đặn tại phòng họp của tổ dân phố số 9 phường Trung Hòa, quận Cầu Giấy, Hà Nội.
Hiện tại, Paul lên lớp đều đặn 8 buổi mỗi tuần, trong đó một buổi dành riêng cho trẻ em vào sáng Chủ nhật. Tất cả các buổi học đều miễn phí.
Các lớp học của thầy Paul thu hút nhiều đối tượng tham gia như sinh viên, học sinh, người đi làm và cả các cán bộ hưu trí. Bất kỳ ai có mong muốn học tiếng Anh đều có thể đăng ký tham gia lớp học.
Paul chú trọng tới phần phát âm tiếng Anh cho các học viên. Ở mỗi buổi học, Paul mang mic tới vị trí ngồi của từng học viên, nghe họ đọc và chỉnh sửa phát âm cho họ.
Các học viên được phát tài liệu học tập cho mỗi buổi học. Thầy Paul luôn khuyến khích các học viên bạo dạn trong giao tiếp, chịu khó đọc to và tích cực hoạt động theo nhóm.
Hiện có khoảng 400 học viên đang tham gia các lớp học của Paul và con số này đang không ngừng tăng lên. Một số buổi học đã quá đông nên các học viên mới được hẹn chờ sang lớp mới.
Video đang HOT
Cựu binh Mỹ cho hay ông nhận được sự hỗ trợ tích cực từ cộng đồng và các tình nguyện viên trong việc giảng dạy tiếng Anh. “Chúng tôi nhận được nhiều sự giúp đỡ quý giá từ cộng đồng. Chính quyền địa phương cũng giúp đỡ tích cực như cho phép sử dụng địa điểm miễn phí. Chúng tôi còn có các sinh viên với kỹ năng tiếng Anh tốt hoạt động với vai trò là tình nguyện viên. Tất cả những thành công mà chúng tôi đạt được cho tới hôm nay đều có dấu ấn của các tình nguyện viên và giúp đỡ của cộng đồng”, Paul tâm sự.
Nguyễn Thị Huyền, một cựu sinh viên trường Đại học Kinh tế Quốc dân, đang hướng dẫn cho các học viên trong lớp. Huyền là một trong những tình nguyện viên hỗ trợ thầy Paul tại các lớp học tiếng Anh.
Mỗi lớp học của thầy Paul đều có từ 2-3 tình nguyện viên. Họ đảm nhiệm các công việc như sắp xếp lớp học, chuẩn bị tài liệu và phiên dịch khi cần.
Các từ tiếng Anh được thầy Paul ghi lên bảng để giúp các học viên phát âm cho đúng.
Thầy Paul lắng nghe và uốn nắn phát âm cho một nữ học viên trung niên.
Paul nói ông rất muốn mở rộng việc dạy tiếng Anh miễn phí ra các quận của Hà Nội và ông rất lạc quan về dự định này.
Tình nguyện viên và thầy Paul cung cấp địa chỉ liên lạc của lớp học tiếng Anh miễn phí để các học viên tiện trao đổi.
Paul trò chuyện vui vẻ với các tình nguyện viên và học viên trong giờ giải lao.
Paul tâm sự rằng khi trở lại Việt Nam, ông rất ấn tượng với 2 điều. Thứ nhất, ông nhận thấy người Việt Nam đã nguôi ngoai về những mất mát trong chiến tranh, có cái nhìn bao dung đối với các cựu chiến binh Mỹ như ông. Thứ hai, ông rất ấn tượng với sự năng động, sức sống của Hà Nội và sự lạc quan của dân nơi đây. Paul hi vọng sẽ góp phần thúc đẩy mối quan hệ tốt đẹp giữa nhân dân hai nước Việt – Mỹ.
An Bình
Theo Dantri
"Hồi ký" của cô giáo 9x xinh đẹp dạy học vùng cao
Ngày đầu đứng lớp, ngó lớp học siêu vẹo, bàn ghế ọp ẹp, học sinh lưa thưa, mặt đứa nào cũng lấm lem bùn đất... trong Tuyết dâng lên những cảm xúc khó tả.
Có không ít những cô giáo trẻ sau khi ra trường tìm về những vùng sâu vùng xa để dạy học cho những học sinh vùng cao.
