Đớn đau vì yêu chồng của người bạn thân
Khi viết những dòng này, tôi biết mình sẽ bị mọi người nguyền rủa. Chính bản thân tôi cũng đang tự làm điều đó với chính mình. Nhưng tôi đã quá đau khổ và tuyệt vọng rồi. Tôi cảm thấy bế tắc với cuộc sống của mình. Tôi không biết phải làm gì với tình yêu lầm lỡ khi tôi yêu chồng bạn thân.
Năm nay tôi 29 tuổi. Với độ tuổi này, lẽ ra tôi cần phải có một gia đình nhưng tôi vẫn là một người cô độc. Tôi cô độc vì trót ôm vào mình một mối tình vụng trộm. Hơn 3 năm qua, tôi sống trong sự dày vò, ám ảnh và đau khổ vì trót đem lòng yêu chồng của bạn thân. Tôi đã bao lần thử thoát ra khỏi cuộc tình vụng trộm ấy nhưng cả tôi và anh đều không làm được vì chúng tôi quá yêu nhau.
Tôi và cô ấy đã chơi thân với nhau từ ngày còn học tiểu học. Một tình bạn gắn bó sâu sắc đến độ như tình chị em. Chúng tôi hợp nhau và có rất nhiều sở thích giống nhau. Có lẽ, cũng chính vì sự giống nhau đó mà cả tôi và cô ấy đều có chung tình cảm với một người đàn ông. Chỉ tiếc, cô ấy là người đến trước, còn tôi là kẻ đến sau.
Biết là sai trái nhưng tôi và anh quá yêu nhau nên không thể rời xa (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên gặp anh ấy khi bạn tôi dẫn anh đi giới thiệu tôi đã cảm nhận được một sự rạo rực trong mình. Anh không quá đẹp trai, thậm chí là rất đỗi bình thường nhưng ở anh toát ra một sự an toàn mà tôi luôn tìm kiếm. Nhưng tôi luôn tự nhủ với lòng mình đó là người yêu của bạn thân mình vì thế tôi luôn giữ khoảng cách với anh.
Hơn 3 năm họ yêu nhau cũng là ngần ấy thời gian tôi đồng hành cùng với tình yêu đó. Họ cãi nhau, giận dỗi đều tìm đến tôi. Và từ đó, tình yêu của tôi với anh đã nảy sinh. Anh cảm thấy mệt mỏi khi ở bên bạn của tôi vì cô ấy luôn so sánh anh với những người con trai khác. Bạn tôi chê anh không đẹp trai, không kiếm được nhiều tiền. Đã có không biết bao lần họ cãi nhau và đòi chia tay nhưng rồi bạn tôi lại năn nỉ quay lại vì giữa họ đã có chuyện…đi quá giới hạn.
Video đang HOT
Lúc đó tôi yêu anh nhưng khongo dám tiến tới. Tôi sợ cái mà người đời nguyền rủa nên khi anh nói rằng anh yêu tôi và muốn ở bên tôi, tôi đã thẳng thừng từ chối. Tôi động viên anh lấy cô ấy vì dù sao trong mắt mọi người cả hai chỉ còn đợi một đám cưới nữa mà thôi. Bị tôi khước từ, cuối cùng anh cũng quyết định kết hôn cùng với bạn tôi. Tình cảm của chúng tôi bạn tôi không hề hay biết.
Kể từ khi họ kết hôn, tôi đã cố gắng quên anh đi và tìm cho mình một người đàn ông khác nhưng tôi không làm được. Càng xa anh tôi càng nhớ, càng yêu anh nhiều hơn. Vậy là hơn 3 năm họ cưới nhau cũng là hơn 3 năm tôi lặng thầm ở bên anh. Tôi chia sẻ cùng anh cái cảm giác chán chường của một người đàn ông bị vợ khinh rẻ. Những lần như thế, cả tôi và anh đều ôm nhau vào lòng và khóc. Tôi đã dâng hiến cho anh tất cả dù biết rằng anh là người đàn ông có vợ và vợ anh là người bạn thân bao năm qua của tôi.
Tôi luôn sống trong tâm trạng cảm thấy có lỗi vô cùng nhưng mỗi khi anh buồn, tìm đến tôi và chia sẻ những cuộc cãi vã của vợ chồng anh là tôi lại không kìm lòng được. Tôi thương anh và thương chính mình. Giá mà anh và bạn tôi hạnh phúc thì tôi đã có đủ quyết tâm để rời xa anh nhưng cuộc hôn nhân của họ cũng rơi vào bi kịch. Bạn tôi nói cô ấy cũng quá mệt mỏi khi vợ chồng sống không hạnh phúc. Khi tôi hỏi cô ấy có muốn ly hôn không thì cô ấy lại nói rằng vì thương con nên dù không còn tình yêu vẫn phải cố sống.
