Dòng tin nhắn sau khi chia tay của bạn gái khiến tôi ân hận cả đời
Giá như tôi chịu nghe cô ấy giải thích và không ghen tuông vô cớ rồi chia tay thì bây giờ tôi đã được hạnh phúc mà không phải ân hận, day dứt suốt đời.
ảnh minh họa
Tôi còn nhớ ngày Giang bước ra khỏi cuộc đời tôi, tôi đã đối xử với cô ấy như đối xử với một tử tội. Thấy Giang bỏ đi giữa đêm tối, lòng tôi chợt chùng xuống. Nhưng tự ái của một thằng đàn ông đã ngăn tôi lại. Tôi nghĩ rằng, ánh mắt tội nghiệp của Giang chỉ là một màn kịch nhằm khơi dậy sự thương hại của tôi mà thôi.
Giang là một cô gái tỉnh lẻ, nhà rất nghèo. Khi tôi gặp cô ấy thì Giang đang làm bưng bê ở một quán cà phê. Gương mặt hiền lành cùng mái tóc dài đen bóng của em đã khiến con tim tôi xao xuyến. Tôi thường xuyên lui tới chỗ em làm việc. Vào một ngày mùa thu, tôi mạnh dạn xin số điện thoại của em. Rồi dần dần, chúng tôi yêu nhau lúc nào chẳng hay.
Kinh tế của tôi cũng khá vững nhưng khi tôi đề nghị sẽ chu cấp hàng tháng cho em thì Giang gạt phắt đi. Em bảo em sẽ tự đi làm để kiếm tiền, tiền của tôi thì tôi cứ giữ lấy, sau này còn lo việc kinh doanh và còn lập gia đình nữa.
Ngày Giang ra trường đi làm, tôi bảo với em rằng, đừng làm thêm ở quán cà phê nữa. Nhưng Giang không nghe, em vẫn tranh thủ đi làm buổi tối. Vì thế nên thời gian hẹn hò của chúng tôi khá ít. Tôi thì phát điên vì hầu như cả tháng, chỉ được gặp em được 1 đến 2 lần. Từ ngày yêu em, tôi cũng hạn chế đến quán cà phê nơi em làm việc, vì nhìn em phục vụ mấy khách nam ở đó, tôi cứ cảm thấy khó chịu.
Video đang HOT
Có lẽ vì thế nên tôi đâm ra cáu bẳn, thường xuyên nghi ngờ em. Tôi đưa tiền cho em, em nhất quyết không nhận, bảo mình sẽ tự kiếm. Tôi phát bực vì em quá cố chấp. Ai đời nhiều cô gái bây giờ cứ mong bám lấy đại gia để được bao tất tần tật, còn em thì đã đưa tiền đến tận tay lại còn từ chối.
Khoảng một tháng nay, em còn không chịu gặp tôi. Tôi điện thoại thì em bảo em bận lắm, mà tôi đến quán cà phê thì lại không thấy em đâu. Tôi túc trực ở nhà trọ của em cũng không thấy em về. Lòng tôi như lửa đốt.
Cuối cùng, sau nhiều ngày chật vật hẹn hò, tôi cũng gặp được em. Nhìn gương mặt hốc hác, mệt mỏi của em mà lòng tôi xót xa. Tôi hỏi em những ngày qua em đã làm những gì mà không thèm gặp tôi thì Giang chỉ cười bảo rằng, dạo này cô ấy có quá nhiều việc nên thế thôi. Một thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng rồi cuộc tình của chúng tôi lại đột ngột chấm dứt khi tôi thấy em tay trong tay với một gã đẹp trai, đến dự một buổi tiệc sang trọng. Tôi thấy ánh mắt của gã kia nhìn em vô cùng âu yếm. Đích thị là em đã tìm được người khác, tôi nghĩ thầm. Tôi không ngờ em lại cáo già như vậy, em từ chối tôi chẳng qua vì tôi không giàu bằng gã kia chứ gì?
Nghĩ vậy nên tôi không tham dự bữa tiệc ấy nữa, ra ngồi trong xe chờ em. Khoảng 11h đêm, tôi thấy em lên xe gã kia đi về phòng trọ. Đến nơi, gã kia bước xuống xe, đưa cho em một phong bì.
- Đây là số tiền anh đã hứa. Cảm ơn em đã đi với anh đêm nay. Khi nào cần gì thì em cứ nói nhé.
Tôi nghe rõ mồn một và trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn. Em từ chối tiền của tôi để đi lấy tiền của một gã khác ư? Tôi không giữ nổi bình tĩnh, lao ra đấm cho gã kia một cái ngã dúi dụi. Em la hét, bảo tôi hiểu nhầm rồi, gã kia cũng bảo vậy. Nhưng sao tôi có thể nhầm được cơ chứ.
Tôi nói lời chia tay với em ngay đêm đấy rồi bỏ về, mặc cho em đòi giải thích. Trước khi đi, tôi còn ném cho em một câu đầy vẻ khinh bỉ: “Hóa ra cô cũng tham tiền như những đứa con gái khác”.
Khoảng một tháng sau khi chia tay, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của Giang. Em bảo rằng, tôi nên biết một sự thật. Rằng người đàn ông đó là anh trai của bạn em, em đi cùng anh ta chỉ là một giao kèo công việc. Số tiền em nhận là tiền công cho buổi hôm đó mà thôi.
Tôi không tin lắm, nhưng rồi qua một số người bạn của em, tôi mới biết rằng gia đình Giang lúc đó gặp rất nhiều khó khăn. Em phải cần gấp một số tiền để chữa bệnh cho bố. Vì không thể mở miệng hỏi mượn tôi nên em đành nhờ cậy bạn bè và đi làm liên tục để lấy tiền. Thế mà tôi lại nghi ngờ em.
