Đòn trừng phạt ghê gớm của mẹ chồng dành cho con dâu l.ăng l.oàn
Khi đang ngồi hàn thuyên với cô bạn cũ thì bất ngờ, thằng cháu tôi hét ầm lên “Mẹ, mẹ”. Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy bóng dáng con dâu đang…
Chào độc giả mục tâm sự , đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện của gia đình mình ra để mong nhận được một vài lời khuyên từ mọi người. Tôi năm nay đã 60 t.uổi, về hưu 5 năm, còn ông xã chồng tôi mới về hưu được 1 năm.
Vợ chồng tôi có hai con, một trai một gái. Con gái đã lấy chồng cách đây 2 năm và hiện đang sống ở Anh. Còn con trai tôi đã lấy vợ được hơn 3 năm rồi.
Hiện tại, vợ chồng tôi sống trông đợi vào vợ chồng đứa con trai là chính. Dù lương của hai vợ chồng tôi về hưu và tài khoản tiết kiệm vẫn thoải mái sống, thậm chí còn mua được cho thằng con trai vài mảnh đất, nhưng về già sức khỏe yếu, chẳng mong đợi ai ngoài con trai con dâu chăm sóc.
Thế nhưng, con trai tôi làm nghề xây dựng, nay đây mai đó, bây giờ nó còn đang đi công trình ở đâu bên Lào, cuối năm mới về. Vậy nên, chẳng còn cách nào là phải sống tốt với con dâu để mong đợi nó chăm sóc lúc nằm một chỗ.
Trước đây, khi con trai tôi dẫn bạn gái (con dâu tôi bây giờ) về ra mắt, nhìn bộ dạng cao ráo, sắc sảo, khác một trời một vực với con mình, tôi đã thấy bất an và không muốn tác hợp cho chúng nó rồi.
Thế nhưng, con trai tôi cứ nhất mực đòi cưới, thậm chí còn dọa sẽ từ mặt bố mẹ ra ngoài sống nên vợ chồng tôi đành xuống nước. Nghĩ một đứa con gái đã sống xa nhà rồi, giờ đến con trai cũng đòi đi nữa thì người ta đ.ánh giá thế nào về gia đình tôi, vậy là “trời không nghe đất thì đất đành nghe trời” vậy.
Cưới vợ về, con trai tôi vẫn đi công trình quanh năm suốt tháng như vậy. Nhưng 1 năm sau, con dâu tôi hạ sinh được một cháu trai bụ bẫm nên vợ chồng tôi được an ủi phần nào.
Sinh được 3 tháng thì con dâu đòi đi làm, khi đó tôi đã nghỉ hưu nên cũng thoải mái cho nó đi dù nhà chẳng thiếu thốn gì. Con dâu tôi làm ở một công ty nước ngoài, thu nhập cao, thậm chí cao hơn cả chồng nó. Nhưng đổi lại nó lại suốt ngày “cắm mặt” ở cơ quan.
Video đang HOT
Có hôm 9 giờ đêm mà nó vẫn chưa về nhà dù đang có con nhỏ, tôi bực quá gọi điện cho con trai bảo, nên khuyên vợ đổi việc để còn có thời gian chăm sóc con. Thế nhưng, con trai tôi lại gạt đi bảo để mặc vợ nó làm đúng sở trường và sở thích, không nên can thiệp vào.
Vậy là cháu trai tôi buộc phải cai sữa từ lúc mới 4 tháng. Đến bây giờ cháu tôi đã được hơn 2 t.uổi, nó cứ quấn lấy bà nên tôi cũng vui lắm. Thế nhưng, mẹ nó ngày càng thờ ơ với con. Mọi việc từ cho con ăn, cho con mặc, cho cháu mặc bỉm gì, uống sữa gì, ăn thức ăn nào đều do một tay tôi làm hết. Nhiều lúc nghĩ tội cháu, vắng hơi mẹ từ bé, lớn hơn chút biết nhận thức có mẹ, có bà, có bố, có ông thì bố mẹ đi triền miên.
Nhưng suy nghĩ kỹ thì lại thấy, các con nó phải làm vất vả để k.iếm t.iền chứ chẳng ai muốn xa con mà cũng chẳng ai thích phải làm đêm làm hôm cả. Nghĩ vậy nên tôi lại càng cố bù đắp cho cháu và thương con dâu, con trai hơn.
Hôm Chủ Nhật tuần vừa rồi, con dâu tôi thông báo cơ quan đi liên hoan đâu ở Hạ Long. Nó bảo đi tận 4 ngày vì công ty nó kỷ niệm lễ thành lập gì gì đó, tôi mừng cho nó vì bao lâu vất vả làm đêm làm hôm, giờ lại được đi nghỉ ngơi như thế thì còn gì bằng. Vậy là tôi chuẩn bị quần áo vào va ly sẵn cho nó đi làm về chỉ việc ăn uống, nghỉ ngơi xong rồi đi luôn.
