Đồng ý cho em trai yêu gay, đúng hay sai?
Tôi cũng không ngờ mình lại chấp nhận chuyện đó dễ dàng như vậy. Nhưng tôi là một người chị, tất cả những gì tôi muốn cũng chỉ vì thương yêu và lo cho em trai tôi mà thôi…
Gia đình tôi có 4 người. Bố, mẹ, tôi và một đứa em trai. Tôi năm nay 25 tuổi, em trai tôi nhỏ hơn tôi 8 tuổi, năm nay nó chỉ mới 17 tuổi, hiện đang học lớp 11.
Trước giờ tôi với em tôi thân nhau lắm. Hai chị em chênh nhau đến 8 tuổi nên đôi khi có thể tôi vừa là chị vừa là mẹ. Mọi thứ trong gia đình, việc nhà thì mẹ lo, việc kiếm tiền thì do bố đảm nhận, còn việc chăm sóc và dạy dỗ em trai thì do người chị là tôi chịu trách nhiệm. Thú thật, con trai vào độ tuổi dậy thì đa số rất nghịch ngợm và ương bướng. Tôi hiểu điều đó rất rõ vì vào độ tuổi đó bọn con trai lớp tôi đứa nào đứa nấy đều rất “ngang”. Nhiều khi tôi cũng rất lo không biết em trai mình có như thế không khi nó lớn lên, nhưng thật may là không có.
Em trai tôi là một đứa con trai khá trầm tính và rất ngoan. Chưa khi nào nó bị hạnh kiểm kém hay để thầy cô phải phàn nàn cả. Mặt mũi nó rất ưa nhìn, tướng tá thì không to con mấy, trông khá mảnh khảnh nhưng không gầy yếu. Năm lớp 9 nó có quen bạn gái, cô bé đó là em của bạn thân tôi. Chính người chị là tôi “xem qua” thấy được nên mới giới thiệu cho nó. Thật ra đóng vai trò mai mối thì tôi cũng kì vọng nhiều lắm vào mối quan hệ này, thế mà chúng nó quen nhau chưa được 3 tháng thì chia tay. Lúc nghe tin đó tôi rất bất ngờ, vội vàng gọi sang hỏi nhỏ bạn thì nó bảo em nó khóc lóc nói rằng em tôi vô duyên vô cớ đòi chia tay trước.
Tôi cảm thấy rất kì lạ, trước giờ em trai tôi luôn là người có lí lẽ, làm việc gì cũng có lí do, khi không sao nó lại “đá” người ta thế này? Vậy nên tôi mới đem chuyện hỏi nó, nhưng hỏi 10 câu thì nó chỉ ậm ừ ra được vài chữ. Nó bảo là nó không thích nữa, vậy nên tôi cũng đừng cố gắng làm mai cho nó. Tôi cũng buồn và xấu hổ với nhỏ bạn nhưng dù sao tình cảm vốn không cưỡng ép được nên để yên cho nó muốn làm gì thì làm.
Bắt đầu từ lúc đó, tôi có cảm giác em trai mình đang tự tạo khoảng cách với tôi, không chỉ với tôi là với cả gia đình. Sinh nhật năm 16 tuổi, nó không mời lấy một đứa bạn, suốt ngày hôm đó chỉ ru rú trong phòng, chờ đến khi bố mẹ gọi thì mới chịu ló mặt. Tôi hỏi nó sao không mời bạn bè đi ăn đi chơi, nó bảo là nó không có bạn để mời. Nghe xong tôi cũng giật mình, trước giờ nó có bao nhiêu bạn tôi biết rất rõ. Có nhiều khi chúng nó đi chơi đến tối tăm trời đất còn không chịu về ấy chứ, sao giờ nó lại nói là nó không có bạn? Sau đó, tôi gọi cho thằng bạn thân của nó để hỏi thì được biết là em trai tôi tự mình tách khỏi nhóm và không chịu nói chuyện với ai. Là chị, tôi cũng rất muốn quan tâm em, huống chi đây lại là đứa em trai mà tôi yêu thương nhất, thế nhưng mỗi lần tôi cố bắt chuyện thì chỉ nhận được vẻ mặt phiền muộn của nó mà thôi. Dần dần tôi có cảm giác như đứa em trai đáng yêu ngày xưa của mình đã không còn nữa rồi.
