Đông này, ai sưởi ấm cho ta?
Mùa đông, với những ngày u ám và lạnh lẽo, vẫn luôn là khoảnh khắc người ta thường nghĩ về cảm giác đơn độc nhất.
Hẳn bạn vẫn còn nhớ ngày miền Bắc đón đợt gió mùa đầu tiên. Biết bao con người chong đèn, tìm đủ thứ để làm trong khi chờ tín hiệu đông tới. Những ô cửa rộng mở, những cõi lòng ngóng trông. Nhưng chẳng ai biết, hoặc vờ như không biết. Đâu đó trong thành phố rộng lớn này, có biết bao con người đang mỏn mòn vì gió đông se sắt đã về.
Bạn tôi bảo, mùa đông là mùa cô đơn. Tôi gật. Dẫu vào thời điểm ấy, cô đơn có gõ cửa hay chào tạm biệt bạn để ra đi, thì mùa đông, với những ngày u ám và lạnh lẽo, vẫn luôn là khoảnh khắc người ta thường nghĩ về cảm giác đơn độc nhất. Có người tựa cửa, nhìn ra nền trời và tự nén một tiếng thở dài, ra là ta cô đơn đến thế. Có người vì sợ hãi ngày đông giá lạnh không có ai đó nắm lấy bàn tay mình, bèn co ro, sợ hãi, rồi vội vàng lao vào một cuộc tình không biết đầu biết cuối.
Người ta nói tình vội là tình buồn, là tình sai tình trái. Tôi lại tin vào điều ngược lại. Vì chỉ có những lúc sợ hãi cảm giác cô đơn cháy lòng, ta mới biết cảm giác cần một người nào đó hơn lúc nào hết. Ta dễ dàng mỉm cười với một người lạ mặt hơn. Ta cảm thấy trái tim mình đỡ khô cứng và buồn tẻ hơn. Ta rộng lòng. Điều ấy đáng giá hơn tất thảy.
Mùa đông về mang theo cảm giác buồn đến se sắt (Ảnh minh họa)
Còn nhớ, mùa đông năm ngoái, tôi hỏi bạn: Đông này ai sưởi ấm cho mi. Bạn tôi cười: Ừ, cũng đã đến lúc tìm một người cùng sưởi ấm. Đông đã gõ cửa tự lúc nào. Tôi nhìn mắt bạn cười buồn qua làn khói cà phê mờ ảo. Sau bận đó, tôi thấy bạn tôi hồ hởi hơn, sôi trào hơn, niềm nở và thân thiện hơn. Giữa mùa đông, tôi nghe tin bạn có người yêu, một người rất thương bạn.
Video đang HOT
Mãi tới tận sau này, bạn tôi mới kể, lo đông buồn nên gắng chui ra khỏi lớp vỏ “chờ tình đến rồi hãy yêu”, chủ động tiến tới, chủ động tấn công và không ngờ mình có đủ khả năng ấy. Thế là yêu. Thương thật nhiều.
Đông năm nay, tôi nắm tay bạn, hỏi lại câu năm xưa. Bạn nhíu mày nhìn tôi, bảo, đừng bao giờ tin vào lý thuyết một người có thể tự sưởi ấm cho chính bản thân mình. Nó ru ngủ một người và bỏ mặc người ta trong thế giới cô đơn mặc định, khiến người ta mệt nhoài, không biết cách đón nhận thương yêu mà chỉ biết bị động ngồi chờ đợi. Tôi lại nhìn bạn, qua làn khói cà phê nghi ngút, nhưng chỉ thấy ở đó một niềm tin rạng ngời. Nỗi buồn năm xưa, đi theo cát bụi về xa cuối trời.
Đừng bao giờ nghĩ rằng bạn có thể tự sưởi ấm cho chính mình (Ảnh minh họa)
Tôi lôi cuốn sách cũ ra đọc, lấp đầy buổi tối gió mùa của chính mình. Ngoài trời gió se sắt lạnh, nỗi buồn bủa vây, nghĩ thôi cũng sợ. Chợt nhớ lại tâm sự của bạn, cả cái vỗ vỗ tay trước lúc xa rời, dặn, hãy để một người nào đó bước vào thế giới tôi đang có, cho họ cơ hội được sưởi ấm tim tôi và cũng là thổi bừng thế giới của họ. Với tôi cũng thế.
Tôi khép sách lại. Những cuốn sách về tình yêu, về kĩ năng, hẳn cũng không cần thiết nữa. Tôi nghĩ mình cần nhắn tin cho chàng trai tôi đang thầm thích. Chỉ để nói với chàng ta, đông đã đến và tôi nhớ chàng xiết bao. Tôi nghĩ chàng cũng vậy. Hoặc nếu không, cũng đâu hề gì. Tôi sẽ biết sự thật và thôi mơ mộng về chàng. Để… thầm thương thêm một chàng trai nào đó khác.
