Đối với tôi, Tết chỉ là nỗi buồn và những giọt nước mắt
Ngày Tết, khi mọi người quây quần bên gia đình thì tôi lại đóng chặt cửa ôm con và ngồi khóc nức nở. Chưa bao giờ tôi lại muốn cho cái Tết này nhanh chóng trôi qua đến như vậy.
Chưa khi nào tôi nghĩ chồng mình lại phản bội tôi trắng trợn như thế. Suốt thời gian bảy năm bên nhau, tôi đã từng tự hào với tất cả mọi người rằng mình có một người chồng vàng mười biết yêu thương vợ con hết lòng.
Tôi là một phóng viên cho một tờ báo của thành phố. Công việc bận rộn vì tôi phải luôn đi khắp nơi. Chồng tôi vì thấu hiểu, thông cảm cho tính chất nghề nghiệp của vợ nên anh luôn động viên và cổ vũ cho tôi hoàn thành tốt công việc của mình. Tôi thực sự cảm thấy may mắn và hạnh phúc khi có được một người chồng như thế.
Cho đến tháng tư vừa rồi, trong một lần đi chợ tôi muốn tìm mua chục trứng gà để về làm bánh ga tô cho chồng con ăn. Tôi tình cờ gặp lại chị Mai, người chị thân thiết trước đây cũng học báo chí cách tôi 3 khóa. Tôi phải mất khoảng vài phút mới có thể nhận ra chị ấy. Vì thực sự tôi không nghĩ một người con gái từng là hoa khôi xinh đẹp, học hành giỏi có tiếng của trường giờ lại trở thành một phụ nữ trong tiều tụy và ốm yếu ngồi ôm thúng trứng bán ở vỉa hè thế này.
Hai chị em nhận ra nhau rồi ôm chầm lấy nhau mừng mừng tủi tủi. Câu chuyện của chị Mai khiến tôi không cầm được nước mắt. Chị kể rằng hồi năm cuối, chị về quê dịp nghỉ hè thì lỡ dính bầu với một thiếu gia con nhà giàu. Kết quả là hai mẹ con bị hắt hủi, nhà chồng không dành cho chút tình cảm nào, chị đành ngậm ngùi ly dị chồng.
Từ ngày có chị Mai, tôi đã yên tâm làm việc mà không phải lo nghĩ chuyện chăm lo cho gia đình. (Ảnh minh họa)
Sau đó, hai mẹ con dắt nhau về nhà ngoại. Chị gửi con cho mẹ chăm còn mình lại lên thành phố làm nghề ấp trứng cho một lò vào ban đêm còn ban ngày nhận thêm trứng đi bán ở chợ.
Lúc ấy, tôi đã không ngần ngại ra lời đề nghị bảo chị về sống chung, tiện thể chăm nom gia đình lúc tôi đi công tác. Thực ra, tôi cũng đang tính thuê osin từ lâu để đỡ đần việc nhà giúp chồng mà chưa thấy ai ưng ý cả. Giờ có chị Mai thì tôi đã muốn đề cập ngày. Sau một hồi băn khoăn, chị ấy đồng ý và cảm ơn tôi rối rít vì đã cứu chị thoát khỏi cảnh cơ cực trước mắt.
Từ ngày có chị Mai, tôi đã yên tâm làm việc mà không phải lo nghĩ chuyện chăm lo cho gia đình. Tôi cũng không hề lo lắng hay đề phòng việc chồng và chị Mai léng phéng với nhau. Vì chồng tôi lâu nay tính tình rất e dè, nhút nhát mà anh còn rất ghét chuyện trai gái có quan hệ ngoài luồng. Hơn nữa, tôi nghĩ chị Mai hơn chồng tôi những ba tuổi lại trông gầy gò, ốm yếu thế có cho không thì chồng cũng không thèm.
Video đang HOT
Chính vì sự chủ quan và tin tưởng tuyệt đối hai người đó mà ngày hôm nay, tôi đang phải gánh lấy hậu quả do chính mình là người tạo cơ hội.