(Ảnh minh họa)
Không khí ngột ngạt đó cứ tiếp diễn cho đến giữa năm nó học lớp 11. Dạo gần đây tôi thấy nó có vẻ tươi tỉnh hẳn, bắt chuyện với tôi nhiều hơn, ra ngoài cũng nhiều hơn. Ra ngoài thật ra rất tốt, đỡ hơn suốt ngày nhốt mình trong phòng không biết làm gì. Được một thời gian, nó dẫn một cậu bạn về nhà. Nói thế nào nhỉ, ấn tượng của tôi về cậu bạn mới này của nó rất tốt. Cậu ta là một thanh niên cao lớn, rất điển trai, mặt mày sáng sủa, thân hình phải nói là khá chuẩn, so với đứa em trai gầy gầy của tôi thì cơ bắp hơn nhiều. Nói thật nếu như trẻ lại 8 tuổi thì tôi đã “trồng cây si” cậu bạn này của nó lâu rồi. Đây không phải lần đầu tiên nó đưa bạn về nhà nên tôi cũng không lấy gì làm lạ. Vả lại tôi thấy, ở bên cạnh cậu ta, em trai tôi rất vui. Nó không còn đeo cái bộ mặt u ám chán chường như cá thiếu nước nữa. Là một người chị thì tôi còn mong gì hơn là em mình vui vẻ, vì vậy tôi hay bảo nó rủ bạn về nhà chơi, tất cả cũng chỉ vì tôi hi vọng nó có thêm bạn bè.
Bề ngoài như vậy, tôi nào có ngờ bên trong lại che giấu một sự thật hoàn toàn khác. Mỗi lần dẫn cậu bạn kia về nhà, cả hai đứa nó đều lên phòng “nói chuyện”. Tôi dĩ nhiên là không điên tới mức đi theo dõi xem hai thằng con trai sẽ làm gì trong phòng, vì tôi nghĩ chúng nó không chơi game thì chắc cũng là kiếm trò gì đó chơi mà thôi. Con trai mà, còn có gì hơn để làm chứ. Thế nhưng, tôi đã nhầm, nhầm nghiêm trọng.
Một hôm đi ngang qua phòng của thằng em, lúc đó nó chưa đóng cửa, tôi nghe nó thủ thỉ gì đó với cái điện thoại, nếu tôi nghe không nhầm thì hình như là “Em yêu anh”. Nghe xong tôi giật cả mình, cái gì mà em yêu anh?? Tôi vội vàng bình tĩnh lại, tự nói với mình rằng ban nãy những gì tôi nghe được là “Anh yêu em”. Chiều hôm đó, lúc ngồi ăn, tôi mới đùa hỏi nó rằng: “Dạo này em có bồ rồi phải không?”. Nó chỉ cười cười rồi lắc đầu. Không để nó thoát dễ vậy, tôi mới nói ra chuyện hồi nãy nghe được: “Thôi đừng xạo, ban nãy chị nghe em nói cái gì mà yêu với thương với cái điện thoại kìa, còn dám nói không có hả?”.
Thực chất tôi chỉ muốn đùa một chút, ai ngờ mặt nó liền biến sắc, nó còn chỉ trích tôi xâm phạm quyền riêng tư của nó rồi bỏ lên lầu. Nói thật là tôi bị sốc. Chưa bao giờ em trai tôi lại tỏ thái độ đó với tôi. Chưa bao giờ tôi thấy đứa em trai ngoan hiền của mình lại nổi giận như vậy. Dù gì cũng là tôi sai, là tôi nghe trộm điện thoại của nó, nhưng có phải tôi cố ý đâu, tôi chỉ tình cờ nghe được thôi mà. Vả lại nếu nó thật sự có bạn gái thì tốt thôi chứ có gì mà phải che giấu, cả nhà còn mong nó sớm quen bạn gái nữa cơ mà.
