Đơn giản là cuộc đời…
Thời gian thổi gió bay, thổi tình yêu vụt mất, thổi tất cả vui buồn và sầu hận nhưng không bao giờ thổi đi H trong tim tôi.
Nhanh quá, 4 năm rồi tưởng chừng như mối quan hệ lúc nào cũng bền chặt. Nhưng rồi thời gian đã xóa nhòa đi tất cả. Điều tôi buồn nhất là chính thức nhận thức được sự chia tay vào tháng 4. Là tháng bước vào mùa mưa như cho sự ra đi của một cuộc tình đổ vỡ. Người ta thường mượn những cơn mưa với tiếng gió để gởi cho vơi đi nỗi buồn, để kết thúc một phần câu chuyện tình và mở ra một câu chuyện khác. Nhưng dối với tôi không có gì là kết thúc cả. Tất cả vẫn còn đây, dư âm vẫn còn đây. Bởi giống với người ta hay nói rằng:
” Mọi người luôn giữ chặt những kí ức
Bởi những điều đó sẽ chẳng bao giờ thay đổi dù cuộc đời đổi thay”
Có lẽ tôi đã quen cái cảm giác sống có H. Nhiều lúc tôi tự nghĩ rằng đó là sự ngộ nhận một thói quen. Nhưng câu trả lời thật tàn nhẫn: “ Trái tim tôi đau khi mất H”. Tôi rất muốn níu giữ dù đó chỉ là một cái ôm thật nhẹ hay một cái tựa khẽ vào vai. Nhưng vì H quá mạnh mẽ đến nổi dù chúng ta không còn gì nữa: tôi luôn hay nén cảm xúc để cười còn H vẫn luôn là một cô gái hồn nhiên vô tư lự_ một món ăn đặc sản ai cũng thèm muốn dù đó chì là ngửi hương thơm .
Nhiều lúc tôi tự nghĩ rằng đó là sự ngộ nhận một thói quen. (Ảnh minh họa)
H lạ lắm, có bao giờ bố H bảo: “ Con là một đứa con gái thật tuyệt ko?”. Và tôi cũng sẽ ùa theo câu nói đó. Tôi không hối hận khi đã quen H và củng không hờn trách khi mình bị đá bởi H là một nửa của tôi. Chờ H là một niềm vui, chờ H là một sự thử thách con tim. Đối với người khác sự chờ đợi là vô vọng nhưng đối với tôi, tôi hướng hai con đường của chúng ta đi cuối cùng sẽ gặp nhau dù đó có là vô cực. “ H là gì? H là ai? H đến vvới cuộc đời tôi bất chợt lúc nào?” Trả lời những câu hỏi trên thật đơn giản nhưng điều quan trọng là H có tồn tại hay không? Tôi không bao giờ phủ định được điều đó!
Video đang HOT
Thời gian! Thời gian thổi gió bay, thổi tình yêu vụt mất, thổi tất cả vui buồn và sầu hận nhưng không bao giờ thổi đi H trong tim tôi. Tôi chắc điều đó! Và theo thời gian, tôi dần “lớn lên”, tôi dần hiểu đựơc cái qui luật:
“Tình yêu không phải là điều ta nhận được mà là những gì ta cho đi”
Và từ đó tôi cùng biết học cách chấp nhận: “ Em đã rời xa cuộc đời tôi mất rồi“. Thật đau đớn và xót xa! Nhưng H ah ! Tôi vẫn sống bởi nhịp đ.ập con tim và con tim tôi luôn tràn đầy nghị lực. Dù kết quả ra sao tôi vẫn chấp nhận. Đơn giản là: kết quả chỉ là vòng xoay cuộc đời: “Kết thúc một phần câu chuyện để mở ra một ngày mới – một ngày trong tương lai tôi vẫn đuợc nhìn thấy món “đặc sản” ngày xưa dù chỉ một nụ cười”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình đầu nhói đau
Mười năm qua, tôi muốn để cho thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả những vui buồn, đau khổ đã qua... nhưng ký ức về em như vết dao vẫn cứa vào tim tôi sau mỗi lần tỉnh giấc mơ. Nụ cười, làn tóc của em trong giấc mơ ấy vẫn nguyên vẹn như ngày nào.
Tôi đã khắc ghi vào trái tim em những cảm xúc tình đầu nguyên sơ và cả những ký ức buồn đau. Tôi đã từng được người khác yêu nhưng em mới thực sự là tình yêu đầu tiên của tôi, là người đầu tiên tôi chủ động làm quen, chủ động ngỏ lời yêu và đau khổ trong tình yêu đơn phương, dằn vặt trong ân hận.
Tuy thường xuyên gặp nhau nhưng tôi quyết định viết cho em một lá thư dài để tỏ tình. Em nhận lời yêu tôi sau 1 năm kể từ khi nhận được lời tỏ tình của tôi. Một năm! Tôi sống trong sự chờ đợi với bao cảm xúc thăng trầm: đau khổ, hờn ghen, giận dỗi, tự ái... Em xinh đẹp, ngoan hiền nên có rất nhiều "vệ tinh" vây quanh.
Tôi tự đ.ánh giá mình hoàn toàn là một con người bình thường so với các đối thủ: Một sinh viên mới ra trường đi làm, chưa có t.iền tài, địa vị, hoàn cảnh gia đình bình thường. Nhưng tôi đã chiến thắng vì sự nhiệt huyết t.uổi trẻ, lòng chân thành và sự vun đắp của bạn bè, đồng nghiệp (em công tác cùng ngành với tôi).