Anh không còn có thể chịu đựng thêm điều đó được nữa. Anh nói rằng tôi chấp nhận anh, ngay lập tức anh sẽ ly hôn để chúng tôi đến bên nhau. Tôi yêu anh và khao khát được ở gần anh nhưng tôi cũng sợ, sợ bị người đời nguyền rủa vì cướp chồng của bạn thân Tôi biết nếu tôi đồng ý anh sẽ ly hôn nhưng tôi lại thương bạn mình. Tôi không biết phải làm sao nữa? Tôi có nên ích kỉ một lần, giục anh ly hôn để giải thoát cho anh và kiếm tìm cho mình hạnh phúc?
Theo VNE
Tôi đã cướp người yêu của em gái
Tôi thừa nhận mình là kẻ tham lam, là người chị không ra gì. Nhưng cảm xúc tình yêu khó lòng mà cưỡng lại, nhất là khi người đàn ông ấy quá giống với mối tình đầu của tôi, khiến tôi không thể nào kìm lòng.
Tôi và mối tình đầu của mình gặp nhau thật tình cờ nhưng lại có nhiều tình huống khó quên. Ngày hôm đó, tôi theo đoàn đi chơi, du lịch xa. Anh là một người bạn trong nhóm phượt của bạn tôi. Vì không chuẩn bị đồ dùng kĩ càng, cũng không lường trước được thời tiết sẽ lạnh nên tôi không mang đồ ấm. Thế là, ngay trong tối hôm ấy, trời đổi gió mùa, tôi không có đồ mặc, lạnh co ro.
Thứ duy nhất tôi mang theo là chiếc khăn, tôi phải khoác suốt chặng đường mà người cứ run cầm cập. Anh thấy vậy mới nhường cho tôi chiếc áo khoác của mình. Tôi nào dám nhận vì ai cũng lạnh, nhưng anh bảo &'đàn ông chịu được, con gái làm sao chịu nổi. Em cứ mặc đi'.
Thấy anh cười, và đó là nụ cười hiền khiến tôi chết mê, chết mệt, tôi đã nhận chiếc áo của anh. Mặc vào, tôi như được sưởi ấm. Người tôi nóng lên dần và thấy chân tay bớt run. Tôi cám ơn anh, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa từ con người anh sang phía tôi. Anh co ro, vừa run đùi của thổi tay, nhưng vẫn cười nói vui vẻ, pha trò cho chúng tôi.
Không hiểu tại sao, khi đó tôi không khước từ anh. Tôi gật đầu đồng ý vì tôi đã có tình cảm với anh. (ảnh minh họa)
Sau lần đi chung ấy, chúng tôi thân nhau, quý nhau. Anh chủ động lấy số điện thoại của tôi và thường xuyên liên lạc. Thật lạ, chúng tôi nói chuyện rất hợp, anh cũng không ngại khi kể cho tôi nghe chuyện của anh và cô bạn gái cũ. Rồi lâu dần, anh hay đưa tôi đi uống cà phê, trà nóng vào mùa đông. Cảm giác lại nguyên vẹn như ngày đầu anh nhường áo cho tôi. Bỗng anh quàng tay qua người tôi và nói muốn ôm tôi. Không hiểu tại sao, khi đó tôi không khước từ anh. Tôi gật đầu đồng ý vì tôi đã có tình cảm với anh.
Thế là, chúng tôi yêu nhau từ ngày đó. Anh luôn trao cho tôi những cử chỉ đẹp. Tôi hạnh phúc trong tình yêu đầu. Cảm giác được ai đó nắm tay, trao cho cái ôm, nụ hôn nhẹ nhàng thật là tuyệt. Tôi chưa bao giờ thấy mình lại vui như vậy, sống có ý nghĩa và nhiều động lực hơn. Anh nói, sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi, sẽ khiến tôi có được một mái ấm thực sự.
Nhưng lời hứa chưa trọn thì một ngày, tôi nghe tin anh mất. Thật sự, câu chuyện này khi kể lại, tôi còn quá đau lòng. Anh mắc bệnh hiểm nghèo, di truyền từ bố anh và chính anh cũng không biết mình mắc bệnh đó. Khi bệnh tái phát thì cũng là lúc anh phải nói lời từ biệt cuộc đời. Nó đến quá nhanh, chỉ kịp để tôi dỗi hờn anh khi anh không gọi điện, không đưa tôi đi chơi. Và kịp để người nhà cho anh gọi cho tôi một cuộc điện thoại lần cuối.