Video đang HOT
Sau hôm đó vài ngày, tôi tan ca sớm nên tranh thủ về nhà sớm. Mở cửa nhà, tôi thấy chiếc xe của em mình đã đậu sẵn, vậy tức là nó đã về rồi. Tôi vội vàng đỗ xe, tính chạy lên lầu rủ nó ra ngoài ăn để hai chị em làm hoà lại. Nào ngờ, vừa mới bước đến cửa phòng nó thì nghe vọng ra tiếng. Tôi thật sự dừng hình khi nghe cuộc đối thoại của em trai mình và người mà tôi chắc chắn chính là cậu bạn đẹp trai nó hay đưa về nhà chơi.
“- Chị em nghe lén em nói chuyện với anh rồi, em sợ chị ấy biết…
- Chị ấy chưa nói gì mà. Em đừng lo, có chuyện gì anh cũng không chia tay với em đâu, anh thề đấy.”
Tôi vội vã chạy xuống nhà, cố gắng không gây tiếng động. Lần trước tôi chỉ tình cờ nghe được vài câu nó thủ thỉ với người yêu thôi mà nó đã tránh mặt tôi rồi, nếu để nó biết tôi nghe lén nữa (dù không cố ý) chắc chắn nó sẽ cạch mặt tôi luôn. Tôi lấy xe chạy nhanh ra ngoài, tìm tạm một quán cafe ngồi cho bình tĩnh lại. Mọi mảnh vỡ rời rạc bắt đầu gắn lại với nhau trong đầu tôi. Từ chuyện đứa em trai hoạt bát của tôi trở nên trầm tính và ít nói, rồi chuyện mà nó đặc biệt thân thiết với cậu bạn nọ mà chẳng còn chơi với đám bạn chí cốt ngày xưa, rồi chuyện mà nó chia tay bạn gái không một lí do, rồi những câu nói đậm chất yêu thương mà nó nói qua điện thoại với người nào đó mà bây giờ tôi dám cá chính là cậu bạn kia… Tất cả đều dẫn đến một kết luận. Em trai tôi chắc chắn thích người cùng giới.
Thật ra tôi không ghét người đồng tính, cũng không phân biệt đối xử với họ. Tôi biết cha mẹ sinh con, trời sinh tính, không ai muốn mình như thế cả. Tình yêu vốn không có lí lẽ, khi bạn thích một người thì bạn không thể hỏi lí do. Trái tim vốn không phải là vật mà con người có thể điều khiển. Em trai tôi thích bạn trai, không phải là lỗi của nó. Sau hôm đó, tôi rối lắm. Tôi không biết phải làm thế nào nữa. Bây giờ có thể hai đứa nó sẽ vui vẻ, nhưng ai dám bảo đảm sau này cũng sẽ như vậy. Việc cả hai đứa yêu nhau tôi có thể chấp nhận, nhưng xã hội liệu sẽ chấp nhận mối quan hệ này sao? Hai đứa chúng nó có đủ sức để mà vượt qua sóng gió miệng đời hay không? Rồi bố mẹ tôi sẽ nghĩ như thế nào về việc con trai mình sẽ không lấy vợ, sinh con mà suốt đời ở bên cạnh một người con trai? Tôi không dám nghĩ tới ngày đó, tôi rất sợ, mà tôi cũng chẳng dám nói với ai.
Qua vài ngày, bình tĩnh lại, tôi quyết định hẹn bạn trai của nó ra nói chuyện. Mà vốn tôi không có số của cậu ta, nên tôi phải lén xem trộm điện thoại của nó. Lỡ xem rồi, tôi cũng tò mò xem hình ảnh luôn, kết quả trong File hình của nó toàn là ảnh của cậu ta, cách vài tấm lại thấy ảnh của hai đứa chụp với nhau rất mùi mẫn, lúc thì ôm, lúc thì nắm tay, hoàn toàn giống với hình ảnh một cặp đôi đang thắm thiết yêu nhau. Không hiểu sao khi xem những tấm hình ấy, tôi lại có cảm giác như mình là kẻ thứ ba, kẻ phá hoại. Nhưng những việc tôi làm trước giờ đều vì quan tâm đến em mình mà thôi, tôi không nghĩ rằng mình sai.
