Dông tố sắp nổi
Cơ thể Thảo như rời ra từng bộ phận, khi nghe chồng gọi điện thông báo: “Anh vừa lấy kết quả ở bệnh viện. Người đầu tiên anh muốn gọi chính là em. Xin lỗi em! Anh đã sai rồi”.
Chị hốt hoảng hỏi lại: “Tại sao phải xin lỗi em? Anh đã sai ở chỗ nào? Sao có bệnh lại không nói với em?”. Giọng Khoa như đứt quãng: “Anh xin lỗi vì đã để lại em và các con bơ vơ giữa cuộc đời …”.
Chị quay xe rồ ga lao như đuổi cướp về phía bệnh viện, gửi xe còn suýt quên lấy vé rồi hốt hoảng chạy đi tìm chồng. Chỉ mình Khoa đang ngồi thẫn thờ trên ghế đá ngoài khuôn viên bệnh viện, trên tay cầm tờ kết quả. Thảo lao đến ôm chầm lấy chồng, tay sờ nắn khắp nơi, miệng hỏi dồn dập: “Anh thấy trong người có chỗ nào không khỏe, sao không nói để em đưa anh đi khám. Anh nói đi, đừng im lặng thế làm em sợ”.
Khoa ôm chặt lấy vợ miệng chỉ nói một câu duy nhất: “Xin lỗi em! Xin lỗi em! Anh xin lỗi!”. Chị đọc kết quả trong tờ giấy vô tri kia mà cứ ngỡ mình đang bị ai hù dọa. Chị nghĩ bệnh nhân có tên trong đó chắc chắn không phải chồng mình, vì anh đang khỏe mạnh sao có thể kết luận anh đang bị ung thư gan giai đoạn cuối. Tuy phải thường xuyên tiếp khách nhưng anh là người đàn ông chững chạc, rất có chừng mực.
Ảnh minh họa
Gần 20 năm vợ chồng, chị chưa bao giờ thấy chồng say xỉn hay có những hành vi không đàng hoàng. Vả lại Khoa cũng đã là người học hàm, học vị đầy đủ, có tiếng tăm trong giới làm khoa học, được đề bạt lên tới chức Viện phó và thường xuyên được các trường mời đến giảng dạy. Ở nhà, anh là một người cha mẫu mực cho 2 “công chúa” soi gương. Cứ nói đàn ông thành đạt không mấy người biết chia sẻ việc gia đình với vợ, nhưng đằng này, ngày nghỉ cuối tuần anh đều tự tay vào bếp. Lúc vợ mệt anh sẵn sàng rửa bát, quét nhà, lau dọn bàn ghế… để 2 con có thời gian học tập. Chị cứ mải mê tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào mà không biết trong lòng anh bấy lâu nay luôn canh cánh một gánh nặng mang tên “trưởng tộc”.
Thấy anh không bao giờ đề cập đến chuyện con trai con gái, lại chiều chuộng 2 cô con gái hơn bất kì ông bố nào, nên chị cứ tưởng anh không quan tâm tới vấn đề đó. Mặt khác, cả hai anh chị đều là đảng viên lại có chức có quyền, nên cái sĩ diện lớn hơn hẳn người bình thường. Trong hành động anh không dám mạo hiểm bỏ tàu lớn để dong buồm ra khơi “đánh bắt xa bờ”. Nhưng trong suy nghĩ, chưa bao giờ anh từ bỏ ý nghĩ phải có con trai để mỗi lần về quê không phải ngồi ăn cỗ ở “chiếu dưới” với phụ nữ.
Hoa hồng đẹp đến mấy cũng phải cần có lá xanh phụ họa. Bao nhiêu năm hôn nhân là bấy nhiêu ngày Thảo ngỡ mình nắm trọn trong tay hạnh phúc, bởi Khoa là người đàn ông quá chuẩn mực. Chị không ngờ sự chuẩn mực của chồng mình đã khiến biết bao sinh viên trẻ đẹp “phách lạc hồn xiêu”, trong số đó có người đã trở thành tình địch chưa lộ diện. Nhìn chồng ngồi trầm ngâm trước bàn ăn, cằm chống trên đũa mắt lơ đãng, Thảo không dằn nổi lòng mình, chị vỗ về: “Bác sĩ nói anh còn lại bao nhiêu thời gian? Anh có điều gì muốn mà chưa kịp làm không?”. Nước mắt đàn ông tuy hiếm hoi nhưng nó đã kịp rơi trước lời khẩn thiết: “Xin lỗi em! Xin lỗi vì đã làm tổn thương em”.
