“Đơn giản, vợ đã chán chồng rồi!”
Nghe tiếng anh khóc nức nở, chị chẳng còn thấy đau đớn, xót xa như trước đây. Từ trước đến giờ, Quyên luôn tự nhủ: “Chỉ cần mình ngoan ngoãn, nghe lời chồng, đảm đang công việc, tề gia nội trợ, chăm con khéo, chồng sẽ thương yêu, sống có trách nhiệm hơn”.
Thế nhưng, chị suy sụp hoàn toàn khi biết tin anh Huấn phản bội mình. Chị trống trải, cô đơn, thất vọng với cái gọi là tình yêu mà anh dành cho chị. Nhớ ngày nào, anh thề sống thề chết đòi gia đình phải cưới chị bằng được. Vậy mà giờ đây…
Nhà anh thuộc diện khá giả ở thị trấn, trong khi chị sinh ra ở vùng “chó ăn đá, gà ăn sỏi”. Có lẽ Quyên xinh đẹp lại ngọt ngào, là đối tượng của nhiều chàng trai, trong đó có Huấn nên ngay từ lần đầu gặp gỡ, trái tim anh đã thổn thức loạn nhịp vì chị.
Ngày ra mắt, bố mẹ anh không mấy thiện cảm với Quyên vì gốc gác, quê quán của chị khác biệt. Nhưng vì con trai, họ đành chấp nhận để hai người đến với nhau.
Nếu được tự nhận, có lẽ chị thấy mình là người đàn bà hạnh phúc nhất thế giới vỏn vẹn trong 3 tuần đầu tiên sau khi làm vợ Huấn. Còn sau đó, hai vợ chồng chị sống riêng trong một căn hộ được bố mẹ chồng mua cho ngay giữa trung tâm thủ đô. Ngày ngày đúng giờ tan sở, chị lại chạy vội chạy vàng đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, quét dọn nhà cửa rồi mòn mỏi chờ chồng về ăn cơm.
Nhiều người bạn của chị thắc mắc: “ Tại sao Quyên làm trong một công ty nước ngoài mà về sớm hơn cả cái lão làm công ăn lương trong nhà nước nhỉ?”. Chị lại cười xòa: “Ôi đàn ông mà, họ có tới cả trăm công nghìn việc ấy chứ!”.
Trăm công nghìn việc của chồng chị chính là bia bọt, chém gió, chơi tenis, bơi lội… Chị biết và chị tôn trọng chồng. Đêm nào chị cũng chờ chồng. Sớm thì 11 giờ anh về, muộn thì có khi tới 2 giờ sáng.
Càng ngày, chị càng thấy mình cô đơn, vò võ trong căn nhà 70m2 này. Đôi lần, chị lại gợi ý chồng cho chị đi cùng tới những nơi anh tới. Nhưng anh lại gạt đi: “ Đàn bà thì biết gì. Không phải vợ định quản chồng đấy chứ?”.
Chị chấp nhận, bởi ngay từ khi đồng ý yêu và cưới anh, chị đã nhận ra anh là một con ngựa bất kham. Anh đã thích gì, sẽ làm cho bằng được. Và ngược lại, nếu cố giữ anh, anh sẵn sàng tung hê hết. Càng ngày, chị càng nằm lòng câu nói của chồng: “ Chỉ cần vợ ngoan, chồng sẽ tốt lại”.
Từ khi Quyên có thai, anh ít về nhà hơn. Có lúc 2, 3 hôm anh vẫn chưa về. Gọi điện thì lúc anh bảo đang đi công tác, lúc ở Vũng Tàu, lúc trên Tuyên Quang.
Cô bạn thân bảo chị: “ Chồng Quyên có vấn đề rồi”. Chị lại cười xòa: “Bà không hiểu gì về anh ấy thì đừng nên nói gì. Vợ chồng tôi mới lấy nhau được vài tháng, anh ấy yêu tôi lắm”.
Đã có lúc chị thấy sức chịu đựng của chị thật phi thường. Bụng mang dạ chửa mà lầm lũi đi làm rồi về nhà một mình chờ đợi. Chị chờ thôi chứ không dám gọi, gọi chắc chắn sẽ bị anh mắng cho “cái tội gọi nhiều”.
