Dòng tin nhắn cuối cùng của nhân tình khiến tim tôi vỡ vụn
Đến gần sáng, tôi nhận được tin nhắn của nhân tình. Cậu ta nói: “Em đi nhé, chị tự lo cho mình. Bảo chồng chị gửi lương tháng vừa rồi vào tài khoản cho em”….
Tôi năm nay 34 tuổi, có hai đứa con đủ nếp đủ tẻ. Vợ chồng tôi có một xưởng kinh doanh đồ gỗ, làm ăn rất phát đạt. Nhìn bề ngoài, ai ai cũng ngưỡng mộ khi nhìn thấy chúng tôi có kinh tế khá giả và con cái đề huề. Nhưng thực lòng chỉ người trong cuộc như tôi mới hiểu, cuộc sống của tôi vô cùng tẻ nhạt, cô đơn.
Chồng tôi ngoài khả năng ngoại giao, kiếm tiền thì chẳng có chút quan tâm gì đến vợ con, cũng không hề tâm lý. Anh cho rằng, chỉ việc lo tiền bạc để mẹ con tôi có cuộc sống thoải mái là đã hoàn thành nghĩa vụ và là một người đàn ông vĩ đại rồi.
Trong xưởng nhà tôi lúc nào cũng có khoảng 5-6 người thợ, nhưng duy chỉ có N là ăn ở và sinh hoạt cùng gia đình tôi. N là người có tay nghề cao nên chồng tôi thuê về để làm thợ kỹ thuật cho xưởng. N kém tuổi tôi và khá thân thiện cởi mở, ăn nói nhẹ nhàng. Hơn nữa, cậu ta lại chăm chỉ, hiền lành và rất biết điều nên lúc nào vợ chồng tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ, chăm sóc N như đứa em trong nhà.
Gần 3 năm làm việc, sống cùng gia đình đã khiến chồng tôi tin tưởng và giao cho N nhiều công việc quan trọng của xưởng và còn giúp anh quán xuyến việc kinh doanh của gia đình. Nói không ngoa, mẹ con tôi ăn cơm cùng N còn nhiều hơn cùng với chồng mình nữa. Bởi chồng tôi suốt ngày đi giao dịch, bạn bè, buôn bán, ít có thời gian ở với vợ con.
Nói về N, cậu ta là người ở quê, có hoàn cảnh khá éo le. Bị vợ phản bội, phải gửi con trai 5 tuổi cho bố mẹ để đến làm cho gia đình tôi. Một mình gánh vác kinh tế, lo toan gia đình nên tôi có phần thương cảm. Cậu ta rất chịu khó, chăm chỉ lại nhẹ nhàng, gần gũi nên chúng tôi hay trò chuyện, tâm sự với nhau. N hay kể cho tôi về cuộc sống của cậu ta, còn tôi đôi khi cũng mở lòng về chuyện cô đơn, tủi thân của mình.
Cho đến cách đây khoảng 3 tháng, tôi phát hiện chồng có nhân tình bên ngoài, dù cho anh đã hứa hẹn sẽ chấm dứt, thay đổi nhưng tôi vẫn đau khổ, tuyệt vọng. Khi chồng không có nhà, tôi lại tâm sự với N, chẳng hiểu sao tôi lại ngu muội ngã vào vòng tay cậu ta. Và trượt dài trong mối quan hê tội lỗi ấy.
Có lẽ, vì tôi chẳng được chồng quan tâm, chia sẻ cộng thêm sự thủ thỉ, tâm lý, nhẹ nhàng của N nên tôi chẳng thể nào cưỡng lại. Còn ở cậu ta,thì tôi không hiểu do thiếu thốn tình cảm hay vì cũng choáng ngợp trước sự mới lạ không biết mà cứ hễ gặp tôi là N vồ vập, cuồng nhiệt, khiến tôi không rứt ra nổi. Cứ như thế tôi và N lén lút, thậm thụt với nhau suốt mấy tháng mà chồng chẳng hề hay biết.
Phòng của N trên tầng thượng nhà tôi, hằng đêm tôi vẫn dọn dẹp, giặt giũ phơi phóng cạnh đó. Nhưng từ cái lần tội lỗi ấy, thay vì làm việc nhà nhanh chóng để xuống dạy con học thì tôi lại cố kéo dài thời gian bằng việc ghé vào phòng N.
Cho đến cách đây môt tuần, tôi cũng vào phòng nhân tình để làm cái việc nhơ nhớp ấy thì có tiếng gọi của chồng hỏi hộp xi đánh giày để sáng mai anh đi gặp khách hàng sớm. Tôi cuống cuồng, vội vã mặc quần áo, cũng may, hộp xi lại do N mượn.