Hôm đó, khi con dâu vừa đi được 1 ngày thì vợ chồng chúng tôi cũng được một người bạn, là chủ một khách sạn ở Hạ Long mời xuống đó chơi. Có hai vợ chồng già ở nhà chăm cháu mãi cũng buồn, tôi và ông xã quyết định thu dọn hành lý đưa cháu trai đi chơi một chuyến.
Khi đang ngồi hàn thuyên với cô bạn cũ thì bất ngờ, thằng cháu tôi hét ầm lên “Mẹ, mẹ”. Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy bóng dáng con dâu đang cười nói với một người đàn ông trẻ điển trai.
Cô bạn tôi tức thì bảo: “Thằng bé nó nhớ mẹ quá hay sao mà gọi mẹ. Khách quen của khách sạn tôi đấy. 4, 5 năm nay, năm nào cô ấy cũng xuống đây với người yêu. Đúng là đẹp người đẹp nết. Công việc, cuộc sống giàu sang thế mà mãi không cưới nhau”.
Tôi nhói tim khi nghe thấy cô bạn già của mình bộc bạch. Có lẽ nào tôi nhìn nhầm. Lập tức sau đó, tôi đến quầy lễ tân để hỏi về cô khách quen lúc này với lý do trông giống cô cháu gái của mình. Lễ tân biết tôi là bạn thân của bà chủ nên cũng báo luôn cho tôi số chứng minh thư và họ tên cặp đôi kia.
Lúc ấy, tôi định bế cháu lên gọi mẹ nó ra để dạy dỗ lại nhưng chồng tôi đã kịp thời ngăn lại. Sau đó, tôi gọi điện cho con trai về nhà gấp để xử lý việc này.
Thú thật bây giờ, tôi chỉ muốn tống cổ cô con dâu l.ăng l.oàn kia ra khỏi nhà càng sớm càng tốt. Cũng may là xét nghiệm ADN, thằng cháu đúng m.áu thịt nhà tôi, không thì tôi đã trả cả mẹ lẫn con đi rồi.
Tôi đang âm thầm lên kế hoạch tách tên con dâu ra khỏi hộ khẩu gia đình và trả lại về nhà ngoại. Đồng thời cũng muốn t.ố c.áo chuyện nó làm cái chuyện l.ăng l.oàn ấy lên công ty, gia đình để bố mẹ nó dạy dỗ lại con gái. Rồi tôi sẽ giành nuôi thằng cháu vì thực ra lâu nay, con dâu tôi nó có đoái hoài gì đến con đâu.
Nhưng thằng con trai tôi từ khi biết chuyện, về nhà thấy nó cứ vật vờ, đi ra đi vào như người mất hồn mà tôi xót lòng vô cùng. Nhìn thằng cháu vẫn vô tư nô đùa bên bà và ông mà tôi muốn rơi nước mắt. Chẳng lẽ nào tôi lại chia cắt nó và mẹ đẻ mình, như thế có nhẫn tâm quá không?
Tôi phải làm gì lúc này đây? Xin hãy cho tôi một vài lời khuyên.
Theo Blogtamsu
Tình cũ của vợ yêu cầu tôi l.y h.ôn
Hắn nói, em không yêu tôi, những năm qua em sống như người mất hồn, sống cho tròn đạo làm vợ, làm mẹ. Hắn nói em còn rất yêu hắn và hắn cũng vậy.
Tôi và vợ không phải tình yêu sâu đậm, sống c.hết có nhau như nhiều cặp vợ chồng khác. Chúng tôi đến với nhau như duyên phận đã định sẵn. Tôi và em biết nhau qua một đợt tập huấn trên tỉnh. Hai người cô đơn gặp nhau, thấy hoàn cảnh phù hợp, tính cách khá tương đồng nên nhanh chóng kết tóc se tơ.
Ngày ấy, tôi đã gần 30 t.uổi còn em 28 t.uổi. Chúng tôi cùng là giáo viên dạy Toán, em dạy trường A còn tôi dạy trường B của huyện. Tuy rằng hai nhà cách nhau chưa đến chục cây số nhưng nếu không có đợt tập huấn năm ấy có lẽ tôi không thể quen em.
Nói thật lòng, đến ngày cưới tôi vẫn chỉ mến em chứ chưa thực sự yêu. Tôi còn bị chút vấn vương của mối tình xưa đọng lại. Chỉ sau khi sống với nhau thì sự dịu dàng, đảm đang của em cộng với trách nhiệm làm chồng, làm cha tôi mới thực sự yêu em. Yêu đúng cách một người đàn ông yêu vợ, yêu mẹ của con mình.
Tôi biết em cũng như tôi. Em cũng có một mối tình sâu đậm. Đến với tôi nhưng em không thể quên người yêu cũ, em vẫn giấu hình ảnh đó sâu tận trong tim. Ngay cả khi em là vợ, là mẹ trong gia đình bé nhỏ thì một phần trái tim em vẫn đi theo người tình cũ. Tuy biết vậy, nhưng tôi tôn trọng em, tôn trọng quá khứ của em, tôn trọng tình cảm ấy. Chỉ cần khi bên cạnh tôi, em yêu thương và có trách nhiệm với gia đình là được.