Hạnh phúc thật ngọt ngào, trong sáng khi em đón nhận tình yêu của tôi. Giản dị! Đằm thắm! Chân thành! Tôi biết yêu và thương em hơn chứ không còn kiêu căng, bất cần... như ngày trước. Em và tôi đã đan dệt nên nhiều kỷ niệm đẹp thành tên... Có những đêm mưa gió bão bùng, tôi chạy xe máy suốt quãng đường hơn 30km để được gặp em. Ngắm em giả vờ ngủ trong chăn một cách ngon lành, tôi đã khóc vì vui sướng.
Trong khi tình yêu của chúng tôi đang ở giai đoạn đẹp nhất với những kỷ niệm ngọt ngào và những dự định cho một tương lai gần trong sự hân hoan của gia đình và bạn bè đồng nghiệp thì tôi bất ngờ chia tay trong sự ngỡ ngàng của em và rất nhiều người. Tôi chỉ biết im lặng và lẩn tránh chứ không dám nói lời chia tay em bởi vì tôi còn quá yêu em và vì lý do tôi xin chuyển công tác đến một nơi rất xa để... lập gia đình. Lại một năm! Một năm để chia tay em, một năm chờ quyết định chuyển công tác là quãng thời gian dài vô tận thật khủng khiếp.
Tôi vật vã trong nỗi nhớ thương em vô bờ bến. Đã không biết bao nhiêu đêm, tôi lặng lẽ ngồi một mình ngoài hàng rào khu tập thể để được nghe tiếng nói của em mà không dám vào. Tôi phải đối diện với những người đã gắn bó với em và tôi bằng gương mặt của kẻ phản bội.
Ký ức về em như vết dao vẫn cứa vào tim tôi sau mỗi lần tỉnh giấc mơ... (Ảnh minh họa)
Tôi tìm đến những người bạn của em để hy vọng tìm thấy sự chia sẻ, đồng cảm nhưng đều nhận được sự thờ ơ, lạnh nhạt. Thật trùng hợp ngẫu nhiên, ngày tôi nhận được quyết định chuyển công tác cũng là ngày em bị tai nạn. Tôi đến thăm em nước mắt lưng tròng. Em không khóc nữa mà bảo tôi đi đi, em đủ can đảm để vượt qua đau khổ, tôi không xứng đáng để em phải đau buồn lâu hơn...
Tôi ra đi là vì sự nghiệp, vì nợ duyên t.iền kiếp và để... giải thoát cho chính tôi và em. Tôi không đủ tự tin để đem lại cho em một cuộc sống hạnh phúc đầy đủ theo đúng nghĩa của nó. Tôi đã có những vấp ngã trong môi trường công tác ngay từ khi bước ra trường, tuy không có gì nghiêm trọng nhưng nó ảnh hưởng đến niềm tin khát khao vươn lên trong sự nghiệp mà tôi muốn dành cho em (em rất tin ở tôi điều đó).
Những dự định trong tình yêu chúng tôi đều chông chênh khi tôi và em công tác xa nhau, điều kiện kinh tế gia đình cả hai đều khó khăn. Tôi sợ mình quá sức hụt hơi chạy theo người mình yêu khi em có dự định đi học tiếp Đại học 2 năm nữa mới lập gia đình... Bên em, ngay cả những giây phút hạnh phúc nhất tôi vẫn mơ hồ một cảm giác bất an trong lòng.
Tôi đã viết cho em lần cuối, để nói tất cả, nhiều lắm: rằng tôi yêu em, yêu em nhiều lắm, nhưng xin em hãy hiểu và tha thứ cho kẻ phản bội này để lương tâm tôi được thanh thản. Nghe nói em đã khóc nhiều lắm. Bạn bè khuyên tôi đừng gợi lại nỗi đau trong em nữa, hãy để cho quá khứ ngủ yên.
Tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, thật hạnh phúc vì tôi có được một người vợ hết mực thương yêu chồng con. Tôi rất trân trọng và làm tốt trách nhiệm gia đình. Em đã lập gia đình với một người bạn cũ của tôi. Tôi không liên lạc với em nữa nhưng vẫn thường xuyên dõi theo cuộc sống của em qua bạn bè.
Thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi lại được trở về quê hương, được sống trong những kỷ niệm đẹp về em, lòng nhẹ nhàng và thanh thản. Tôi không thể một lần nữa phá vỡ cuộc sống hạnh phúc, đầm ấm đang có của em và không để mình một lần nữa mang tội với tình yêu đang có của tôi. Đắn đo mãi tôi mới quyết định viết ra sự thật của đời mình để tri ân với quá khứ, tri ân với một tấm lòng mà duyên kiếp đời tôi đã gặp. Nếu kiếp sau gặp lại, tôi sẽ không bao giờ để mất em một lần nữa
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sẽ tìm về bên cô! 20 năm trôi qua... tôi chưa một lần về thăm cô! 20 năm đã trôi qua... nhưng những hình ảnh về cô, những kí ức đẹp của t.uổi học trò vẫn còn mãi trong tâm trí tôi! Đã gần 20 năm trôi qua nhưng tôi vẫn luôn khắc ghi hình ảnh cô Hoàng Thị Thanh Lan - "Người Thầy" đầu tiên của tôi...