“Đòn giáng” chát chúa của anh chàng người yêu
Cô chỉ biết thốt lên câu hỏi duy nhất: “Chúng ta đã sống thử với nhau 7 năm đấy, anh biết không?”. Và khi nhận được câu trả lời thì cô biết những điều anh nói chẳng thể bắt bẻ được gì…
Cô và anh đều là những sinh viên tỉnh lẻ lên thành phố học tập rồi ở lại lập nghiệp. Yêu nhau từ khi còn là những sinh viên năm thứ tư đầy hoài bão và ước mơ, tới khi ra trường đi làm, anh thủ thỉ rủ cô về sống thử góp gạo thổi cơm chung cho tiết kiệm chi phí, với lại đằng nào 2 người sau này chẳng lấy nhau, có gì mà còn ngần ngại. Sau khi suy nghĩ, vì yêu anh, cô gật đầu đồng ý.
Cuộc sống cứ thế trôi đi với những nhọc nhằn mưu sinh nơi đô thị phồn hoa, bon chen. Thấm thoắt cô và anh đã sống cùng như như thế được 7 năm. Đó là một khoảng thời gian thực sự đủ dài cho một mối tình. Những lúc 2 người vét sạch mới còn nổi 20 nghìn, những ngày mưa nằm ôm nhau và nghĩ về tương lai tươi sáng, những buổi tối cô ngồi đợi cơm khi anh phải tăng ca… rất rất nhiều những kỉ niệm 2 người đã có với nhau, cả đứa con bị cô nghe lời anh bỏ đi khi chưa kịp ra đời ấy nữa, đã khiến cô luôn coi anh là chồng của mình, cho dù 2 người chưa đăng kí kết hôn, cũng chẳng tổ chức đám cưới để bố cáo với mọi người.
Năm nay, cô 29 tuổi, cái tuổi chẳng còn lí do gì để trì hoãn cho việc kết hôn nữa, nhất là khi 2 người đã yêu nhau ngần ấy năm và sống cùng nhau 7 năm như vợ chồng. Khi cô 25 tuổi, anh nói cô vẫn còn trẻ để làm đám cưới. Lúc cô 27 tuổi, anh nói anh muốn phấn đấu sự nghiệp thêm, ngoài ra thì 2 người sống như hiện tại cũng rất tốt, đám cưới hay gì khác chỉ là hình thức mà thôi. Cô nghĩ cũng phải, chỉ cần trái tim anh luôn thuộc về cô thì đám cưới sớm hay muộn hơn 1 vài năm cũng chẳng phải là điều gì to tát.
Ảnh minh họa
Vì yêu anh, cô đã chấp nhận sống bên anh như vợ chồng nhưng thực ra lại chẳng có danh phận bao năm qua, chấp nhận chờ đợi anh tới bây giờ, thậm chí còn cắn răng bỏ đi đứa con của 2 người chỉ vì anh không muốn có con vội, anh muốn cuộc sống khấm khá hơn để nuôi dạy con với điều kiện tốt nhất. Nhưng giờ cô đã 29 tuổi rồi mà anh vẫn còn lưỡng lự chuyện trăm năm. Cô đã muối mặt gợi ý anh từ khéo léo tới thẳng thắn nhiều lần, dần cảm thấy chán nản. Giữa lúc tâm trạng đang chán chường và bế tắc như thế thì cô biết tin anh có người mới, là một cô nàng trẻ trung, xinh đẹp, người thành phố, nghe nói gia thế cũng khá giả.
Lồng ngực như bị ai giáng một cú nặng ngàn cân, cô cảm tưởng mình không thể thở nổi nữa. Mãi mới cất lời hỏi được anh thì ai ngờ anh im lặng gật đầu thừa nhận. Anh chưa nói chia tayvới cô nhưng trong lòng cô đã có dự cảm rất xấu cho tình yêu của mình và anh. Cô ôm chặt anh khóc cạn nước mắt. Nỗi đau tinh thần quá lớn, cô ngất lịm đi, phải vào viện cấp cứu. Hai ngày cô nằm viện, anh luôn túc trực bên cô. Nhưng nhìn vào ánh mắt trốn tránh cộng với sự im lặng của anh, cô biết, mọi sự thế là hết rồi. Y như rằng, ngày cô ra viện, anh đã nói lời chia tay, lí do: “Anh đã yêu cô ấy mất rồi!”. Có thể, anh yêu con người cô ấy, tuổi trẻ và vẻ đẹp của cô ấy, thêm vào đó là cả gia thế của cô ấy – những thứ mà cả đời này cô cũng chẳng thể cho anh nổi.
Video đang HOT
Uất ức vì bị bỏ một cách phũ phàng, nghẹn đắng vì tình yêu bao năm của mình bỗng chốc tan vỡ trong tay một cô nàng anh mới quen chẳng bao lâu, cô đã chỉ thẳng mặt anh nhục mạ không thương tiếc bằng những lời lẽ nặng nề nhất. Không phải ư, 7 năm qua cô có tiếc anh điều gì, trao cho anh tất cả trái tim và thân xác, coi anh như máu thịt của mình, quãng thời gian tuổi xuân đẹp nhất của đời người con gái cũng dâng tặng anh, vậy mà giờ anh lại đem lòng yêu người khác, rồi chỉ bằng 1 câu nói chia tay là muốn vứt bỏ tất cả.