Tôi đã điên cuồng tìm em hàng mấy năm trời sau khi đọc được những dòng tin nhắn đó nhưng vô ích. Sau khi chia tay tôi, Giang đã đăng ký đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Còn tôi, mãi vẫn chưa yêu được ai vì trong lòng vô cùng ân hận. Và trên hết, tôi không thấy trái tim mình rung động trước ai như đã từng rung động với Giang. Có lẽ, đây là hình phạt mà ông trời dành cho tôi vì đã bỏ rơi một người con gái quá tốt.
Theo blogtamsu
Điều em nhớ
Sau khi chia tay anh điều gì em thường nhớ đến nhất? Có lần lúc đứng trước gương và bẻ gẫy những thỏi son làm đôi em từng hỏi mình thế. Em nghĩ là những niềm đau. Người ta bảo đau đớn thì thường khắc sâu, nhưng hóa ra lại không phải vậy.
Điều em nhớ nhiều nhất là quãng thời gian ta yêu nhau, những kỷ niệm ngọt ngào như những mầm đậu nành em trồng trên bệ cửa sổ. Nếu một người đàn ông chỉ toàn khiến em đau khổ, em sẽ hy vọng có một chiếc xe ủi ký ức mang đi tất cả những điều hiện hữu về anh ta. Nhưng còn anh, những ký ức về anh giống như những món đồ đã quá hạn sử dụng, nằm ngổn ngang trong ngôi nhà trí nhớ của em mà mỗi lần dọn dẹp em đều không nỡ vứt đi.
Lúc anh quay lưng về phía em, nhìn theo bóng dáng hanh hao gầy cứ tàn dần trong nắng, điều em nhớ không phải là thời khắc anh bỏ rơi em. Điều em nhớ là lời hứa của anh vào năm nào...tháng nào... Anh từng nói, anh sẽ là cái bóng đổ mãi sau lưng em. Mấy vạn ngày yêu nhau, mỗi lần tiễn em tới cổng nhà, anh luôn là người lưu luyến mãi không đi.
Lúc nhìn ngắm hoàng hôn buông xuống những mái nhà, điều em nhớ không phải là những tối em cô đơn chờ anh, mà là những chiều chúng ta nắm tay nhau tan sở về nhà. Em đi trước và anh đi sau, bóng em nghiêng nghiêng rồi đổ chậm vào lòng anh.
Lúc nhìn anh cõng "người ấy" trên lưng, "người ấy" đưa hai tay sang hai bên tai anh vẫy vẫy làm chiếc tai thỏ, anh cười dịu dàng và mắt anh hiền lành quá đỗi, điều em nhớ không phải là vệt nước mắt hình tia chớp đâm xiên qua những kẽ tay em. Điều em nhớ là những buổi sớm mùa đông, anh cõng em từ phòng ngủ ra nhà tắm, em co bàn chân với đôi bít tất cọc cạch, trên lưng anh, em đánh răng, em rửa mặt. Chúng mình nhìn nhau qua gương, anh cười với em. Bọt xà phòng trắng xóa. Anh cõng em đi khắp nhà. Mùa đông núp sau viền tóc anh. Mùi bạc hà ngao ngát.
Lúc nhìn anh âu yếm đưa môi cùng "người ấy", "người ấy" tinh nghịch cắn nhẹ vào tay anh, hai người đuổi nhau dưới ánh mặt trời rực rỡ. Điều em nhớ, không phải là cơn mưa màu xám nhạt loang lổ trên áo em. Điều em nhớ là khi anh hôn em dưới vòm trời xanh vời vợi, trên cao những đám mây xếp thành hình chiếc khăn voan quấn quanh cổ mặt trời; là khi anh mân mê môi em xuyên qua lớp cửa kính mờ ảo, phủ đầy hơi sương của một chớm mùa đông lạnh ngắt; qua hàng rào kết kín hoa Hoàng Thảo vàng tươi, mỏng manh như những cánh bướm. Em thích uống Mocha nhiều kem tươi vào những ngày mưa rả rích. Anh bế em lên đùi, thay em "lau dọn" lớp kem trắng xóa uốn một vòng cung khum khum quanh miệng. Anh gọi nó là "nụ hôn Mocha". Thế giới khi ấy mới hoang đường và kì diệu làm sao.
Em vẫn biết mọi thứ trên đời đều có hạn sử dụng của nó, đến tình yêu cũng không là ngoại lệ. Nhưng ngay cả khi chúng ta bước đi trên hai khoang tàu và chạy về đôi hướng khác nhau; khi bạn đồng hành của anh chẳng phải là em, và người chung vali hành lý với em cũng không còn là anh nữa; khi bầu trời của anh thì màu xanh mà bầu trời của em thì vàng nhạt; khi em già đi và mắt em mờ dần theo năm tháng, có những điều trong quá khứ em không còn thấy rõ, thì với em...
Yêu anh luôn là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong hồi ức.
Theo Guu
Anh mặc lại váy cho tôi và lao vào màn đêm, tôi hàm ơn cả đời Quay lại, bất ngờ thấy tôi trong bộ dạng gần như khỏa thân, anh cuống quít tìm váy mặc lại cho tôi và bảo: "Đừng thế, đàn bà cần có tự trọng chứ em". Tôi và anh sinh ra và lớn lên ở hai tỉnh xa cách, chỉ gặp nhau khi cùng đỗ vào đại học y khoa và là bạn chung lớp....