Chị vui sướng như bắt được vàng khi có lần anh về sớm và dẫn theo một đám bạn về nhà dùng cơm. Chị lại nai lưng ra làm đồ ăn rồi dọn dẹp chẳng khác nào ôsin. Có chị đồng nghiệp của anh Huấn ái ngại vào giúp Quyên một tay nhưng anh lại sĩ diện bảo: “ Em cứ để cho nó làm một thể, đụng vào bẩn tay”.
Trái tim Quyên như có ai bóp nghẹt. Chị tủi thân lắm, quay nhanh đi vào bếp giấu những giọt nước mắt lăn dài.
Video đang HOT
Ngày Long ngỏ lời với chị cũng là ngày Huấn đột nhiên quay lại, van xin chị tha thứ (Ảnh minh họa)
Người ngoài nhìn vào, chẳng phải kể họ cũng sẽ thấy đấy là một gia đình bất thường. Vợ chồng gì mà mỗi người một nơi. Chồng đi tối ngày, vợ lúc nào cũng tha thẩn như cái bóng trong nhà, hết đứng dậy ngồi xuống lại chạy ra ngõ chờ đợi, trong tay lăm lăm cái điện thoại. Mọi thứ dần trôi qua với sức chịu đựng, tính kiên nhẫn của Quyên.
Những tưởng sau khi bé Bi chào đời thì anh sẽ yêu mẹ con chị hơn. Thế nhưng tần suất đi chơi của anh lại càng tăng lên.
Một mình chị vất vả chăm con, giặt giũ, quét dọn và… chờ chồng. Nhưng chị chỉ nhận được ánh mắt khó chịu của anh. Nhìn thấy vợ, anh chẳng buồn chào hỏi, lặng lẳng ôm máy tính sang phòng bên chat chit cả đêm.
Chị mà có sang mở cửa phòng, anh sẽ gắt um lên: “Trông con đi chứ, còn mò sang đây làm gì?”.
Tính ra “chuyện ấy” của vợ chồng chị có vấn đề thật. Từ khi cưới tới khi sinh con xong, số lần yêu đếm trên đầu ngón tay. Chị cảm thấy vợ chồng chị lệch pha nhau rõ rệt. Chị muốn có điều gì đó êm ái, nhẹ nhàng còn anh muốn dữ dội, đôi khi thô lỗ. Có lẽ vì không gặp nhau tại cùng một điểm nên vợ chồng lại càng xa nhau hơn chăng, chị nghĩ vậy?
Một ngày, chị đứng tim khi nhìn thấy chồng mình đang tay trong tay với một người đàn bà khác ngoài đường. Họ đang đi vào một khách sạn ở phố cổ. Người đó chẳng phải ai xa lạ, đó chính là cô gái đã định giúp chị rửa bát mới đây.
Lúc này, sức chịu đựng của chị dường như đã chạm ngưỡng. Chị không muốn buông xuôi, nhưng chị muốn rõ ràng và níu kéo anh.
“ Tại sao anh nỡ đối xử với mẹ con em như thế? Em đã làm gì sai?” - Chị thổn thức.
“ Vợ chẳng làm gì sai? Đơn giản là chồng đã chán vợ rồi”. Chẳng cần giấu giếm thêm, anh lạnh nhạt đuổi mẹ con chị ra khỏi nhà với lý do “hết tình thì hết tiền”. Thêm vào đó, nhà này là của bố mẹ anh.
Tay bế con, tay cầm túi lôi thôi lếch thếch bước đi, chị ước giá như chị chưa có con, chắc chắn chị sẽ đi xa lắm. Chị muốn để cơn mưa ngoài trời gột rửa hết những ê chề đang ngập tràn trong chị. Nhưng nếu dầm mưa như vậy, Bi nhà chị sẽ ốm mất.
Gạt nước mắt, chị thuê một phòng trọ ở ngoại thành ở tạm. Nghĩ lại, chị thấy mình may mắn, ngoài đứa con bé bỏng, chị vẫn còn công việc, bạn bè.
Dần dần, Bi cứng cáp hơn. Nhờ trời thương bé khỏe, chị gửi đi học, công việc của chị càng ngày càng thuận lợi. Chị tính sẽ không “dây dưa” với đàn ông nữa, Huấn đã là một bài học quá đủ với chị.
Nhưng sau khi gặp Long, một chàng trai cùng công ty, chị nghĩ khác. Long đã khiến trái tim chị rộn ràng trở lại. Điều tuyệt vời nhất là anh rất yêu Bi, Bi cũng rất quý anh. Cuộc sống của chị dường như bước sang một trang mới, hoàn toàn vui vẻ, đầy ắp tiếng cười.
