Đông về rồi, sao mình chưa nắm lấy tay nhau?
Những ngày cuối năm, rét buốt, mưa lạnh, lễ hội quây quần. Chúng ta lạc ở đâu sao vẫn chưa thể tìm thấy nhau?
Trời co mình ủ buốt, em và anh co mình trong một mối quan hệ không thể gọi tên. Đôi khi chỉ là một chiều lững thững trên phố, với ánh đèn phủ mờ tâm trạng, bụi bay vào mắt, nhòe nhoẹt nước, em run vai khóc nấc cho một chuyện tình buồn.
Người ta vẫn bảo với nhau rằng, ở trong một mối quan hệ không rõ ràng thật tốt. Có thể đến bên cạnh nhau khi cần, được đan tay nắm tay, được tựa vào nhau để sống, được quan tâm chăm sóc, cũng được phép hững hờ, được phép trong tay với những người khác ngoài lề cuộc sống,… Như thế, quá dễ dàng để yêu thương. Và không sợ bị tổn thương. Bởi có là gì của nhau đâu? Nhưng đấy là người ta nói thế, người ta cũng chỉ là người ở ngoài nhìn vào những kẻ ở trong mối quan hệ hời hợt lướt qua mà phán xét vậy thôi. Thường thì, người ở ngoài muốn nhảy vào, người bên trong lại muốn chạy ra.
Em đủ cô đơn để hiểu, có những lúc cảm thấy tâm hồn mình như già nua vì chờ đợi. Chờ đợi một người vốn không thuộc về mình, chờ một trái tim không chỉ dành cho riêng mình một chỗ đứng, là điều khó khăn đến nhường nào. Những khoảnh khắc đợi chờ ấy khiến t.uổi trẻ già nua, khiến tình yêu trong em như c.hết héo. Những khoảnh khắc đợi chờ ấy, người yêu nhau không tài nào biết được, vì chúng mình đâu phải là người yêu của nhau, chỉ là hờ hững với nhau thôi.
Video đang HOT
Em đủ yếu lòng để hiểu, có những lúc cảm thấy lạc lõng trong những mối quan hệ lớn nhỏ không thể gọi tên. Ngoài em ra còn có vô vàn người con gái khác, giống như việc ngoài nắm lấy tay em, tựa vào vai em, yêu thương em, anh còn vô vàn cô gái khác cũng mặc định không danh phận giống như em. Rồi em thắt lòng, tự hỏi, một mối quan hệ không rõ ràng, nhập nhằng giữa yêu và thương, giữa quyền lợi và trách nhiệm, có gì hay ho mà người ta ca tụng nhiều đến thế?
Những ngày cuối năm, rét buốt, mưa lạnh, lễ hội quây quần. Chúng ta lạc ở đâu sao vẫn chưa thể tìm thấy nhau? Chúng ta loay hoay bởi những dòng người xuôi ngược, những cảm xúc không thể gọi thành tên. Mùa sum họp, mình có là gì trong lòng người ta đâu mà cho nhau một chỗ đứng? Mùa yêu thương, mình có là gì trong tim người ta đâu mà tìm một chốn yêu?
Em chỉ ước, nếu có thể, chúng ta không phải vùng vằng giữa đi và ở. Suy cho cùng, một mối quan hệ không thể gọi tên mới chính là mối quan hệ dễ làm cho người ta tổn thương nhiều nhất. Không chỉ vì không thể trọn vẹn yêu thương, mà vì cả khi rời xa chúng ta cũng quên mất rằng quá khứ chưa từng đặt một danh phận nào cho nhau. Người thương hay người yêu? Hay là người đi bên lề cuộc sống?
Thế nên anh à, đông về rồi, sao chúng mình chưa nắm lấy tay nhau?
Theo VNE
Thấy nón vành nghiêng nhớ dáng em hiền
Một chiều hạ trắng nắng trải dài trên những hàng phượng xanh um, tán bằng lăng tím ngát, tôi chạy xe vòng Tam Kỳ để tìm cho mình cái cảm giác xôn xao của mười năm trước, cái t.uổi học trò mực tím lá me.