Tôi cầm chạy xuống cầu thang thì gặp chồng đang lên, tôi thanh minh: “Em cũng đang lên phòng cậu N định lấy xuống để đánh lại giày cho anh đây”, rồi vội vã chạy xuống nhà.
Có thể là do thái độ hốt hoảng của tôi, hay do linh tính, chồng tôi không xuống luôn mà ghé qua phòng N. Anh bước vào khi N đang trong tình trạng bán khỏa thân, nằm trên giường và cạnh đó là chiếc áo ngực của tôi.
Không nói với N một lời, anh lao xuống nhà tìm tôi kéo vào phòng và tra hỏi. Anh dùng những từ thậm tệ, cay nghiệt và thô tục nhất để nói với tôi.
Cho dù đời tôi chưa một lần được nghe những lời nói ngọt của anh nhưng đó cũng là lần đầu tiên tôi bị nói nặng, sỉ nhục đến vậy. Đến giờ, nhắm mắt lại tôi vẫn nhớ như in từng câu nói của chồng khi ấy: “Đồ đàn bà bẩn thỉu, cô và nó cắm sừng tôi từ khi nào vậy ? Đồ lăng loàn,…”.
Tôi khóc lóc, cầu xin, hay thanh minh gì cũng chẳng thể khiến anh dừng lại. Rồi bất ngờ anh lại ngồi sụp xuống đất thất thần, chẳng thèm nói với tôi câu nào nữa.
Tôi cũng không nhớ rõ, chúng tôi đã ngồi im lặng trong bao lâu, nhưng khi chồng tôi phát điên, chạy lên phòng tìm N thì cậu ta đã trèo sân thượng ra đi từ lúc nào. Có lẽ, cậu ta hiểu sự việc đã bại lộ nên tìm cách thoái lui.
Đến gần sáng, tôi nhận được tin nhắn của N. Cậu ta nói: “Em đi nhé, chị tự lo cho mình. Bảo chồng chị gửi lương tháng vừa rồi vào tài khoản cho em”. Tim tôi như vỡ vụn, đầu óc quay cuồng khi nhận ra, mình chỉ là nơi để cậu ta giải tỏa sinh lý và thiếu thốn tình cảm mà thôi.Nhân tình đã tháo chạy khi sự việc bại lộ, bỏ lại tôi một mình đối diện với tội lỗi.
Video đang HOT
Suốt tuần vừa rồi, chồng tôi không về nhà. Anh để lại tờ đơn ly hôn, yêu cầu tôi ký. Cho dù anh từng là kẻ phản bội nhưng lại không thể tha thứ cho người vợ phản bội như tôi.
Tôi hối hận, xấu hổ và đau đớn đến tột cùng vì đã ngu muội và phản bội chồng vì một kẻ không đáng. Cho dù biện lý do gì thì tôi vẫn là người phụ nữ hư hỏng, không xứng đáng để đứng trước chồng và các con nhưng . Thực lòng mà nói, dù sống cùng chồng không hạnh phúc nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ ly hôn cả. Tôi lo lắng, sợ hãi vô cùng. Tôi biết phải làm gì đây?
Theo tri thuc tre
Hành động của cô vợ cũ trong đám cưới của chồng khiến tất cả cả lặng người cảm phục
Khi đám cưới đang diễn ra vui vẻ thì chị - vợ cũ anh xuất hiện. Cả hội trường lặng im như tờ, nhưng chị vẫn tự tin bước vào. Chị đi tới chỗ bố mẹ chồng cũ, nhìn đứa trẻ trên tay họ và rồi...
Ngày anh với chị lấy nhau khi đó hai vợ chồng vẫn tay trắng chưa có gì. Chị và anh cùng nỗ lực cuối cùng cũng có chút của ăn của để. Việc kinh doanh của chị cũng thuận lợi, anh xin được vào làm việc ở 1 công ty thu nhập cũng ổn nên chị không phải lo từng bữa ăn như trước nữa. Chị hay đi chùa cầu khấn mong sự bình yên cho gia đình.
Bố mẹ chồng rất quí mến chị, họ không giàu có gì nhưng hiền lành chất phác, thật thà. Đời mình chị không mong gì hơn như thế, rồi chị sinh đứa con đầu lòng. Gia đình chị hạnh phúc viên mãn. Nhưng khi bé được 3 tuổi nó mắc 1 chứng bệnh lạ và mất đi. Khỏi phải nói anh chị đã đau khổ đến nhường nào, chị khóc rất nhiều, khóc đến cạn kiệt sức lực.