Ngày Long ngỏ lời với chị cũng là ngày Huấn đột nhiên quay lại, van xin chị tha thứ. Nghe anh đổ tội cho người thứ 3, nghe tiếng anh khóc nức nở, chị chẳng còn thấy đau đớn, xót xa như trước đây.
“Đơn giản, vợ đã chán chồng rồi!” - Nói xong, chị từ biệt anh để hòa vào dòng người tấp nập.
Theo 24h
Những người vợ lần lượt bỏ rơi anh
Tôi sẽ không rời bỏ anh dù không biết tương lai sẽ như thế nào.
Lần đầu tôi thấy anh nằm chèo queo trên bàn làm việc, bên cạnh là nửa cái bánh bao ăn dở, trong lòng tôi bỗng trào lên một niềm thương cảm. Hóa ra sếp của mình khổ quá. Nghe đâu anh và vợ đang ly thân chờ ngày ra tòa...
Sếp trưởng phòng của tôi đã 2 lần đò. Vợ đầu của anh là diễn viên múa trong một đoàn ca múa nhạc. Họ có với nhau một đứa con gái và ly dị sau khi vợ anh phát hiện anh dan díu với một cô bạn đồng nghiệp làm ở Sở Giao thông vận tải.
Chị vợ sau cũng sinh cho anh 2 đứa con gái rồi đâm đơn ra tòa ly hôn. Tôi mới chuyển về cơ quan, nghe mọi người kể, chị vợ đòi ly hôn vì anh không bỏ được cái tính trăng hoa. Nghe nói anh đang cặp kè với một cô sinh viên thực tập. Tôi đã vài lần thấy họ đi với nhau ở căn tin cho đến khi cô sinh viên hoàn tất thời gian thực tập...
"Anh đi ăn cơm với tụi em nghen?"- mấy hôm sau tôi rủ anh. Thoạt đầu anh chần chừ nhưng sau đó vui vẻ đi cùng mọi người. Có thể nói, anh là một người sếp rất hòa đồng, quan tâm tới nhân viên. Đặc biệt, trong mắt tôi, anh là một người có chuyên môn giỏi. Nhiều người nói, lẽ ra anh đã lên cao hơn nhưng vì cái chuyện đàn bà con gái nên phải dẫm chân tại chỗ chờ ngày về hưu. Tôi từ chỗ thương hại đã chuyển sang yêu anh từ lúc nào không biết...
Khi nhận ra điều này, anh có vẻ băn khoăn. Sau đó anh bảo tôi: " Em còn trẻ lắm, hãy tìm một người ngang bằng với mình...". Người ngang bằng với tôi ư? Họ chỉ là những đứa trẻ được bọc trong thân xác của một người trưởng thành. Không ai cho tôi sự ấm áp, tin cậy như anh. Tôi bảo: "Em sẽ chờ đến khi nào anh đổi ý".
Anh lắc đầu trầm ngâm... Mấy ngày sau, anh nhắn tin cho tôi: " Hãy nghe lời anh, tìm một người khác thích hợp. Nếu không, sau này em sẽ hối hận vì anh không thể mang lại hạnh phúc cho em".
Nhưng tôi bất chấp. Tôi mang một nắm thuốc ngủ đến trước mặt anh: " Anh còn nói như vậy, em sẽ chết trước mặt anh". Khi nói điều này, lòng tôi thật sự nghĩ như vậy. Nếu không lấy được anh, tôi thà chết bởi cuộc sống này sẽ trở nên vô nghĩa nếu sống mà không được ở bên cạnh người mà mình yêu thương.
Biết tôi thương anh, ai cũng can ngăn. Họ bảo tôi đừng có dại mà vướng vào một người đã hai lần bị vợ bỏ vì cái thói trăng hoa. Nếu lấy anh, tôi hãy để sẵn một lá đơn ly dị ở đầu giường để có thể ra tòa bất cứ lúc nào... Thậm chí, cả ba tôi cũng nói như vậy. Nhưng tôi không tin bởi trong suy nghĩ của tôi, anh không phải là kẻ trăng hoa. Bằng chứng là, ngay cả khi biết tôi yêu anh, chưa bao giờ anh vượt quá giới hạn dù tôi đã nhiều lần cố ý tạo điều kiện để ở riêng với anh.