Tuy nhiên, ít ai biết rằng, để có thể đứng vững được trên bục giảng ở những nơi thâm sơn cùng cốc ấy những cô giáo đã phải trải qua chuỗi ngày "đáng nhớ" khi lần đầu hòa mình vào cái khắc nghiệt của miền sơn cước.
Trong chuyến công tác vùng cao, chúng tôi tình cờ gặp cô giáo trẻNguyễn Thị Tuyết (22 tuổi, sinh ra tại TP. Lào Cai), vốn là một cô gái sinh ra ở thành thị nhưng với lòng yêu nghề, sau khi ra trường, Tuyết quyết định xin về dạy học cho các em học sinh dân tộc ở Bát Xát (một huyện nghèo ở phía nam tỉnh Lào Cai).
Cô giáo trẻ Nguyễn Thị Tuyết bên các học sinh vùng cao của mình
"Khi quyết định, mình run run mường tượng về cuộc sống thiếu điện, thiếu nước, thiếu sự ồn ào, náo nhiệt. Mẹ mình nói hãy cứ đứng trên bục giảng dạy những đứa trẻ dân tộc một lần rồi quyết định. Và mình làm theo", Tuyết tâm sự.
Điểm dừng chân đầu đời của cô gái thành thị là trường Tiểu học Pa Cheo, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai. Trên con đường 45km đến trường, Tuyết hoang mang khi quanh mình chỉ thấy ruộng nương vắng lặng, khí hậu khắc nghiệt, đường đá gập ghềnh. Tuyết lo lắng tự hỏi: "Đây là con đường mình sẽ đi làm sao? Sao đường lắm đá lởm chởm, khó đi thế? Sao xa thế, đi mãi chưa tới? Sao mãi mới có một nhà dân?...".
Nhận nơi ở, Tuyết vẫn không tin đó là nhà của mình trong chuỗi ngày sắp tới. Đó giống như một túp lều xiêu vẹo, làm bằng nứa, xung quanh thủng lỗ chỗ, phải quây bằng những tấm bạt rách để chắn gió. Cửa nhà không thể đóng, chỉ có thể khép hờ rồi dùng thanh nứa chống. Tuần đầu tiên, vì chưa chuẩn bị được chăn ấm, Tuyết phải ngủ lạnh như ngoài trời.
Sân trường lầy lội vào những ngày trời mưa lớn
Xung quanh phân hiệu trường của Tuyết không có nước, Tuyết và các thầy cô giáo khác phải ra suối, lấy nước vào can rồi "cõng" về dùng dần. Từ suối về bản cũng dài mấy km, đường đá khó đi. Nhìn các thầy, cô khác đi phăng phăng, Tuyết vừa phục vừa thương, bởi chắc chắn họ cũng đã phải bầm vai tím thịt như Tuyết trong suốt thời gian đầu rồi mới chai sạn được như vậy.
Ngày đầu đứng lớp, ngó lớp học xiêu vẹo, bàn ghế ọp ẹp, học sinh lưa thưa, mặt đứa nào cũng lấm lem bùn đất... trong Tuyết dâng lên những cảm xúc khó tả. Lần đầu tiên sau hơn một tuần sống tại Pa Cheo, Tuyết không còn nghĩ đến nỗi khổ của mình, mà thấy thương cho những đứa nhỏ H'Mông.
Cô giáo Tuyết trong trang phục Đoàn
Tuyết chia sẻ rằng, trẻ em ở đây đi học bằng những cái bụng đói, đôi chân trần, vành môi thâm tím. Nhà xa, không thể về ăn trưa, các em đựng cơm vào những cái túi nilong đem tới lớp. Chúng cứ mặc mãi một bộ quần áo cho đến khi nó trở thành màu của bùn và đất.
Cô giáo trẻ không thể tin được, chỉ cách thành phố mấy chục cây số mà những con người nơi đây đã và đang phải trải qua cuộc sống khắc nghiệt, khó khăn và thiếu thốn đến vậy.
Các em học sinh được Tuyết dạy học đều là người dân tộc H'mông
Các em học sinh cùng tham gia lao động công ích
Ba tháng trôi qua, là thời gian quá ngắn để Tuyết hiểu được cuộc sống khó khăn, thiếu thốn của những người dân nơi đây trong suốt những năm tháng qua, nhưng đủ để biết cô rõ được sự nhiệt huyết, yêu nghề, yêu người và những trăn trở của đồng nghiệp. Chính nghị lực của đồng nghiệp đã giúp cô có can đảm để cống hiến trọn cho hai từ "nhà giáo".