Mấy ngày hôm trước, vì phải làm phóng sự Tết mà tôi phải lặn lội công tác trên Mộc Châu, dự kiến 28 Tết mới được nghỉ Tết. Tôi phải năn nỉ mãi chị Mai mới đồng ý ở lại đến trưa 28 Tết mới về quê.
Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự kiến nên trưa 27 Tết tôi đã bắt xe trở lại thành phố. Vì muốn tạo bất ngờ nên tôi đã không gọi điện cho chồng và chị Mai biết.
Chiều 27 Tết, đường phố đông nghẹt người, dẫn đến ùn tắc. Tôi xuống xe từ đầu thành phố, vừa đi bộ vừa đi nhờ xe tới tận gần 4 tiếng sau mới về tới nhà. Lúc này mới 9 giờ tối nhưng trong nhà tôi đã tắt hết đèn. Tôi ngạc nhiên vô cùng, vì bình thường chồng tôi thức rất khuya. Anh hết xem phim thì xem bóng đá tới gần 12 giờ đêm mới đi ngủ. Vì sợ đánh thức mọi người nên tôi âm thầm mở cửa vào nhà, đi thật khẽ, dùng điện thoại để soi đường.
Nhưng khi vừa lên tới cầu thang gần phòng ngủ, tôi đã hụt hẫng bởi nghe được tiếng của chồng tôi: “”Ngày mai, em đã về quê rồi chắc Tết này anh buồn và nhớ lắm ấy. Ăn Tết xong là em phải bắt xe lên đó nhé!”. Bên trong phòng có ánh đèn ngủ leo lét qua khe cửa, giọng chị Mai vang lên nhẹ nhàng, dịu dàng: “Nhất định rồi, chỉ mùng 5 Tết là em trở lại mà”.
Tôi thật không ngờ, khi mình đi công tác thì chính thời gian đó cả hai đã âm thầm phản bội sau lưng tôi.
Tôi thật không ngờ, khi mình đi công tác thì chính thời gian đó cả hai đã âm thầm phản bội sau lưng tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi tức giận, tay run lên, đẩy cửa bước vào trong sự hoảng hốt của hai người. Chồng tôi và chị Mai cuống cuồng vơ áo quần và rối rít xin lỗi tôi, còn tôi lại đứng như trời trồng giữa phòng vì đau đớn.
Thấy có tiếng ồn nên đứa con tôi cũng tỉnh giấc khóc ầm ĩ trong phòng, tôi chạy sang bế con, rồi vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà trong đêm tối giáp Tết.
Tôi bắt xe về nhà mẹ đẻ, xin mẹ cho ở lại nhà. Sáng hôm sau, vì không muốn làm không khí Tết trong nhà mẹ mất vui lại ngại vợ chồng anh chị cả nên tôi phải bằng lòng để chồng đón về nhà.
Mấy ngày qua, tôi chỉ ru rú trong phòng rồi ôm con ngồi khóc để mặc chồng muốn làm gì thì làm. Tôi không ngờ, mình lại có một cái Tết buồn bã như thế. Không khí Tết tràn ngập khắp nơi còn tôi chỉ thấy tủi hờn và đau khổ khi ngồi cố gắng cầm bút viết đơn li hôn.
Bao nhiêu lần chồng tôi vào phòng cầu mong tôi tha thứ, anh bảo những gì diễn ra chỉ là phút nông nổi. Giờ anh đã nhận ra đâu mới đích thực là gia đình của mình, anh đã biết lỗi rồi. Nhìn đứa con thơ cứ ngơ ngác nhìn mẹ nó khóc, tôi lại thấy thương con vô cùng.
Một phần hậu quả hôm nay cũng có lỗi do tôi đã quá say sưa với công việc mà thoái thác hết cho chồng và chị Mai. Nhưng hai người họ lại phản bội sự tin tưởng của tôi. Đặc biệt là chị Mai, chính tôi là người đã cưu mang chị, vậy mà chị đối xử với tôi như thế? Làm sao tôi tha thứ được cho những tổn thương mà họ đã gây ra đây?