Ngoài trời, gió vẫn se se lạnh. Nhưng tôi nghĩ, mình đã biết câu trả lời cho câu hỏi, đông rồi, ai sưởi ấm cho ta?
Còn bạn, bạn thì sao?
Theo Tiin
Thật kỳ lạ và cũng thật buồn!
Có lẽ mình chẳng thể yêu ai khác được... (Ảnh minh họa)
Trời mấy hôm nay đều như vậy, những cơn mưa phùn rơi rả rích. Bầu trời u ám, lạnh lẽo và buồn. Cũng như lòng mình bây giờ mù mịt và trĩu lặng. Mưa hoài mưa mãi như chẳng muốn ngừng.
Mấy đêm nay, đêm nào mình cũng mơ thấy Hà. Những giấc mơ vội vã đến, vội vã đi vừa khiến cho mình vui buồn lẫn lộn. Đã lâu lắm rồi mình chẳng mơ về Hà nhiều như thế. Tại sao vậy nhỉ mình đã không nhắc đến Hà và cũng không nghĩ đến Hà nữa. Vậy mà...
Ôi ông trời, hay chính bản thân mình chẳng chịu cho mình một lối thoát. Mình đã quá cố chấp rồi mà.
Đã hơn một năm kể từ ngày cưới hôm qua mình mới bất chợt gặp lại Hà, chỉ một lần chạm mặt nhau thế vậy mà mấy đêm Hà lại tràn về trong giấc ngủ của mình. Hình ảnh Hà cứ ám ảnh mãi, khắc sâu trong tâm trí mình. Mình chẳng thể quên được...
Đêm nay nằm nghe tiếng mưa rơi như những giọt sầu trong tâm đó. Nằm nghe mưa rơi, nằm nghe tiếng thở dài của bầu trời u ám , mình chợt buồn. Có lẽ mình chẳng thể yêu ai khác được, chẳng thể tìm kiếm một tình yêu nào khác được. Hình ảnh của Hà, tình yêu mình dành cho Hà và nỗi đau Hà dành cho mình cứ ám ảnh, cứ nhắc nhở mình mỗi khi mình muốn được yêu. Mình như một kẻ hèn nhát, như con ốc sên hay như loài cây trinh nữ mỗi khi ai đó chạm vào lại cụp lại. Mình sợ, mình sợ ai đó, sợ tình yêu nào dó lại làm tổn thương mình.
Trong đêm mưa này mình khao khát có được một tình yêu, một bóng hình đủ để làm phai nhạt đi nỗi nhớ... (Ảnh minh họa)
Hà ơi mình đã gọi Hà ơi bao nhiêu lần rồi nhỉ? Nhưng mỗi lần gọi lại là một lần im lặng của đêm tối làm cho mình se sắt. Hà ơi đến khi nào mình mới có được một tình yêu đây nhỉ, đến khi nào mình mới có thể tìm được mọt người con gái có đủ tình yêu dành cho mình nhỉ khi mà Hà chưa bao giờ phai tàn trong tâm trí của mình. Có người con gái nào trái tim đủ rộng lượng để tha thứ cho tình yêu mù quáng và điên dại của mình dành cho Hà? Đến khi nào mình mới hết buồn và cô đơn. Đến khi nào mỗi đêm mưa tầm tã và rả rích như đêm nay mình không còn ngồi bó gối mà đếm từng hạt, từng hạt mưa rơi trên lá.
Có lẽ mình sẽ phải đếm đến hàng triệu, hàng triệu giọt mưa nữa thôi. Hàng triệu giọt mưa này liệu có làm phai nhạt hình bóng của Hà trong tâm trí mình không nhỉ?
Trong đêm mưa này mình khao khát có được một tình yêu, một bóng hình đủ để làm phai nhạt đi nỗi nhớ, phai nhạt đi hình bóng Hà trong trái tim cô đơn và giá lạnh này khi mà mấy đêm nay cứ bất chợt hiện về.
giang.ngduc@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Có bao cô gái cô đơn như em Là những cô gái... đơn độc ngay giữa chốn đông người và cô đơn ngay những khi cười đùa bên bè bạn. Em rất sợ những cơn gió mùa đông, hanh hao và mỏng manh vô chừng mà như xuyên thấu cả biết bao tầng khăn áo. Những nỗi niềm, những điều tự nói với mình trước nay không sao xoa dịu nỗi...