Chưa bao giờ Thảo thấy chồng mình lòng vòng quanh quẩn mãi mà vẫn chưa vào được vấn đề. Chị sốt ruột phát cáu: “Bao nhiêu năm nay chỉ một mình em nói, giờ bảo anh nói thì nói!”. Bấy lâu nay Thảo luôn tỏ ra mình là người cứng cỏi, sắc sảo, nhưng thực ra trong lòng rất yếu đuối và dễ bị tổn thương. Nghe chồng vòng quanh một hồi thì trong lòng Thảo đã có linh cảm không tốt. Đến khi anh buột miệng thốt ra: “Anh có con trai rồi! anh mong em hãy đón nhận nó như một món quà ông Trời ban tặng”. “Anh bảo sao, đón nhận con riêng của chồng như một món quà tặng của Trời ư! Việc đó em không làm nổi” – Thảo tê cứng cả họng, thốt mãi mới ra lời.
Đứng trước một người đang cầm trong tay bản án tử hình, chị không nỡ từ chối một lời giải thích. Anh ngập ngừng mãi mới dám mở miệng: “Cô ấy là nghiên cứu sinh ở viện anh, tình yêu cô ấy dành cho anh quá lớn nên đã khiến cho anh lỡ bước. Cô ấy thích anh từ khi còn là sinh viên, rồi cao học, và giờ là tiến sĩ. Cô ấy cố theo đuổi việc học hành là vì muốn được gần anh …”.
Thảo cắt ngang: “Mấy đứa?”. Khoa ấp úng: “Đứa lớn vào lớp 1, còn đứa bé mới sinh”. Thảo gào lên: “Thì ra anh sắp đặt màn kịch đẫm nước mắt này để ra mắt con hoang vợ lậu. Vì tôi không thể đường hoàng sinh cho anh một quý tử nên anh mượn gió căng buồm. Anh giỏi lắm! Giờ anh định thế nào?”. Khoa cố nài nỉ vợ: “Cho anh nhận 2 đứa làm con nuôi”. Thảo gằn giọng: “Thế còn mẹ chúng?”. Anh nói tránh mũi nhọn của vợ: “Anh sẽ cố bù đắp cho em và các con”. Chị nhắc lại: “Đề nghị anh trả lời thẳng vào câu hỏi! Tôi có biết cô ta không?”. Giờ anh mới nói thật: “Cô ấy là người em rất quý mến, chính vì thế nên cô ấy lại càng cảm thấy có lỗi với em. Cô ấy không dám đòi hỏi gì và tự nguyện sinh con cho anh. Giờ anh đã mua cho mẹ con cô ấy một căn hộ chung cư coi như bù đắp phần nào”.
Bấy giờ Thoa mới khóc: “Thế còn tôi, anh định bù đắp thế nào đây. Bấy lâu nay tôi ngỡ mình là sói, nhưng thực tế lại chỉ là một con dê ngu ngốc nhất trong đàn. Còn cô sinh viên hiền lành của anh và đã từng làm bạn tốt của tôi, cứ ngỡ là con dê non ngoan ngoãn, ai dè chỉ mượn áo của dê. Còn anh đúng là loại sói không ra sói mà dê cũng chẳng ra dê”.
Trong thoáng chốc Thảo nhận ra dông tố sắp nổi lên và chị không biết phải đối diện như thế nào với hiện thực phũ phàng ấy. Thì ra, chút ngọt ngào trong hôn nhân giống như mật quết trên lưỡi dao.
Video đang HOT
Theo afamily
Nói dối rằng vô sinh nhưng có con với bồ
Bây giờ thì em mới tin những lời cô gái kia nói rất có thể là sự thật...
Hỏi:
Chào chị Tâm An!
Ngay từ khi ngồi trên ghế nhà trường, em đã được các bạn quý mến và thương yêu, có lẽ cũng vì cách sống khá lạc quan của em khiến mọi người dễ chịu. Năm học lớp 12, em được giới thiệu với một anh hơn em 2 tuổi, học cao đẳng gần nhà.
Ban đầu, em khá e ngại vì anh ấy quá đẹp trai trong khi em thì quá đỗi bình thường. Tình cảm của chúng em qua thời gian dần lớn lên, anh ấy ngỏ lời và em đồng ý.