Sau khi lấy được số của cậu ta rồi, tôi bèn nhắn tin hẹn cậu ta ra nói chuyện cho rõ. Đến ngày hẹn, cậu ta xuất hiện, khuôn mặt trông không hề vui vẻ như lúc mỗi lần tôi gặp cậu ta ở nhà. Tôi cũng không vòng vo, tôi nói thẳng rằng tôi đã biết mối quan hệ vượt mức bạn bè của cậu với em trai tôi, và tôi muốn biết cậu ta có hay không nghiêm túc với mối quan hệ này. Nếu như chỉ muốn đùa chơi qua đường thì tôi hi vọng cậu ta có thể tìm người khác và chấm dứt hẳn với em tôi. Hai đứa con trai đến với nhau vốn là trái luân thường đạo lí, nếu có thể chấm dứt trước khi tình cảm lún quá sâu thì sẽ tốt hơn cho tương lai cả hai. Đáp lại tôi, cậu ta chỉ im lặng. Nhìn cậu ta, tôi thật sự không nghĩ rằng đây lại là một người đồng tính. Cậu ta có tướng mạo, có thân hình, bảo đảm trong trường không thiếu người theo, lí do gì lại chọn thằng em trai của tôi? Câu hỏi này tôi đã tự hỏi bản thân mình không dưới mười lần, nhưng làm sao có thể lí giải được tình yêu?
Lúc tôi tưởng rằng cậu ta sẽ trầm mặc mãi như vậy, thì cậu ta lại trả lời. Cậu nói rằng mình thực sự yêu em trai của tôi, cả hai đứa là thật lòng yêu nhau, cậu ta sẽ không đùa giỡn với nó. Nhìn ánh mắt kiên định của người đối diện, tôi chợt cảm thấy mình thật sự là kẻ dư thừa, là kẻ lắm điều. Chuyện chúng nó yêu nhau thì can hệ gì tới tôi, tôi có quyền gì đi ngăn cản hai người yêu nhau chứ. Vậy nên, sau khi nghe câu trả lời của cậu ta, tôi chỉ biết cười nhạt. Rồi, tôi dặn dò cậu ta phải đối xử tốt với em trai tôi, cả hai đứa phải cố gắng học tập, phải lo cho tương lai sau này. Cậu ta có lẽ cũng rất ngạc nhiên trước sự thoải mái của tôi, có lẽ cậu ta đã nghĩ tôi sẽ như mấy bà diễn viên trong phim đóng một màn chia cắt tình yêu gay cấn. Không, thực tế vẫn là thực tế. Tôi chấp nhận mối quan hệ này vì tôi tin vào tình yêu của hai đứa. Nhưng sau này phải tự chúng nó đi bằng đôi chân của mình, chứ người chị như tôi không còn khả năng quán xuyến mọi chuyện nữa. Tôi cũng dặn cậu ta không nói với em tôi về chuyện này, tôi không muốn nó lo lắng.
Bây giờ, ngồi ở đây, tôi thật sự bối rối. Tôi có nên chấp nhận mối quan hệ của hai đứa không? Sau này bố mẹ tôi biết thì phải làm thế nào? Họ có trách tôi đã không hướng em trai mình vào con đường đúng đắn hay không? Lẽ ra tôi nên chia cắt hai đứa từ ban đầu phải không? Như thế sau này chúng nó sẽ như bao đứa con trai khác cưới vợ rồi sinh con, không phải như vậy tốt hơn sao? Việc tôi ủng hộ và bao che cho hai đứa như vậy có phải là sai rồi không? Tôi phải làm sao đây? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh không dành cho em
Giá như ai nói cho em biết em nên dừng lại ở đâu thì có lẽ tốt biết bao.
Em biết anh sẽ đọc được entry buồn này. Có thể anh sẽ hiểu cũng có thể anh sẽ mỉm cười và nghĩ rằng tại sao em vẫn tự nhận mình là thông minh mà sao em lại ngốc như thế.
Có thể một ngày nào đó, khi em nhìn lại những điều vừa xảy đến với mình, em sẽ mỉm cười. Không phải nụ cười của hạnh phúc, không phải là nụ cười của niềm tiếc nuối cũng không phải nụ cười của lòng hận thù đã nguôi ngoai. Em muốn mình được cười bởi một điều đơn giản: nụ cười sẽ chứng minh được rằng em đã thực sự bình yên.