Theo Afamily
Đau đớn vì gặp phải sự phản đối cùng cực trong cuộc hôn nhân của chúng tôi
Trước khi nói ra sự thật, tôi đã đoán được phần nào sự phản đối của con gái chú. Nhưng tôi không ngờ cô ấy lại hét vào mặt tôi và chú như vậy.
Mẹ tôi mất khi tôi hơn 6 tuổi. Lúc ấy bố cũng còn trẻ, vậy mà ông chấp nhận ở vậy làm gà trống nuôi con. Mặc dù ông nhận được rất nhiều lời mai mối, thậm chí có nhiều người chủ động đặt vấn đề kết hôn nhưng ông đều từ chối. Bố dành cho tôi tình yêu thương của cả người cha lẫn người mẹ. Ông theo dõi từng bước đi của tôi, ý nhị quan tâm khi con gái bắt đầu dậy thì. Vì vậy mà tôi cũng yêu ông hết mực. Ông là động lực là niềm tin là chỗ dựa cho cuộc sống của tôi.
Nhưng khi tôi đang là sinh viên năm thứ hai đại học, bố đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Sự ra đi bất ngờ của ông làm tôi suy sụp, tôi rơi vào khủng hoảng tâm lí và bị trầm cảm nặng. Những ngày tháng ấy tôi chỉ biết khóc, không ăn không ngủ. Cơ thể suy nhược làm tôi cũng như người sắp chết. Lúc ấy, người thay tôi đứng ra lo lắng mọi chuyện là chú Sơn, bạn cùng chỗ làm với bố tôi. Chú Sơn nhỏ hơn bố tôi 6 tuổi, cũng là gà trống nuôi con. Con gái chú đang học lớp 8. Có lẽ vì cùng hoàn cảnh nên bố tôi và chú chơi với nhau rất thân.
Không chỉ chu toàn mọi việc mà chú còn đến trường xin cho tôi bảo lưu kết quả học tập. Những tháng ngày tôi nằm viện, hết giờ làm chú đều đến chăm sóc tôi. Chú ân cần đút cho tôi ăn, đem quần áo về nhà giặt giũ, chú chăm sóc tôi như một người thân. Bố tôi vốn là trẻ mồ côi nên chẳng có ai là họ hàng thân thiết. Nếu không có chú ấy có lẽ giờ tôi cũng đã không còn trên cõi đời này.
Tôi mất gần cả năm trời để điều trị và ổn định tâm lí. Căn nhà của hai bố con giờ trở nên trống vắng và thừa thãi. Sợ tôi buồn chú Sơn thường đến đưa tôi đi chơi, đôi khi mời tôi đến nhà dùng cơm tối với bố con chú. Nhiều lúc chú còn làm sẵn cơm trưa và mang đến trường vì sợ tôi bỏ bữa. Nhờ có chú mà tôi dần lấy lại thăng bằng trong cuộc sống, hoàn thành xong việc học của mình.
Sự ra đi bất ngờ của ông làm tôi suy sụp, tôi rơi vào khủng hoảng tâm lí và bị trầm cảm nặng. (Ảnh minh họa)
Hơn 3 năm sau, tôi ra trường và cũng đã có việc làm ổn định. Tôi và chú ngày càng gắn bó nhiều hơn. Thật lòng tôi không thể phủ nhận là tôi đã rất dựa dẫm chú ấy. Mới đầu khi nhận ra tình cảm của mình tôi cứ nghĩ đó là do sự cảm kích hay lòng biết ơn. Nên tôi cố dành cho mình vài mối quan hệ. Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra mình thích chú ấy. Những ngày công tác xa, hình ảnh chú cứ luôn xuất hiện, nỗi nhớ trong tôi dâng lên da diết. Tôi cảm thấy bồi hồi, vui sướng và thật sự hạnh phúc biết bao khi được gặp chú.