Thời gian trôi qua chị vẫn sống bên anh, êm đềm nhưng ít tiếng cười. Chị muốn sinh con thứ 2 nhưng chẳng hiểu sao mãi không đậu thai. Bác sĩ bảo chị khó có khả năng làm mẹ lần nữa vì trước đó chị đã trải qua 1 cuộc phẫu thuật. Chị rụng rời tay chân, cuộc sống như sắp chấm dứt đến nơi rồi.
(Ảnh minh họa)
Anh sống và quan tâm chị hết lòng nhưng hai vợ chồng sống với nhau mãi anh cũng đâm ra chán nản. Cuộc sống luôn khiến con người thay đổi, anh lao vào công việc để quên đi tất cả. Cũng chính lúc này anh gặp Mai, cô gái đã để ý đến anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Chị suốt ngày đi chùa, còn anh suốt ngày mải miết ở công ty. Mai chăm sóc và nói chuyện với anh nhiều hơn chị vì đơn giản ngày họ gặp nhau 10 tiếng đồng hồ. Còn về tới nhà ăn cơm xong anh lại leo lên giường đi ngủ. Anh thấy cuộc sống quả tẻ nhạt, buồn bã.
Rồi 1 ngày anh ngã vào tay Mai, họ lén lút qua lại với nhau. Anh thương vợ nhưng dường như tình yêu anh dành cho chị đã hết, thứ còn lại chỉ là trách nhiệm và tình thương mà thôi. Mai cũng yêu anh 1 tình yêu chân thành chứ không phải cặp kè để bòn rút như những cô bồ khác. Rồi Mai có bầu, anh chẳng biết nên buồn hay nên vui nữa. Cô biết nếu bắt anh bỏ vợ lấy mình thì cũng thật tàn nhẫn sau những gì chị đã phải chịu đựng. Anh không muốn bỏ đứa con này nên anh thuê nhà riêng cho Mai ở, anh cũng hay lui tới thăm cô. Mai gật đầu đồng ý, cái bụng Mai ngày 1 to lên còn anh với chị vẫn rối rắm. Anh chưa biết nên bắt đầu với chị từ đâu.
Mọi người dị nghị ngày 1 nhiều rồi tin đó cũng đến tai chị. Chị như chết đi nửa phần hồn. Đêm đó chị khóc nhiều, anh thú nhận với chị tất cả:
- Giờ anh muốn thế nào?
- Anh cũng không biết nữa, anh không muốn bỏ mẹ con cô ấy. Anh càng không thể bỏ em.
- Vậy anh muốn có cả hai sao?
- Anh... anh xin lỗi em. Anh thực sự xin lỗi.
Chị cười chua chát:
- Cô ấy bầu được mấy tháng rồi.
- Gần 8 tháng.
1 lần nữa tim chị nhói đau: "8 tháng ư? Trời đất họ qua lại bao lâu nay mà chị như đui mù chẳng hay biết gì cả". Chị thực sự gục ngã, đêm đó chị ôm gối ngồi cả đêm dưới sàn nhà. Chị thương cho phận mình, thương cho cả đứa con đã mất của chị. "Anh ấy có người khác cũng đúng, mình có đẻ con được cho anh ấy đâu". Nghĩ đến đó chị khóc đến lả đi vì tủi thân, vì quá đau khổ. Hai hôm sau chị chìa tờ đơn ly hôn cho anh, anh nhìn chị bật khóc:
- Em sao em lại...
- Thế anh muốn em nào đây, làm người thừa ư? Anh ký đi rồi đến chăm sóc mẹ con cô ấy, dù sao cô ấy cũng làm được cái việc mà em không làm được cho anh.
- Anh xin lỗi.
(Ảnh minh họa)
Anh nhìn chị với ánh mắt như thể muốn nói: "Anh có tội với em". Chị quay lưng đi vì chị sợ mình sẽ lại mềm yếu. Chị lên chùa tĩnh tâm 1 tuần. Nửa tháng sau anh chị ly hôn, anh để lại căn nhà và mọi thứ cho chị vì công lao của chị lớn hơn. Chị cũng chả đòi hỏi gì, anh muốn sao cứ làm vậy.
Bố mẹ hai bên bàng hoàng ai cũng thương chị. Bố mẹ chồng còn bắt xe lên Hà Nội ôm chị khóc nức nở. Mẹ chồng chị nói: "Với bố mẹ con vẫn mãi là người con trong gia đình, không làm con dâu mẹ nữa thì làm con gái mẹ nha con". Chị khóc òa lên, bố chồng chị cũng không cầm được nước mắt.