Ảnh minh họa
Có lẽ anh bị động chạm tự ái khi cô lên án, chỉ trích, nhưng anh vẫn điềm đạm “ khai sáng” cho cô: “Anh cho rằng, em đã suy nghĩ hơi lệch lạc vấn đề rồi. Yêu và chia tay vì 1 lí do nào đó là chuyện hết sức bình thường. Vì thế, khi anh hết yêu em và yêu người khác, cũng chẳng phải là vấn đề đạo đức, đó là quyền tự do về mặt tình cảm thôi em ạ. Những thứ tốt đẹp em đã dành cho anh, anh cho rằng tất cả đều là tự nguyện, anh đâu có kề dao vào cổ em ép em làm. Anh cũng đã trao cho em tình yêu chân thành, đối xử tốt với em, bao năm bên nhau anh không có người khác, về kinh tế chúng ta cũng rất độc lập, giờ hết yêu anh đã thẳng thắn nói cho em biết, không nhì nhằng để làm khổ em thêm. Thiết nghĩ, anh không làm điều gì hổ thẹn với lương tâm mình. Còn chuyện đứa con, anh rất tiếc…”.
Nghe những lời anh nói, cô đờ đẫn cả người, chỉ biết thốt lên câu hỏi duy nhất: “Chúng ta đãsống thử với nhau 7 năm đấy, anh biết không?”. Trái ngược với sự đau đớn từ trong xương tủy của cô, anh lại cười nhạt: “Sống thử 7 năm thì sao hả em? Chúng ta chăm sóc cho nhau, &’lên giường’ với nhau, anh nghĩ đó là những thứ mà một cặp đôi không sống thử cũng làm, vậy thì em quan trọng hóa chuyện sống thử làm gì? Chưa nói tới chuyện, tất cả đều là em tự nguyện”. Đến lúc này thì cô không thể nói gì được nữa rồi. Những điều anh nói, cô chẳng thể bắt bẻ được gì. Trách anh ư? Không, có lẽ cô nên trách bản thân mình. Như anh nói đấy, đều là cô tự nguyện cả, tự nguyện dấn thân quá sâu vào mối tình này, để giờ đây trở ra, cô mang trên mình chằng chịt vết thương thế này…
Theo Giangpham/Afamily
Tôi bị bạn gái "đá" vì chiếc BMW "thuê 10 triệu một ngày "
Khi nhớ em, tôi cảm thấy hối hận vì đã không nói thật với bạn gái về gia thế của tôi. Nhưng khi nghĩ tới việc em bỏ tôi một cách dứt khoát như vậy, tôi lại cảm thấy may mắn.
Tôi sinh ra trong một gia đình "có của ăn của để". Mẹ tôi là chủ 2 nhà hàng lớn trong thành phố. Còn ba nằm trong ban giám đốc một công ty. Dù bận rộn nhưng ba mẹ tôi rất quan tâm đến con cái. Họ không cho tôi và em gái nhiều tiền để ăn chơi mà bắt chúng tôi phải tự làm thêm để kiếm tiền. Ngay từ 18 tuổi, tôi đã sang Mỹ du học và cũng lăn lộn kiếm sống như bao người khác.
Đến khi tốt nghiệp đại học, tôi về nước và vào làm trong công ty ba. Tuy có ba là "sếp" cấp cao nhưng tôi đã vào công ty với tư cách một anh "lính" mới. Tôi và ba đều thống nhất sẽ để tôi tự do làm việc, tiếp xúc với mọi người chứ không lấy danh chức của ba để leo lên.
Tôi được bên bộ phận nhân sự chuyển vào tổ makerting. Tại đây, tôi gặp M. cô ấy nhỏ hơn tôi 2 tuổi và cũng là lính mới như tôi. Chúng tôi cùng nhóm, cùng đi quảng bá cho hình ảnh công ty nên thường xuyên gặp gỡ, đi chung với nhau.
M có dáng người cao ráo, đặc biệt nước da trắng như da em bé. Cách em nói chuyện hóm hỉnh và chân thật, khiến tôi rất thích. Sau gần 3 tháng theo đuổi miệt mài, M cũng đồng ý làm bạn gái tôi.
Chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ, tôi cũng nhiều lần dẫn bạn gái đi mua sắm hay tặng em những món quà khá đắt tiền. Mỗi khi nhận quà, M rất vui và thắc mắc hỏi tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Tôi đều trả lời: "Anh nhịn ăn đó". Chỉ cần tôi nói vậy, M liền rơm rớm nước mắt ép tôi lần sau không được mua gì nữa.
