Đơn điệu
Cứ chiều thứ sáu đi làm về nó đã thấy chồng lảng vảng ngoài cổng chờ dắt xe cho vợ, đồng thời nở nụ cười mà có lần nó tự tát mình một cái vì dám thầm nhận xét là “nom ngu ngu”.
Nhưng nụ cười nhạt toẹt ấy quả thật không có ý nghĩa, càng ngày nó càng thấy anh cù lần, đúng chất một công chức sáng cắp ô đi, hàng ngày đút chân gậm bàn, để rồi chiều cắp ô về nhà trọ, cuối tuần thì chưa hết giờ đã rậm rịch nón mũ, phi xe về với gia đình.
Anh chẳng cầu tiến cũng không có thực tài, luôn nhún vai chấp nhận làm nhân viên. Lương đủ tiền thuê trọ và xăng xe về thăm vợ mỗi tuần hình như là đã có cảm giác hài lòng lắm rồi. Vô tình lạc vào facebook của chồng, thấy lúc nào cũng trạng thái trực tuyến để “like” bài viết, chơi bài với điện tử… thì nó cũng biết công việc của anh hoàn thành được đến đâu, mong gì tăng lương với lại thăng tiến. Nó cũng không hiểu vì sao mình lấy anh và giờ nó mới thấu hiểu anh chẳng thể là bóng cây lớn cho mình ngả lưng, cần phải biết chấp nhận và tự lo lấy thân.
Tám tiếng ở cơ quan là khoảng thời gian thiên đường của nó, vì ít ra còn được nói, được cười, được quát, được giao lưu thực sự thoải mái, còn khi về nhà thì trái ngược.
Nó ở cùng với bố mẹ chồng và vợ chồng đứa em trai chồng, vì nó chưa có con nên việc ra ở riêng không dễ, mà đứa em trai chồng lại càng bất tài, nên việc ra riêng là không tưởng. Có đôi lúc nó và đứa em dâu lời qua tiếng lại, nó không ưa việc con bé cứ lựa lúc nó vắng nhà để vào phòng mượn cái nọ cái kia. Nó khóa cửa chính thì cô ta lại thò tay lấy trộm qua cái cửa sổ cũ vốn bằng tuổi chồng nó.
Sau đó ít lâu thì nó thoát khỏi cảnh ấy, cũng vì cậu em chồng chơi cờ bạc nợ nhiều, người ta đến đòi dữ quá, bố mẹ chồng nó hoảng sợ phải thuê nhà cho đôi đó ở hòng trốn nợ.
Video đang HOT
Cuộc sống phức tạp khiến nó càng thêm trầm uất, nó chẳng dám tâm sự hay la cà đi đâu cùng ai, vì cứ đúng giờ ấy là phải về điểm danh, không thì nó cũng sẽ nhận được điện thoại của chồng, ngọt ngào hỏi em đang ở đâu, nó biết thừa là bố mẹ chồng chẳng thèm gọi nó mà điện thẳng cho con trai yêu cầu gọi vợ về.
Căn nhà cấp bốn bảy chục mét vuông, ba người lớn thường xuyên nhìn nhau im lặng, vì đúng thật là chẳng có chuyện gì mà nói, có đi chăng nữa thì rốt cuộc vẫn là hỏi xem tình hình con cái của vợ chồng nó ra sao rồi. Đến bác sỹ còn chẳng biết nguyên nhân thì làm sao nó giải thích nổi.
Nó cứ đếm từng ngày, từng giờ, chờ đợi mãi cuối tuần chồng về, nó rủ qua thăm bố mẹ đẻ cách đó ba chục cây số, hoặc đi đâu đó cho khuây khỏa, mẹ chồng lại chèm chẹp nhấm nhẳng “Chờ mãi mới được ngày sum họp đông đủ, giờ còn muốn đi đâu”. Chồng nó lại bàn lùi, tâm trí nào mà vui chơi cho nổi.