Không thể cứ mãi giấu lòng mình tôi quyết định thổ lộ với chú ấy. Nhưng điều làm tôi bất ngờ là chú thú nhận rằng cũng có tình cảm với tôi. Nhưng vì sợ khi nói ra tôi và mọi người xung quanh sẽ hiểu lầm này nọ, cho rằng chú là kẻ lợi dụng, là người cơ hội. Chú cũng sợ tôi sẽ xa lánh chú nên chú đành im lặng, chỉ âm thầm ở bên chăm sóc tôi. Nghe những lời như vậy mà tôi mừng mừng tủi tủi ôm chặt lấy chú.
Tình yêu chú cháu của chúng tôi cứ âm thầm và chưa dám công khai, chúng tôi không ngại dư luận vì cả hai chẳng có gì ràng buộc. Vợ chú cũng đã bỏ đi gần 8 năm rồi, nhưng điều làm tôi lo lắng nhất là con gái chú. Tôi chỉ lớn hơn cô ấy 7 tuổi. Cuối tuần vừa rồi, cả ba chúng tôi đi ăn cơm cùng nhau, gặp tôi cô ấy vẫn ríu rít gọi chị xưng em. Không thể cứ mãi giấu giếm, huống chi cô ấy cũng đã 17 tuổi, đủ tuổi để hiểu biết nên chúng tôi quyết định thú nhận tất cả.
Chưa hết con gái chú còn la khóc, cô ấy mắng tôi là mất bố nên giờ muốn cướp bố của cô ấy. (Ảnh minh họa)
Nhưng khi nghe tôi và chú nói hết mọi chuyện và đang hướng tới hôn nhân, con gái chú đã phản kháng rất quyết liệt. Cô ấy không chấp nhận chuyện hôn nhân của chúng tôi. Tôi thật sự ngỡ ngàng khi cô ấy hét vào mặt tôi: "Chị đúng là người trơ trẽn, không có giáo dục". Chưa hết con gái chú còn la khóc, cô ấy mắng tôi là mất bố nên giờ muốn cướp bố của cô ấy. Còn mắng chú là người cha vô trách nhiệm, người chồng không chung thủy. Cô ấy thật sự thất vọng về chú, cô ấy cứ nghĩ cả đời này trong tim chú chỉ có một mình mẹ của cô. Mặc dù chúng tôi giải thích hết lời nhưng cô ấy không nghe và bỏ đi trước.
Gần cả tuần nay, con gái chú không về nhà, điện thoại thì không liên lạc được, trường học cũng không đến. Chú lo lắng đến hốc hác cả người. Tôi cũng buồn và bối rối vô cùng. Tôi yêu chú thật lòng, tôi muốn dành cuộc đời mình để lo lắng chăm sóc chú, không phải vì sự cảm kích hay lòng biết ơn mà vì tôi cảm thấy hạnh phúc khi được làm điều ấy. Nhưng tôi phải làm gì trước sự phản đối của con gái chú bây giờ? Tôi không muốn chú khó xử, cũng không thể yêu cầu chú lựa chọn ai quan trọng hơn, vì làm vậy chú lại càng thêm đau khổ. Tôi hoang mang quá, làm sao để con gái chú hiểu được và chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng tôi, mong mọi người cho tôi vài lời khuyên.
Theo Afamily
Sốc nặng vì bị chồng nắm tóc đánh ngay trước mặt sếp và đồng nghiệp Đồng nghiệp ồn ào đứng xem và bàn tán chật cả phòng. Sếp tôi nổi giận đến mức đập bàn rồi bỏ đi. Đọc bài "Tôi đã làm ra một chuyện hoang đường và đáng xấu hổ" của bạn Q.T mà tôi thấy chị xốc nổi không kém gì chồng tôi. Tôi xin kể chuyện của mình ra đây, để mọi người hiểu...