Không đỗ đại học, em học trung cấp ngay gần nhà với mong muốn sẽ được gần anh. Tình yêu của em cũng gặp nhiều sóng gió vì gia đình em thuộc dạng khá giả, còn gia đình anh ấy chỉ buôn bán bình thường. Chúng em mệt mỏi vô cùng khi bạn bè ai cũng chỉ trỏ bàn tán bảo anh là chuyên gia "đào mỏ".
Nhưng bằng thời gian và tình cảm, chúng em đã chứng tỏ tình yêu của mình với một đám cưới hạnh phúc. Kinh tế khó khăn, tuy công việc không được thuận lợi nhưng chúng em hạnh phúc, với em thế là đủ.
Tưởng chừng hạnh phúc của em cũng đẹp như bộ ga giường màu hồng pha ren em chọn khi đi mua đồ cưới nhưng không...
Sau 4 tháng kết hôn, một ngày nọ, em thức dậy bắt gặp trong điện thoại của anh một tin nhắn lạ: "Em cảm thấy rất cô đơn và mong anh ở bên cạnh em ngay lúc này".
Chưa kịp đọc hết tin nhắn anh ấy giật lấy điện thoại và xóa ngay. Em có hỏi, anh ấy bảo: "Bọn bạn trêu ấy mà, em đừng để ý".
Em tìm hiểu và được biết đó là 1 cô gái kém em 1 tuổi. Anh và cô ấy quen nhau trên xe buýt, họ qua lại với nhau vài lần. Em như chết đứng vì không nghĩ chồng mình lại phản bội mình nhanh đến thế.
Khi cưới, em có nói với anh ấy rằng, em không đủ tự tin để giữ anh trọn đời, nhưng nếu anh có ý định ngoại tình thì ít nhất hãy cho em 4, 5 năm hạnh phúc. Anh ấy cười và nói em đừng nghĩ vớ vẩn.
Hôm đó, em có hỏi tại sao anh nỡ phản bội em? Anh ấy ôm em vào lòng và xin lỗi em. Đồng thời, anh cũng tiết lộ anh có đi khám, bác sĩ bảo có khả năng anh không thể sinh con. Không dám nói với em nên anh nghĩ làm thế này em sẽ rời xa anh.
Em đã khóc rất nhiều, thương anh nên em tha thứ cho mọi lỗi lầm của anh. Điều lạ là khi em đề nghị anh đi khám lại, anh đã phản đối dữ dội: "Em còn muốn anh đau khổ thế nào nữa?". Nghĩ anh đã quá khổ tâm về chuyện này, em chỉ dám đưa ra lời gợi ý với anh sang năm hai vợ chồng sẽ xin con nuôi.
Một năm sau, em lại bắt gặp một tin nhắn khác: "Anh à, dù có bao nhiêu khó khăn em cũng chịu được, khi anh nói em làm vợ anh nhé, em hạnh phúc vô cùng, mình mãi yêu nhau thế này anh nha".
Em gọi lại và hỏi nhưng chỉ nhận được sự im lặng. Về sau em mới biết anh đã qua lại với cô gái này từ hồi còn đi học, cô ấy ngây thơ không biết anh đã cưới vợ và họ từng chung sống với nhau như vợ chồng, anh còn hứa hẹn sẽ cưới cô ấy về làm vợ. Kinh khủng hơn, cô ấy còn nói từng có thai 1 tháng với anh nhưng biết anh phản bội nên đã phá thai.
Em đau đớn đến rụng rời chân tay chị ạ. Nhưng em nghĩ chắc anh và cô gái kia chỉ là những tình cảm nhất thời, chúng em đã cưới nhau 2 năm vẫn không thể có con thì làm gì có chuyện cô gái kia mang thai với anh. Em lại cố gắng vượt qua và không nghĩ đến chuyện ấy nữa.
Đột nhiên, cách đây khoảng 3 tháng, em có bầu. Khi nhìn thấy 2 vạch, em mừng đến phát khóc, báo ngay tin cho anh. Nhưng anh lại hoài nghi: "Anh không có khả năng, sao có con được?". Trước sau em luôn yêu thương và chung thủy với chồng, vậy mà anh nỡ nghi ngờ thế. Em quá đau khổ nên đã nói với anh: "Nếu anh không tin thì dù sao cũng là con của em, em sẽ về nhà mẹ đẻ ở, con em em nuôi".