Tôi khóc nức nở, khóc như mất đi nửa cuộc sống của mình. Anh đã hứa với tôi những gì. Tình đầu đẹp còn mặn nồng. Anh không còn bên tôi, vậy tôi sống ra sao, lời hứa kia ai sẽ thực hiện. Khi ta bị người yêu phản bội, ta đã đau khổ nhường nào. Giờ lại biết chắc rằng, cả đời này cũng không gặp anh ấy, liệu có thể vui vẻ được không. Tôi còn nghĩ, mình sẽ không đứng dậy được sau cú sốc này. Nhiều lần tôi mơ thấy anh động viên tôi sống tốt, hãy coi như có anh bên cạnh, tỉnh dậy, gối ướt đẫm nước mắt.
Tôi đã nghẹn ngào khóc lóc cho anh suốt thời gian dài. Tôi không cười, không gặp gỡ ai, và tôi tự nhủ với lòng mình, phải yêu người giống như anh, nếu không tìm được, tôi sẽ chẳng yêu ai nữa. Tôi cố gắng tìm những khuôn mặt giống anh để yêu, để tìm lại kí ức, kỉ niệm xưa. Có thể đó là một sự ích kỉ, nhưng tôi không thể nào yêu một người đàn ông khác, không thể sống như anh đã dặn mà không có hình bóng của anh bên cạnh. Tôi hi vọng, ai đó giống anh sẽ làm tôi yên tâm sống hơn và không phải day dứt.
Rồi một ngày, câu chuyện bi đát bắt đầu xảy ra khi cô em gái dẫn người yêu về ra mắt gia đình. Đó là người đàn ông có khuôn mặt giống hệt anh. Tôi chết lặng người khi nhìn vào khuôn mặt ấy, mắt tôi cay cay, nước mũi bắt đầu chảy ra, vì thực sự, kỉ niệm trong tôi về anh đang sống dậy. Tôi tôi cứ nhói lên từng đợt không thôi. Tôi đã yêu anh chỉ vì một lý do đó. Và tôi quyết định, thổ lộ tình cảm với anh sau nhiều lần tôi chủ động hẹn anh đi uống nước với chị của em gái.
Tôi đặt thẳng vấn đề với anh về chuyện, anh giống người yêu của tôi trước đó. Tất nhiên, sự chân thật của tôi cũng khiến anh mủi lòng. Vả lại, trong mắt đàn ông, tôi cũng là một cô gái hết sức dễ thương chứ không phải người khó ưa. Tôi khóc như mưa khi nghĩ về chuyện cũ, và nói rằng, nếu không phải là anh, chắc tôi không còn cơ hội lấy ai nữa.
Ban đầu, tất nhiên là anh không đồng ý và tôi cứ thế yêu thầm anh. Nhưng nhiều lần anh tới nhà tôi chơi, gặp tôi là anh lại ái ngại. Khi ai cũng hỏi anh về chuyện cưới xin của anh và em tôi, anh lại cười. Dần dần, anh để ý sự buồn tủi của tôi và anh cũng không còn muốn người khác giới thiệu với mọi người, anh là người yêu của em tôi nữa. Anh nói với tôi, giờ lấy tôi, anh cũng không yên được và lấy em gái tôi thì anh không thể hạnh phúc khi nhìn tôi như thế. Nhưng quay sang yêu tôi thì anh không thể.
Tôi đã mang những lời này nói với em, kể toàn bộ câu chuyện về quá khứ của tôi và hi vọng em có thể nhường anh cho tôi. Tôi đã quá ích kỉ, nhỏ nhen, nhưng tôi nghĩ, em có thể tìm được người con trai yêu em, còn tôi, tôi quá khó để làm điều đó. Nên tôi muốn em hãy cho tôi hi vọng, cho tôi động lực sống, nếu em lấy người đó, có thể chị em tôi cũng không sống hạnh phúc với nhau được, vì tôi luôn bị ám ảnh bởi quá khứ.
Có lẽ em hiểu rằng mình không còn cách nào khác. Em đành nhường lại anh cho tôi với điều kiện là anh cũng yêu tôi. Em sẽ không nói gì, cũng mặc kệ như vậy để chúng tôi yêu nhau và em sẽ tìm một tình yêu mới. Tất nhiên, em không muốn lấy người mà chị em cũng yêu.
Đó, vậy đấy, tôi đã cướp người yêu của em như thế. Tôi có phải người chị đê tiện không, chỉ là tôi quá yêu anh mà thôi và tôi không thể sống nếu như không có hình bóng cũ. Hoàn cảnh của tôi đã khổ quá rồi!
Theo VNE
Mất vợ giờ tôi mới thấy tiếc Đàn ông là vậy, luôn tham lam ngay cả khi đã có vợ đẹp con ngoan, tôi cũng không loại trừ. Tôi đã từng có mối tình 4 năm với vợ, nhưng phải thú nhận rằng, khi lấy nhau, tình yêu của chúng tôi đã không còn mặn nồng như trước. Cái nghĩa là thứ lớn hơn cả, và chúng tôi lấy nhau...