Đời “vợ nhỏ”
Đừng để những người ta yêu thương phải đau bồn vì cả hai chúng ta, chị đang rất cần sự yêu thương lo lắng và lòng chung thủy của anh đó. Chúng ta có duyên gặp nhau nhưng chúng ta không có nợ với nhau…
Anh!
Dù biết ằng anh sẽ chẳng bao giờ đọc những lời này nhưng em vẫn muốn nói với anh cũng giống như em đang tâm sự cùng chính bản thân em. Em quay bước đi lánh xa vòng tội tình làm kiếp chung chồng, chịu bao đắng cay tủi hờn, bao nỗi ê chề bởi người ta đâu thể bỏ con bỏ vợ mà chạy theo em chịu nhiều tai tiếng của thế gian. Người ta sẽ gán cho em là kẻ cướp chồng phá hoại hạnh phúc của người khác làm cho người ta phải đau khổ em cũng đâu bình yên”. Chắc anh cũng thường được nghe e nói với anh những lời này chứ?
Em thầm cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp anh và yêu anh, nhưng chúng ta đã đến với nhau qua muộn anh à! Vì em yêu anh mà em cho anh tất cả những gì e có những gì mà em đã giữ bấy lâu nay, vì anh thương em nên anh đã lo lắng cho em rất nhều chịu đựng vì em rất nhiều. Nhưng giờ mỗi chúng ta đều có cuộc sống riêng, có quãng đường của riêng, anh còn phải lo cho vợ, em thì phải lo cho cuộc sống của em và mẹ em, chúng ta không thể sống mãi như thế này và em không thể sống mãi bên lề cuộc hôn nhân của người khác thật đau đớn cho em khi nhìn anh hạnh phúc bên vợ còn em thì cô đơn một mình.
“Rồi đây em sẽ nhắm mắt để uống chén rượu cay” (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh! Có lẽ em nói ra câu này sẽ làm cho cả hai chúng ta đau khổ nhưng em vẫn muốn nói vì em chấp nhận đau khổ “anh hãy xem những gì đã qua như là một thứ hàng hóa anh nhé”. Nếu món hàng em đưa ra không xứng đáng với món những gì anh đã bỏ ra cho em thì anh hãy cho em nợ anh nhé. Đừng để những người ta yêu thương phải đau bồn vì cả hai chúng ta, chị đang rất cần sự yêu thương lo lắng và lòng chung thủy của anh đó. Chúng ta có duyên gặp nhau nhưng chúng ta không có nợ với nhau, hãy xem những gì đã qua là những sai lầm mà con người mắc phải.
Dù ở đâu làm gì em cũng cầu mong anh vui và hạnh phc bên chị. Mong những gì tốt đẹp nhất đến với anh.
Chào anh “Tình yêu của tôi”
“Rồi đây em sẽ nhắm mắt để uống chén rượu cay”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tạm biệt anh!
Nếu mai này gặp lại nhau trên bước đường đời, hy vọng ta vẫn có thể mỉm cười và ôn lại với nhau những câu chuyện cũ...
Nhanh thật đấy, vậy mà đã hơn 2 năm rồi. 2 năm 1 tháng và đã 13 ngày quen anh, dù không ở gần anh nhưng thực sự cảm ơn anh vì dẫu sao anh cũng đã cho em những kỷ niệm dù không nhiều nhưng thật đáng nhớ...
Thú thực lúc đầu nói chuyện, em ghét anh lắm. Có lẽ bởi cái gốc quê Thanh và cái giọng khàn khàn, lơ lớ. Nhưng rồi cũng chính chất giọng đó, chẳng lẫn vào đâu được, đã khiến em không thể quên anh. Và rồi em đã thích anh tự khi nào không rõ. Nhưng em biết, dù cho em có thích anh, thậm chí có yêu anh, yêu nhiều hơn nữa thì cũng... như anh nói thôi...
Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không
Tình ta đằm thắm mặn nồng
Bên ngoài đằm thắm, bên trong lạnh lùng
Phải không anh?...
Dù luôn ra vẻ mình tự tin, cứng rắn và giàu nghị lực... nhưng dẫu sao em cũng chỉ là một đứa con gái. Mà con gái thì được gọi là "phái yếu". "Yếu" ở đây không phải chỉ về sức khỏe. "Yếu" còn để chỉ tính cách. Vẫn biết anh chẳng phải là mẫu đàn ông tài hoa vượt bậc nhưng sao trước anh, em thấy mình thật nhỏ bé vô cùng. Nhỏ bé đến nỗi mất luôn cả cái vẻ tự tin mà em vẫn ngụy tạo cho riêng bản thân mình. Cũng phải thôi! Dẫu sao em cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, không nhất dáng, chẳng nhì da cũng không tài, kém sắc. Quen anh qua Radio, hơn 2 năm ròng cầu nối duy nhất giữa em và anh chỉ là chiếc điện thoại. Hy vọng chi đây vào một cuộc tình ngỡ như mây, như gió?
Hy vọng chi đây vào một cuộc tình ngỡ như mây, như gió? (Ảnh minh họa)
Vậy nên em sẽ quên, sẽ quên... Em sẽ không nhớ anh nhiều như thế, sẽ thôi mong chờ từng cuộc điện thoại, từng tin nhắn của anh. Sẽ chẳng bận tâm anh ốm hay khỏe? Sẽ không thắc mắc anh trực ca nào, ngoài trời rét thế anh đã mặc đủ ấm chưa? Sương xuống anh có lạnh không? Có hút nhiều thuốc không? Có nhớ em như em vẫn luôn nhớ anh không... Và biết bao câu hỏi khác nữa... Sẽ không còn...!
Dù vui, dù buồn, cái tên đầu tiên mà P nhắc tới sẽ không còn là N nữa. N sẽ không còn là người đầu tiên mà P nhớ tới vào mỗi buổi sáng, người cuối cùng mà P nghĩ suy trước khi đi ngủ. Và dù là một giấc mơ tuyệt trần hay một cơn ác mộng, P cũng sẽ không gọi tên N nữa, không gọi đâu! Nụ cười, nước mắt, những chia sẻ của P với N cũng sẽ dừng lại ở đây...
Tạm biệt N! Nếu mai này gặp lại nhau trên bước đường đời, hy vọng ta vẫn có thể mỉm cười và ôn lại với nhau những câu chuyện cũ.
Em - đã biết ngóng chờ là vô ích
Muốn - có anh trong những lúc cô đơn
Nói - yêu em sao cứ để em chờ
Tiếng - anh như mây ngàn theo gió
Yêu - là thế, trông chờ và ngóng đợi
Anh - vô tình làm nước mắt em rơi
Mãi - đến bây giờ em mới biết
Mãi - đến bây giờ em mới hiểu tình ta
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh 'bắt cá hai tay' ở công sở Không ít lần tôi bắt gặp anh đùa giỡn với một cô gái khác nhưng vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Tôi năm nay tôi 27 t.uổi và anh 33 t.uổi. Tôi và anh quen nhau khi tôi đến công ty anh đang làm việc. Anh đã hướng dẫn và giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc và tôi cũng...