Sáng cứ sáu giờ kém mẹ chồng loẹt quẹt dép khua nó dậy, dù tám giờ nó mới vào làm và công ty thì ngay gần đấy. Nó tiến hành làm đủ mọi thủ tục dọn dẹp như quét nhà, rửa ấm chén, tưới cây, nấu ăn sáng đều đặn như một chiếc máy được lập trình sẵn, không gì có thể xoay chuyển.
Ngày giữa tuần cơm nước phục dịch xong xuôi nó lại lui vào phòng xem vô tuyến, giết thời gian. Chân tay, giọng nói lẫn hành động cứ thừa thãi ra như vô nghĩa, chẳng giúp ích gì cho chủ nhân. Nó không biết phải lôi mình ra khỏi trạng thái này như thế nào…
Cuộc sống cứ trôi qua đều đặn đến mòn mỏi, nó chùng lòng xuống, ném tiếng thở dài. Có lẽ, lấy chồng và lấy gông hình như không khác nhau là mấy, đơn điệu mãi đến bao giờ đây!
Theo Dantri
Chồng thất nghiệp, vợ vẫn sắm hàng hiệu
Dù chồng thất nghiệp, vợ anh vẫn đều đặn và liên tục xách những bộ đồ hàng hiệu về nhà. Đi làm về, nhìn căn phòng vắng tanh, không còn tiếng bi bô của con trai, không còn hình bóng của vợ bận rộn nấu nướng, anh Thịnh thật sự chán nản. Cứ ngỡ, vào những lúc khó khăn thế này, Lâm Anh - vợ anh sẽ ở bên cạnh động viên, an ủi anh nhưng sự thật thì ngược lại. Vợ anh không những không đoái hoài mà còn thường xuyên cằn nhằn rằng anh vô dụng, rồi vẫn vui vẻ với những sở thích "đốt tiền" của mình.
Vốn là chủ nhiệm công trình của một công ty xây dựng có tiếng, lại tranh thủ nhận thêm việc bên ngoài nên thu nhập của anh Thịnh cũng khá. Lâm Anh là nhân viên thiết kế đồ họa, lương bổng không đến nỗi nào. Dù chưa mua được nhà ở Hà Nội song vợ chồng anh cũng thuê trọ trong một khu chung cư khá sang trọng. Ngoài tiền tiêu pha hàng tháng, gia đình anh còn tiết kiệm được một khoản kha khá.
Nhưng không lường trước được tình hình kinh tế khó khăn, ngành xây dựng rơi vào khủng hoảng, công ty anh tiến hành cắt giảm nhân sự và anh lại nằm trong số đó.
Sau khi nghỉ việc ở công ty, anh đã chạy vạy nộp đơn xin việc nhiều chỗ khác, nhưng mãi vẫn không thấy tin tức gì. Rất nhiều doanh nghiệp xây dựng cùng chung hoàn cảnh cắt giảm nhân sự như công ty anh, thậm chí có công ty còn phá sản. Không tìm được việc làm, anh cũng đã thử làm trái nghề tay trái là nhân viên kinh doanh ở một vài công ty nhưng không thành công.
Trong khi anh đang khổ sở vì công việc thì vợ vẫn tung tăng mua sắm (ảnh minh họa)
Việc làm không có, suốt ngày ở nhà, anh Thịnh rất buồn và lo lắng. Đã thế, Lâm Anh lại không hiểu cho. Từ ngày anh thất nghiệp, cô thường xuyên giận chó, đánh mèo, kêu ca nào thì giá cả tăng cao, tiền thì hết, chồng người ta thế này, thế nọ. Có khi vợ anh còn mỉa mai: "Không làm được việc này thì làm việc khác, anh cứ vin cớ không đúng chuyên môn, không làm được. Cứ chờ anh tìm được việc ở công ty xây dựng thì có mà nhà mình treo niêu à?"