Trường Tiểu học Pa Cheo, nơi cô giáo trẻ giảng dạy có 7 phân hiệu nhỏ và 420 em học sinh từ lớp 1 đến lớp 5. Tuyết cho biết, từ trung tâm xã đến bản xa nhất dài khoảng 20km, trong đó có 12km phải đi bộ xuyên rừng, đường đá lởm chởm khó đi. Do Pa Cheo có địa hình phức tạp, bị chia cắt bởi nhiều dãy núi cao nên để đi vào được các thôn bản dạy học, các thầy cô phải di chuyển bằng xe máy hoặc đi bộ.
"Vậy mà hơn 10 năm nay, các thầy cô vẫn miệt mài sống và làm việc. Buổi sáng các cô lên trường từ rất sớm, nếu thấy thiếu học sinh lại lặn lội vào bản vận động. Có em đang ăn dở thì thầy cô bón cho ăn, có em đang làm dở thì thầy cô làm giúp cho nhanh xong rồi đưa đến trường", Tuyết chia sẻ.
Từ việc muốn chạy trốn khỏi bản nghèo, Tuyết quyết định gắn bó và cống hiến cho nó. Điều đầu tiên Tuyết thay đổi là suy nghĩ, cô phải thừa nhận mình đã lớn, đã rời khỏi vòng tay gia đình bắt đầu cuộc sống độc lập. Điểm dừng chân đầu tiên là nơi núi rừng hẻo lánh, biết đâu đó chính là sự may mắn của một cô gái thành thị chưa từng biết tới cái nghèo, cái khổ.
Tuyết hòa vào cuộc sống của những người đồng nghiệp đi trước. Ban ngày Tuyết đến lớp dạy chữ, dạy học sinh múa hát, hoạt động đội... Tối đến, cô đi điều tra phổ cập, vận động trẻ em đến trường. Giờ rảnh, Tuyết cùng các thầy cô khác ra suối lấy nước về sinh hoạt, không quên hái những nhánh hoa rừng về trang trí căn phòng bằng nứa.
Là cô giáo dạy tiếng Anh, thi thoảng thấy vài đứa nhỏ H'Mông nói tiếng Kinh chưa sõi chào nhau bằng "Hi", "Hello", Tuyết bật cười, xen lẫn chút hạnh phúc. Ít nhất, Tuyết cũng đã đem đến núi rừng Pa Cheo này một ngôn ngữ mới.
Có lẽ, động lực lớn nhất để Tuyết từ giận sang yêu bản nghèo là sự chân thật của học sinh và người dân nơi đây. Tuyết kể, có lần mải chấm bài quên mất trời đã tối, một phụ huynh đi làm nương ngang qua hỏi "Cô giáo ăn cơm chưa", Tuyết tiện miệng đùa "Nhà hết gạo nên cháu chưa có cái nấu". Nào ngờ, lúc lâu sau có em học sinh chạy sang đem theo một đĩa sắn bảo "Bố con bảo đem sang cho cô ăn tối, mai còn có sức dạy học". Nhìn đứa trẻ môi tím tái, chạy mấy cây số chỉ để đem cho cô khúc sắn, Tuyết xúc động xen lẫn hạnh phúc.
"Hôm 20/11 vừa rồi, vừa sáng ra đã có em học sinh đem quả chanh leo to tướng đến tặng mình. Vài đứa khác thì tặng hoa, quả rừng. Lấm lem vậy thôi nhưng trẻ con H'Mông tình cảm lắm", Tuyết cười nói.
Vi Thắng - Lê Tú
Theo Dantri
Đoàn cựu binh Mỹ cấp cao thăm Việt Nam Đoàn cấp cao từ tổ chức "Cựu chính binh các cuộc chiến tranh ở nước ngoài" (VFW) của Mỹ hiện đang có chuyến thăm Việt Nam từ 24-28/3, với các điểm đến là Hà Nội, Nha Trang và Thành phố Hồ Chí Minh. Vũ Xuân Hồng (thứ 2 từ phải sang) trong buổi tiếp các cựu binh Mỹ Tại Hà Nội, Chủ tịch...