Anh chăm sóc Mai nhưng lòng vẫn day dứt với chị. Ngày Mai sinh con khỏe mạnh, anh hạnh phúc đến bật khóc. Chị cũng mừng lây cho anh. Ngày con trai anh được gần 2 tuổi lúc này anh và Mai tổ chức đám cưới. Bố mẹ chồng cũ của chị cũng bất đắc dĩ lên dự, dù họ biết làm vậy là có lỗi với chị nhưng dù sao giờ mọi chuyện cũng lỡ rồi.
Đám cưới diễn ra không náo nhiệt ồn ào vì anh và Mai đều mời rất ít người. Khi hai người vừa trao nhẫn xong thì chị - vợ cũ anh xuất hiện. Cả hội trường lặng im như tờ, nhưng chị vẫn tự tin bước vào. Chị đi tới chỗ bố mẹ chồng cũ, nhìn đứa trẻ trên tay họ:
- Bé đáng yêu quá, bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ?
- Ừ bố mẹ khỏe, con gầy đi nhiều quá.
Chị cười, lúc đó anh và Mai cũng tiến tới. Chị nhìn anh, anh nhìn chị:
- Đám cưới mà không mời em sao? Em không có ý đến đây phá đám đâu, em chỉ đến mừng cho anh thôi.
Anh nhìn chị với ánh mắt đầy tội lỗi, Mai cũng cúi đầu xuống. Không khí im lặng đến đáng sợ, mấy quan khách thì xì xào. Chị nhìn đứa trẻ rồi nói với mẹ chồng:
- Con bế em bé chút được không ạ?
Mọi người nhìn chị với ánh mắt lưỡng lự:
- Con sẽ không làm hại em bé đâu.
Anh nhìn mẹ gật đầu. Chị bế đứa bé lên:
- Ôi yêu quá! Anh đặt tên cho nó là gì thế?
- Nhật Minh, là tên của bé.
Mai lên tiếng. Chị chững lại rồi mỉm cười:
- Tên đẹp lắm, Thế Anh, Nhật Minh.
Câu nói của chị khiến ai cũng lặng người lại. Thế Anh là tên con trai đã mất của chị. Chị trả lại cháu cho bà nội rồi lấy trong túi ra 1 cuốn sổ:
- Đây là quà cho con nha bé con.
Chị đặt nó vào người bé rồi nói:
- Ngày trước khi sinh Thế Anh ra em đã làm cho con 1 cuốn sổ tiết kiệm để mong sau này con lớn sẽ cho con đi du học. Nhưng có lẽ con không có duyên nhận, giờ em tặng lại nó cho con của anh. Mong bé luôn mạnh khỏe và em chúc hai người hạnh phúc. Số tiền không nhiều đâu, em mong vợ chồng anh nhận. Thôi em có việc em xin phép, mọi người cứ tiếp tục cuộc vui đi ạ.
- Em... anh, anh xin lỗi.
(Ảnh minh họa)
Chị nhìn Mai:
- Hãy chăm sóc tốt cho anh ấy nhé.
Chị chào bố mẹ chồng cũ rồi bước đi, cả hội trường lặng im thán phục chị. Họ thấy xót thương chị nhiều hơn là muốn chúc phúc cho anh và cô vợ mới. Anh và Mai cũng lặng hết cả người. Họ đều thấy có lỗi với chị. Bố chồng chị dở cuốn sổ ra, số tiền là 100 triệu... khiến mọi người thảng thốt.
Chị bước lên xe, trong lòng bình yên hơn hẳn: "Buông bỏ thôi, chúc anh hạnh phúc". Chị mỉm cười, giờ chị đã không còn khóc nữa, vì mấy năm qua chị đã khóc đủ cho cả cuộc đời này rồi. Chị sẽ nhận 1 đứa con nuôi và nuôi dạy nó thật tốt. Vậy mới nói: "Đàn bà không đẻ được cũng là 1 cái tội".
Theo Một Thế Giới
Mẹ ơi, chồng con tệ lắm! Con biết, mẹ buồn lắm khi con bỏ chồng. Con cũng không muốn thế, đây chỉ là bước đường cùng, nhất là khi con con chưa ra đời. Ngày ấy, mẹ đã hết lời nói với con, người đàn ông con đưa về mẹ không ưng, nhìn mặt không được tin cậy. Con lại nói mẹ hay đa nghi, người con yêu thì...