Anh có bao giờ mỉm cười khi nghĩ về em kể từ ngày anh và em gặp nhau chưa anh? Hay những phút giây ít ỏi anh dành cho em cũng đầy ắp những toan tính. Toan tính để có được em. Em vẫn tự nhận mình là một đứa con gái thông minh, vẫn biết mình là một người đủ nhạy cảm để biết được những điều đang diễn ra xung quanh mình. Nhưng cũng có thừa sự ngu ngốc để phủ nhận những điều mình đang trải qua.
Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua đúng không anh? Nếu tình cảm con người không được phép tham lam thì chúng ta phải biết điểm dừng lại. Giá như ai nói cho em biết em nên dừng lại ở đâu thì có lẽ tốt biết bao. Con đường em đã đi qua cùng anh thật ngắn ngủi nhưng đủ dài để em đặt một dấu lặng... Có thể nào em sẽ bắt đầu lại một tình yêu? Có thể anh không tin những điều em nói... Em không biết với em bây giờ khi gọi một ai đó là người yêu thì người đó sẽ có ý nghĩa gì trong trái tim em. Niềm tin cho một ai đó không biết em có thể một lần nữa hay không. Nhưng tại sao tình cảm con người với con người lại khó khăn đến vậy. Sao chúng ta không thể sống với những yêu thương...
Chúng ta đã gọi là kết thúc chưa nhỉ? Mà có thể gọi là kết thúc hay không khi chẳng có lấy một điểm bắt đầu. Kết thúc... mấy ngày rồi chúng ta bước ra khỏi cuộc sống của nhau. Em là một con người bình thường chẳng phải là gỗ đá, em cũng có những cảm xúc riêng của mình. Nếu em nói em vẫn sống ổn và vui vẻ thì anh có tin không? Em đã như vậy đó? Thỉnh thoảng em vẫn nhớ anh, nhớ thói quen mà anh và em đã từng có. Cũng có thể em đã mạnh mẽ hơn để làm chủ được cuộc sống của mình.
Anh đã thắc mắc tại sao em lại có những hành động như vậy? Anh khó hiểu lắm đúng không? Đáng lẽ ra em phải để anh ra đi từ lâu lắm rồi. Người ta thường bảo rằng nếu chỉ gặp một ai đó, đi chung một đoạn đường và rồi lại biến mất khỏi cuộc đời nhau nghĩa là chúng ta chỉ được gặp nhau đủ để trả hết những món nợ mà kiếp trước chúng ta chưa kịp trả cho nhau. Anh à, em cũng đã từng thắc mắc giống anh đó... Tại sao em lại như vậy? Mọi hành động của chúng ta đều có thể được giải thích hợp lí chỉ có điều mình có muốn giải thích nó hay không thôi. Em đã không trả lời anh. Mà thật ra dù có trả lời hay không cũng đâu có ý nghĩa với cả em và cả anh.
Lần đầu tiên em nghĩ đến mình sẽ có một gia đình cùng anh. Nó không thật sự hạnh phúc nhưng đủ chín chắn và trách nhiệm với quyết định của mình. Nhưng thật sự, mọi thứ không đơn giản chút nào đúng không. Có những điều không thể chia sẻ cùng anh, có những điều lại chưa kịp chia sẻ. Bây giờ không còn cơ hội nữa để nói những điều đó cùng anh. Và em cũng đã quên rồi. Anh là một người đàn ông từng trải, đủ tự tin để hiểu em. Có những điều em cũng thắc mắc về anh, nhưng có lẽ em chẳng biết phải tìm câu trả lời ở đâu cả. Và bây giờ, nếu nói rằng những thắc mắc đó không còn ý nghĩa trong em thì không đúng chỉ có thể là không còn quan trọng nữa thôi.