Ở lứa chúng tôi ai trong đời cũng có một lần cắp sách đến trường để mai này khi bôn ba trên mọi nẻo đường đời với những lo toan, tính toán, gánh nặng áo cơm, chợt một chiều thấy cành phượng hồng rưng rưng trong nắng, trên giỏ xe của một tà áo dài nào thấp thoáng tôi chợt hiểu rằng mình đã đ.ánh rơi t.uổi ngọc rồi tốn công đi tìm trong khắc khoải, nhớ thương.
Minh họa từ internet
Trường Trần Cao Vân trên đường Nguyễn Du đã dời đến nơi khác và thay vào đó là một công trình đang xây dựng ngổn ngang gạch đá. Những hàng ghế đá mà bọn học trò tụm năm tụm bảy trao đổi bài sau những tiết kiểm tra giờ chỉ còn trong nỗi nhớ. Đâu rồi phòng học của lớp có vạt nắng mai chiếu vào cửa sổ. Cô Minh, cô Thanh, thầy Huyên giờ đã già hơn trước. Trong ký ức xanh rêu ấy vẫn còn đọng lại trong tôi giọng nói ấm áp ngày nào của cô với những lời bình văn mộc mạc, dễ nhớ và sâu sắc. "Bài thơ lục bát của anh" mà thầy Huyên đọc vẫn còn trong túi áo học trò mà chúng tôi chuyền tay nhau sau giờ giải lao. Bác bảo vệ già nghiêm khắc bây giờ ra sao rồi nhỉ?
Buổi học cuối cùng. Những nỗi buồn thoáng qua ánh mắt trong veo của tụi con gái, hai giọt pha lê long lanh sắp rơi xuống trang vở nếu cô chủ nhiệm lớp không vào. Bọn con trai tụi tôi buồn cách khác, lặng lẽ giấu vào trong.
Trong tôi ghế đá hàng cây, bỏ giờ trốn học, những trò chơi nghịch ngợm vẫn còn như mới hôm qua. Những giấc mơ hằng đêm thỉnh thoảng hàng phượng vĩ thắp lửa lại hiện lên, tiếng ve kêu ran gọi nhau về từ một cõi vô định xa lơ lắc. Trong cơn mê đó luôn có em, áo trắng tinh khôi, cho ta chờ đợi. Tình yêu học trò đẹp như một bài thơ rồi cũng ướt dưới chiều mưa hạ.
Trong bàng bạc nhớ thương ấy có lần tôi tự hỏi:
Mười hai bốn đâu rồi mười hai bốn
Ta xa em xa tất cả bạn bè
Và chỉ giữ một bóng hình mộng ảo
Mái tóc thề vương vấn lá me rơi.
Chiều nay, nhặt cánh phượng hồng ta chợt tiếc một lời yêu chưa ngỏ, tự trách mình dại khờ. Bao yêu thương còn đọng lại trên môi để theo dòng sông trôi về với biển. Sau bốn năm đại học, em lấy chồng, vẫn dịu dàng như xưa, chỉ thêm câu ca dao à ơi mà xanh mượt em hát ru con. Còn tôi, mỗi lần gặp nhau cái câu hỏi "em b.ỏ c.hồng về ở với tôi không?" vẫn run run, ngập ngừng không nói. Ta lại dặn lòng, thôi vậy, vậy thôi.
Và từ đó cứ mỗi chiều xuống phố, thấy áo học trò ta lại nhớ em, những giấc mơ lại về và mỗi lần qua Trần Cao Vân, "thấy nón vành nghiêng nhớ dáng em hiền".
Theo người lao động
Tớ bị phân biệt vì... học dốt Tâm sự của một n.am s.inh học kém khiến chúng ta phải suy nghĩ! Năm nay tớ lên lớp 11. Trường và lớp của tớ không phải trường chuyên, lớp chọn nhưng có phong trào học tập rất tốt. Tớ chẳng hiểu vì các bạn lớp tớ quá giỏi hay tại tớ quá dốt mà luôn bị đứng trong top 5 đội sổ...