Em buồn và khóc rất nhiều, mẹ và chị gái cũng động viên em vượt qua khó khăn. Không may thay, cái thai được 10 tuần tuổi thì bị chết lưu. Những tháng ngày sau đó, em sống trong đau xót, dằn vặt vì không thể giữ được con của mình.
Bây giờ em đau khổ quá chị ạ. Đến lúc này em mới tin lời cô gái kia hoàn toàn có thể là sự thật. Điều khiến em day dứt nhất là liệu anh có cố tình nói dối em chuyện không thể sinh con để đi lại với cô gái kia không? Nếu đúng vậy thì em phải làm sao đây?
(dream...@yahoo.com)
Em luôn sợ sẽ không giữ được anh (ảnh minh họa)
Chị Tâm An tư vấn:
Trước hết, chị rất chia sẻ với nỗi đau mất con mà em gặp phải. Ai làm mẹ cũng mong mình sinh ra một đứa con khỏe mạnh, xinh xắn. Chị hiểu với sự khổ tâm mà em đang trải qua, rất mong em hãy vững tâm và kiên cường, có sức khỏe là có tất cả, sẽ còn nhiều cơ hội khác đến với gia đình em mà.
Đọc tâm sự của em, chị thấy em là người phụ nữ bao dung, có lòng vị tha, yêu thương chồng hết mực. Nhưng dường như chị có cảm nhận em chưa thực sự hiểu con người của anh ấy.
Chị thấy ở em sự chưa tự tin với bản thân mình (theo như em nói là do anh ấy quá đẹp trai).
Rất nhiều chị em thường cảm thấy hãnh diện khi lấy được người chồng đẹp trai nhưng đồng thời, nhiều người lại cảm thấy tự ti vì mình thua kém hơn chồng vì ngoại hình. Lúc nào họ cũng "vận hành" một guồng quay suy nghĩ rằng anh ấy chắc chắn sẽ đi bồ.
Những ám ảnh này tuy vô hình nhưng cực kỳ nguy hiểm, nó sẽ khiến em suy diễn và tự dằn vặt, nghi ngờ chồng, khiến không khí gia đình nặng nề, người chồng càng xa cách.
Bên cạnh đó, những người đàn ông đẹp trai, hay được nhiều chị em để ý. Vì thế, họ càng cần có hậu phương vững chắc để dũng cảm, can đảm hơn trước bao cám dỗ.
Với phụ nữ, điều quan trọng nhất để chiếm được tình cảm, sự quý trọng của người khác phái đặc biệt là chồng mình đó là sự tự tin, duyên dáng và ngọt ngào.
Như trong trường hợp này, em cần phải hiểu rõ vị thế của mình. Sự tự tin sẽ giúp em biết trân trọng bản thân, biết cách làm cho mình đẹp dần lên về cả hình thức lẫn tâm hồn.
Em không nên xem tin nhắn của chồng rồi phản ứng một cách thái quá sau khi đọc được những tin nhắn đó. Nó vừa thể hiện sự tôn trọng chồng, vừa đỡ mất thời gian cho những cảm xúc mệt mỏi làm em phải khổ tâm.
Dù sao chuyện gì đến cũng đã đến rồi. Em hãy cho anh ấy một cơ hội để giải thích và làm lại, đề nghị anh phải sống có trách nhiệm hơn với gia đình.
Quan trọng hơn cả, em hãy nói chuyện rõ ràng với anh ấy, em hãy động viên anh ấy rằng "chúng mình vẫn còn hy vọng có em bé". Em hãy trao niềm vui được làm bố với anh ấy trong thời gian nữa sau khi hai em đã bồi dưỡng cơ thể thật khỏe mạnh.
Chúc em nhanh chóng tìm thấy sự thay đổi ở chồng, an tâm lên em nhé!
Theo afamily
Nuôi "con tu hú" cho vợ lấy chồng mới Phũ phàng nhận ra đứa con mình vẫn chăm sóc từ khi còn là một bào thai không phải là con đẻ của mình. Nhưng trước tòa, cả người cha và đứa con ấy đều nhất mực muốn được chung sống cùng nhau... Sự thật phũ phàng Phiên ly hôn giữa anh Nguyễn Văn Tú và chị Phan Thị Như Hoa cũng buồn,...