Sau gần 3 tháng tấn công dồn dập, M cũng đồng ý làm bạn gái tôi. (Ảnh minh họa)
Yêu nhau được gần một năm, tôi liền kể cho ba mẹ nghe về M và có ý định kết hôn với em. Ba mẹ tôi không phản đối vì tin tưởng quyết định của tôi.
Được sự đồng ý của bố mẹ, tôi vui sướng muốn đưa M về ra mắt gia đình ngay. Tôi nói với M và hẹn vào cuối tuần sẽ đưa em về nhà với tư cách con dâu tương lai.
Trước ngày về ra mắt gia đình một tuần, tôi đưa M đi hội chợ. Vì đường xa, tôi lái chiếc BMW mới mua của mẹ. Khi M hỏi xe của ai, tôi cười bảo: "Xe của anh". M đấm nhẹ tôi bảo cứ đùa hoài, xe anh mượn hay thuê? Thấy M nghiêm túc, tôi đùa dai: "Ừ, đi thuê, 10 triệu một ngày". M dỗi nhưng không nói gì thêm nữa.
Đến hội chợ, tôi mua cho M rất nhiều đồ chơi, từ gấu bông cho tới những chiếc vòng tay tự làm nho nhỏ. Đến quầy bán dụng cụ nhà bếp, tôi gặp ngay người vú nuôi đã từng nuôi dưỡng tôi từ nhỏ cho tới năm 12 tuổi. Vừa nhìn thấy bà, tôi đã hớn hở gọi ngay: "Má, má đi mua đồ à?".
Sau đó tôi choàng một tay sang ôm vai bà và vẫy M lại gần giới thiệu: "Đây là má, anh sống với bà từ nhỏ tới 12 tuổi. Còn đây là M, bạn gái con, người con nói với má đó". Vú nuôi xuýt xoa khen M vài câu, còn M chỉ chào và cười lấy lệ. Thấy M không mặn mà lắm với bà, nên tôi chào bà để đưa em đi chơi tiếp. Nhưng từ lúc đó trở đi, không hiểu sao M lặng thinh, không vui vẻ. Khi về tới nhà em, tôi ôm em thì bị em hất tay ra và bảo em mệt. Tôi đành chào tạm biệt rồi ra về.
Khi nhớ em, tôi cảm thấy hối hận vì đã không nói thật với em về gia cảnh của tôi. (Ảnh minh họa)
Sau ngày hôm đó, M luôn tìm cách né tránh tôi. Tôi gọi điện, nhắn tin em cũng ít trả lời và tỏ vẻ lạnh lùng hơn. Đến ngày hẹn về nhà tôi, tôi đến đón thì em nói em không muốn đi nữa. Quá bất ngờ, tôi hỏi lí do. Em im lặng một chút rồi hỏi tôi ba mẹ tôi làm gì? Sẵn bực tức vì thái độ mấy ngày nay của em, cũng muốn thử lòng em thế nào, tôi bảo: "Làm giúp việc cho người khác." Và mọi người biết M đã nói gì với tôi không?
Em bảo em không thể làm dâu một gia đình giúp việc được. Em sợ không có tiền, sợ phải tất tả kiếm sống. Em sợ nghèo khổ, sợ con cái sau này không có điều kiện tốt nhất để lớn lên. Rồi em không muốn cả đời chui ra chui vào trong một căn nhà nhỏ chật chội, thiếu thốn đủ thứ. Anh xem, đến xe anh cũng phải đi thuê đắt đỏ như vậy vì muốn sĩ diện với người khác, rồi "treo niêu" cả tháng. Em những tưởng gia đình anh ở mức trung lưu...". Tôi tròn mắt nghe em "dốc hết nỗi lòng", còn em nói xong rồi xin lỗi tôi và bỏ đi.
Đêm đó, tôi đã được mở rộng tầm mắt về cách ứng xử của một người con gái. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ bị bạn gái từ chối như vậy. Khi nhớ em, tôi cảm thấy hối hận vì đã không nói thật với em về gia cảnh của tôi. Nhưng khi nghĩ tới việc em bỏ tôi một cách dứt khoát như vậy, tôi lại cảm thấy may mắn. Tôi bị tổn thương vô cùng, yêu nhau 1 năm, tình cảm mặn nồng như thế, nhưng chỉ vì một lời nói dối đó, em đã cắt đứt tất cả.
Mấy ngày nay đi làm, em luôn tránh mặt tôi. Vậy là tôi chính thức mất bạn gái vì chiếc BMW đó và vì đã nói về gia cảnh "giúp việc" của mình sao?
Theo Afamily
Nếu anh không cố giữ, chắc chắn sẽ mất vợ! Chồng tôi cũng nhận thấy sự thay đổi của tôi. Anh có vẻ lo lắng. Mỗi buổi chiều, anh về nhà ngay chứ không đi la cà quán nhậu nữa. Tôi biết rằng nếu chồng không cố giữ, chắc chắn sẽ mất vợ. Tôi cưới chồng khi 26 tuổi. Tôi làm giáo viên cấp 3, còn chồng tôi là kĩ sư cơ khí....