Nhớ lại ngày cưới, khi ấy tôi còn băn khoăn vì không có tình yêu thì sao chúng tôi ở được với nhau đến khi răng rụng, mắt mờ. Nhưng lại có người nói trong hôn nhân tình yêu không phải tất cả. Để có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, ngoài tình yêu cần phải có trách nhiệm, có sự tôn trọng nhau. Ông bà mình có yêu đâu mà cũng sống với nhau hết cả đời. Chính vì thế, hơn 10 năm nay, tôi và em chung sống có hai đứa con mà không một lần cãi vã. Tình cảm như bền vững bởi sợ dây trách nhiệm.
Tình cũ của vợ yêu cầu tôi l.y h.ôn để giải thoát cho cô ấy. Ảnh minh họa.
Cuộc sống của tôi cứ bình lặng trôi qua như thế. Hai vợ chồng luôn phấn đấu trong công việc, luôn là giáo viên xuất sắc của trường. Tôi hết lòng chăm lo cho gia đình còn em luôn thu vén, chăm sóc nhà cửa, con cái. Công việc yêu thích, vợ hiền, con ngoan khiến tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại. Ở một cái huyện nghèo như thế này mấy ai được viên mãn như tôi.
Tuy nhiên, cuộc sống luôn là một đại dương đầy sóng gió chứ không phải dòng sông bình lặng. Độ này tôi thấy vợ rất khác. Lấy lý do dạy thêm, em đi sớm về tối. Về đến nhà hay mơ mộng, đầu óc để đâu đó. Đôi khi tôi thấy em mỉm cười, nụ cười như thiếu nữ đang yêu. Đôi khi tôi lại thấy em ưu tư nhìn xa xăm vô định. Với tôi và con, em thường xuyên cáu gắt. Đến đứa con gái 10 t.uổi còn bảo dạo này mẹ khác quá.
Qua một người bạn tôi tình cờ biết được tình cũ của em sau bao năm bôn ba nước ngoài nay đã giàu có trở về. Có lẽ đó chính là nguyên nhân dẫn đến những thay đổi của em. Người ta nói "tình cũ không rủ" cũng đến. Tôi rất sợ, sợ em còn yêu người kia. Tôi nghe phong thanh có người nói em đã gặp và đang qua lại với người ấy. Càng ngày thái độ của vợ càng khác nhưng tôi vẫn tự dối lòng rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.
Nhưng chuyện gì đến rồi cũng đến. Một ngày đẹp trời, có tin nhắn từ số máy lạ hẹn gặp tôi. Người đó nói có chuyện quan trọng cần nói chuyện với tôi. Đọc tin nhắn, lòng tôi đầy nghi ngờ. Lẽ nào là số của hắn ta. Tôi đưa tin nhắn hỏi vợ có phải số của hắn không. Vợ không trả lời, chỉ buông một câu: "Ai thì anh cứ đi gặp để biết". Với thái độ ậm ờ của vợ, lòng tôi càng lo lắng.
Tôi đến chỗ hẹn, một người đàn ông ra hiệu gọi tôi. Hắn tầm bằng t.uổi tôi, phong thái đĩnh đạc, đúng chất người lắm t.iền. Hắn giới thiệu là "người yêu" của vợ tôi và yêu cầu tôi l.y h.ôn để buông tha cho em. Hắn nói, em không yêu tôi, những năm qua em sống như người mất hồn, sống cho tròn đạo làm vợ, làm mẹ. Hắn nói em còn rất yêu hắn và hắn cũng vậy.
Hắn còn nói rất nhiều, kể rất nhiều về em, về hắn, về tình cảm giữa hai người. Tôi như c.hết lặng. Không phải tôi sợ hắn mà tôi đang nghĩ lại 10 năm chung sống với vợ. Kì thực, chưa bao giờ tôi thấy nụ cười viên mãn trên môi em. Em cũng chẳng cáu gắt hay tỏ thái độ trước bất cứ một việc gì, em cứ bình thường một cách vô cảm.
Có lẽ hắn nói đúng, bao nhiêu năm qua em sống bằng trách nhiệm mà không có tâm hồn. Có lẽ trách nhiệm không làm nên một gia đình hạnh phúc khi không có tình yêu. Có lẽ nào tôi nên nghe lời hắn ta và giải thoát cho em...
Theo Tintuc
Mất 'đời con gái' vì tin lời... thầy bói Đến lượt cô và hắn thầy phán: 'Hai đứa có duyên nợ từ kiếp trước, kiếp này sẽ là vợ chồng'. Rồi bồi thêm: 'Số cô được nhờ chồng'. Mấy ngày nay trông cô như người mất hồn, cô chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Có nằm mơ cô cũng chẳng thể ngờ được cuộc đời mình lại có lúc bi...