Em đã từng hỏi anh sau này nhắc đến em anh có gọi em là người yêu cũ không? Anh đã trả lời em thế nào nhỉ? "Anh sẽ gọi em là vợ". Cảm giác của em là gì nhỉ? Ráo hoảnh... Còn em, em sẽ chẳng gọi anh là gì được cả. Anh không phải là một người bạn cũ, không phải là người yêu cũ và em cũng không thể gọi anh là "chồng sắp cưới cũ" đúng không? Vì chẳng ai gọi một người nào đó như thể cả. Anh và em sẽ chẳng là gì cả ư? Không biết em hay anh đã nợ nhau điều gì nhỉ? Trả nợ xong người ta vẫn có cảm giác thật nhẹ nhõm. Còn anh? Anh có như vậy không? Còn em? Em cảm thấy thế nào? Mà thôi cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Em và anh cần dừng lại để cho mình một khởi đầu mới tốt đẹp hơn (Ảnh minh họa)
Anh và em rồi sẽ vẫn gặp nhau... có kịp chào nhau... có kịp hỏi thăm nhau chỉ đơn giản về cuộc sống, công việc. Anh và em sẽ có cuộc sống riêng của mình, sẽ có những hạnh phúc mới nhưng những gì mình đã có với nhau có đủ ý nghĩa để mình gói gém trở thành kỉ niệm không?
Em nói rất nhiều nhưng đọc lại những điều em đã viết thì hình như em chẳng viết gì cả. Nhưng em tin anh nếu anh đọc thì anh hiểu hết. Không sao đúng không anh? Rồi anh sẽ nắm tay một ai đó, em cũng sẽ để cho một ai đó nắm tay mình trong một đám cưới thật sự ý nghĩa. Buông tay một người để có thể nắm tay một người khác, người mà sinh ra để dành riêng cho mình. Sẽ có một ngày, một ngày em nhận ra người đó là ai.
Anh yên tâm, em là một đứa khá tự tin và không bị những cảm xúc làm ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của mình. Vẫn biết em quen với việc có anh bên cạnh nhưng một người sinh ra chỉ để dành riêng cho một người. Anh không phải sinh ra để dành riêng cho em.
Anh và em... đã kết thúc rồi đúng không?
Không còn nhận được sms mỗi sáng của anh, đôi khi chỉ là một lời chúc tốt lành. Và cứ như thế, em không còn phải hí hoáy tìm icon thay cho tin nhắn reply tới số điện thoại của anh.
Không còn những buổi chiều anh đi làm về tranh thủ ghé qua chỗ em chơi một lát để tối còn lên văn phòng. Và cứ thế, em không còn phải tạm biệt anh bằng câu nói làm anh không vui "anh về nhé" mà cũng chẳng thèm ra cổng tiễn anh.
Không còn những cuộc điện thoại đến nửa đêm chỉ để ru em ngủ mỗi lần em đi công tác xa. Và cứ thế, em chẳng phải giục anh đi ngủ trước đi bởi em còn lâu lắm mới ngủ.
Không còn nữa những buổi tối hai anh em đi làm về kịp dành cho nhau những giây phút lặng lẽ bên nhau khắp những con đường thành Vinh xa lạ với cả anh và em. Và cứ thế, em sẽ không qua trung tâm đợi anh về mỗi buổi tối.
Không còn những yêu thương và cả những giận hờn. Và cứ thế, anh bước qua cuộc đời em, nhẹ nhàng lắm.
Không còn nữa số điện thoại của anh trong danh bạ của em nữa, nhưng em vô tình đã nhớ mất rồi. Mỗi ngày em sẽ quên đi một số. Đến một lúc nào đó em sẽ quên thôi.
Em và anh cần dừng lại... dừng lại để cho mình một khởi đầu mới tốt đẹp hơn.
Em và anh cần buông tay... buông tay để nhận ra cố nắm chặt tay một ai đó không thuộc về mình thật khó.
Có thể em xứng đáng có một hạnh phúc... một hạnh phúc gấp ngàn lần... với một ai khác. Và có lẽ em sẽ tự tin là như thế... và cứ là như thế được không anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tạm biệt em! Anh xin lỗi! Lúc này anh chỉ có thể nói với em như thế thôi. Có lẽ những ngày tháng qua làm anh vui và hạnh phúc nhất, điều này làm anh như được thấy ánh sáng của cầu vồng. Em à, mỗi buổi sáng thức dậy em là người anh nghĩ đến đầu tiên, rồi mọi sự quan tâm của anh dồn...