Vợ anh là người Hà Nội, sinh ra trong gia đình khá giả, lấy anh phải ở trọ đã là thiệt thòi nhiều. Thấy vợ hay nói ra nói vào, anh chối tai lắm nhưng nghĩ Lâm Anh sung sướng từ nhỏ như thế nên anh cũng không dám ý kiến gì.
Đáng nói, dù chồng thất nghiệp, vợ anh vẫn đều đặn và liên tục xách những bộ đồ hàng hiệu về nhà. Cô giữ nguyên thói quen đi spa và làm móng hàng ngày, hàng tuần. Nhiều khi anh Thinh định cất lời nhắc nhở vợ tiết kiệm, bởi kinh tế gia đình đang khó khăn, nhưng mặc cảm thất nghiệp đã khiến anh mắc nghẹn.
Ở nhà nghe vợ cằn nhằn nhiều cũng chán, anh hẹn bạn bè gặp mặt để xem có ai giới thiệu cho mình công việc nào không. Anh cẩn thận gọi điện cho Lâm Anh biết để cô thu xếp thời gian về lo cơm nước, đón con sớm (từ ngày thất nghiệp, anh nghiễm nhiên đảm nhận nhiệm vụ nội trợ và đưa đón con đi học).
Dù vậy nhưng khi về nhà, vợ anh vẫn mặt sưng mày sỉa: "Lại còn bày đặt gặp gỡ bạn bè, không kiếm được tiền thì cũng đừng tiêu tiền hoang phí". Đang áp lực, lại nghe vợ nói thế, anh quát lớn: "Em nói gì, anh hẹn gặp bạn bè cũng là vì công việc. Anh cũng chưa tiêu đến tiền của em". Nghe chồng gắt gỏng, vợ anh không vừa: "Không tiêu tiền của tôi, thế mấy tháng này, anh ăn, anh uống, tiền nhà, tiền điện nước ai lo. Anh tưởng có mỡ mà húp à?"
Quá tức giận, anh vung tay tát vợ một cái rồi quát: "Thế tiền tiết kiệm từ trước tới nay đâu, tôi mới ở nhà có 2 tháng, không lẽ mấy trăm triệu tiết kiệm bay hết rồi sao?"
Đánh vợ xong, anh vừa cảm thấy có lỗi, vừa bực mình trước thái độ của vợ. Anh Thịnh ra quán trà đá gần nhà ngồi, đến khi trở về thì không thấy vợ con đâu. Gọi điện thì máy Lâm Anh không liên lạc được. Hoảng loạn đi tìm, đến gần 12h đêm, anh mới biết vợ bỏ về nhà mẹ đẻ.
Hôm sau, anh đến công ty vợ tìm, Lâm Anh nhất quyết không chịu gặp. Đến nhà ngoại, vợ cũng ôm con trốn trong phòng. Thậm chí, mẹ vợ anh trước đã không ưa gì anh bởi cái mạc "trai tỉnh lẻ", giờ càng được dịp day nghiến: "Trước nó không nghe tôi, cứ nhất quyết đòi lấy anh, giờ thì sáng mắt ra rồi. Khi nào anh tìm được việc, có khả năng lo cho vợ con thì hãy đến đây nói chuyện". Nhiều lần đến đón vợ không thành công, anh Thịnh đành quay về.
Từ trước tới nay, vợ anh vẫn là tay hòm chìa khóa trong nhà, nên giờ vợ bỏ về nhà mẹ đẻ, anh chẳng còn đồng xu nào để tiêu, lại phải muối mặt đi vay bạn bè.
Theo afamily
Lối thoát Vậy là anh chính thức đến sống cùng người phụ nữ đó sau gần một năm lén lút. Anh ở nhà cô ấy đều đặn mỗi cuối tuần. Những ngày còn lại, sau giờ làm, anh thể hiện tốt vai trò người cha, người chồng trong gia đình. Thu nhập hàng tháng anh đều đưa hết cho vợ. Anh vẫn tự hào khoe...