Có lẽ anh đau đớn lắm khi cho rằng, điều anh lo lắng đã trở thành sự thật; rằng tôi đã rời bỏ anh (Ảnh minh họa)
Tôi đã chờ đợi anh trong 3 năm. Cho đến một ngày cách nay 3 tháng, tôi nhất quyết đưa anh vào tròng. Hôm đó ba mẹ tôi về quê đám giỗ ông bà nội, tôi nói dối tủ lạnh bị rò rỉ điện nên nhờ anh tới coi dùm. Hôm đó tôi đã chuẩn bị mọi thứ: thức ăn nhẹ, rượu vang, nến và một bộ trang phục không thể phong phanh hơn.
Khi biết tôi nói dối, anh cốc vào đầu tôi: " Con nít mà dám lừa người lớn". Tôi ôm chầm lấy anh, ngấu nghiến hôn anh như một kẻ đói khát lâu ngày vừa được người ta bố thí cho một bữa ăn ngon...
Mọi chuyện sau đó thế nào thì bây giờ thậm chí tôi không dám nhớ, không dám nghĩ tới... Tôi đã lột trần anh theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Thoạt đầu anh yếu ớt chống đỡ nhưng sau đó buông xuôi.
Anh không khóc mà hai mắt vằn đỏ. Tôi có cảm giác anh nhếch mép nhưng nụ cười không thành hình. Anh kéo tay tôi đặt vào nơi mà đối với những người đàn ông bình thường khác, đó là biểu tượng của sức mạnh đàn ông. Nhưng với anh thì chẳng có gì. Đúng hơn, nó chỉ còn lại một phần...
Anh bị tai nạn trong chiến tranh. Năm đó anh 12 tuổi. Trong một trận càn, cả nhà anh bị bom. Mẹ và 2 đứa em của anh mãi mãi không trở về. Cha anh bị cụt hai chân. Còn anh thì bị một mảnh bom lấy mất một phần cơ thể. Anh vẫn sống nhưng cái phần mất đi ấy đã không cho anh một cuộc sống bình thường của một người đàn ông.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao những người vợ lần lượt bỏ rơi anh. Và những đứa con mà mọi người vẫn tưởng là của anh thì lại chẳng phải máu mủ ruột rà... Anh bảo, rồi cũng sẽ đến lượt tôi bỏ anh mà đi sau khi những bí mật của cuộc đời anh được phơi bày. Dù dưới ánh nến tù mù nhưng tôi đã thấy rõ, nhận thức rõ điều gì đang chờ đợi mình...
Tôi đã không gặp anh một tuần lễ sau buổi tối khủng khiếp ấy. Tôi thật sự bấn loạn khi nghĩ về một người chồng chỉ có 1/3 khả năng làm chồng. Tôi sợ mình cũng sẽ như những người phụ nữ trước đây đã bỏ anh mà đi...
Thế nhưng, thật lạ lùng là tôi không quên được anh. Tôi nhớ anh, thương anh đến quay quắt trong lòng. Mỗi khi nghĩ về anh, tôi không thể ngăn mình đừng khóc. Tôi gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy. Phòng tổ chức bảo anh xin nghỉ 3 tháng trước khi nghỉ hưu. Anh đi đâu không ai biết. Tôi hỏi những người vợ cũ của anh, họ cũng lắc đầu...
Tôi nhất quyết phải tìm gặp anh để nói với anh rằng, tôi cần anh, tôi muốn sống với anh dù anh không thể làm đàn ông trọn vẹn.
Giờ đây, giấc ngủ của tôi luôn chập chờn khi nghĩ đến anh đang ở đâu đó một mình. Có lẽ anh đau đớn lắm khi cho rằng, điều anh lo lắng đã trở thành sự thật; rằng tôi đã rời bỏ anh.
Sự thật không phải như vậy. Tôi sẽ không rời bỏ dù không biết tương lai sẽ như thế nào...
Có ai trả lời dùm tôi: Trên đời này, có thể có một cuộc hôn nhân không cần ân ái, không cần tình dục, không cần những đứa con hay không?
Theo 24h
Bạn gái hỗn láo Chia tay không phải vì tôi hết yêu mà tôi không thể chấp nhận một người không tôn trọng mình. Tôi là một chàng trai năm nay 25 tuổi, vừa chia tay người yêu chưa lâu. Tôi từng là sinh viên của một trường Đại học lớn của miền trung. Ra trường tôi về quê làm việc chưa được bao lâu thì yêu...