Đôi vợ chồng ở kho chứa đồ
Từ ngày đầu tiên dọn tới ở phòng trọ này, tôi đã bắt đầu nghi ngờ căn phòng chứa đồ sát bên phòng tôi bỏ trống không có người. Suốt từ sáng đến tối, bên đó lặng như tờ.
Tôi không thích cái ghế Sô – pha rách trong phòng, cuối cùng một lần đã đòi chủ nhà trọ xem có thể cho tôi vứt cái sô-pha vào kho chứa đồ bên cạnh hay không. Chủ nhà liếc mắt hứ một tiếng:
- Tôi bảo cô bao lần rồi? Cái kho đó cho một cặp vợ chồng làm thuê ở nhờ, có người ở đó chứ!
Tôi coi như là gặp phải một bà ki bo đặc trưng dân Quảng Đông, thôi thì lần sau sẽ không bao giờ động đến cái loài hẹp hòi nhà bà nữa nhé!
Hôm đó, tôi đi đổ rác, qua cửa kho chứa đồ, nghe thấy bên trong lào xào, bực mình không chịu được, tôi biết chắc chắn đó chỉ là chuột đang chạy loạn bên trong ị đầy thôi. Tôi cáu kỉnh đá một cái lên cửa, chưa đã bèn đạp mạnh thêm cái nữa.
Cửa ọt ẹt hé ra, tôi giật thót cả mình. Tôi tưởng mình đã đạp vỡ cửa mất rồi. Đang lúc phấp phỏng, một cô gái ló đầu ra, nói đúng ra thì phải là một phụ nữ hoặc một thiếu phụ, tôi khó mà xác định được tuổi cô ta từ mái tóc buộc đuôi gà rối phồng lên và khuôn mặt còn quá non nớt.
Cô gái khẽ hỏi: “Chị tìm ai?”
Tôi sững người, đứng đờ ra, không biết nên trả lời thế nào.
Lúc đó, một người con trai nhếch nhác cũng thò đầu ra, hoài nghi hỏi: “Chị ở phòng bên cạnh à?” Tôi vội sực tỉnh ra ngay, đáp: “Vâng, vâng.”
Người con trai cười hì hì đắc ý: “Lần trước đi làm về em đã thấy chị.”
Bầu không khí xung quanh ngưng đọng rất lâu, có một chút ngần ngại.
Tôi vội vã nói: “Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền đến hai bạn rồi.” Rồi tôi vội vã cút thẳng về phòng mình.
Tôi nghe thấy tiếng họ nhè nhẹ đóng cửa lại, còn nghe thấy tiếng họ lào thào, dường như đang thì thầm với nhau: “Có phải chúng mình làm tiếng động hơi to, ảnh hưởng đến hàng xóm rồi à? Thế thì về sau chúng mình phải cẩn thận khẽ khàng hơn nhé!” Đại loại là những lời như thế.
Tôi uống một ngụm nước, im lặng trở lại, tôi mới tin chắc là, trong gian phòng chứa đồ suốt ngày im ỉm tăm tối đó quả thực có hai người đang ở, có lẽ họ chính là đôi vợ chồng làm thuê mà chủ nhà nhắc đến.
Tự dưng tôi cười nhạt, lại còn vợ chồng cơ đấy, nhìn thì biết chỉ khoảng 20, chắc trốn nhà đi bụi? Hay là tảo hôn mới cưới? Tôi bất giác cười, tự hài hước nghĩ: “Làm thuê cái gì, nhà quê ra tỉnh thì có, nhà quê toàn cưới sớm. Chắc sau này phải gọi đôi này là, thằng cha đấy, con mẹ đấy.”Cứ nghĩ ngợi thế, tôi bất giác cười lên thành tiếng.
***
Lần đầu tiên tiếp xúc với đôi vợ chồng này là lần tôi quên chìa khoá, không vào nhà được, đành tìm họ mượn dụng cụ, tôi định phá khoá cửa phòng.
Đó là lần đầu tiên tôi thật sự gõ cửa phòng họ, cũng là lần đầu tiên tôi quá bộ vào cái phòng chứa đồ u ám đấy.
Cửa mở, đôi vợ chồng họ nhìn thấy tôi dường như có vẻ kinh ngạc vui sướng, vội vã mời tôi vào.
Tôi nói lý do sang đây, vợ chồng họ liền quay người đi tìm cái gì giúp. Cửa để mở, bên trong tối mờ mờ, tôi không kìm được liền bước vào một bước.
Không biết có cái gì vướng vào chân tôi, tôi cứ tưởng là chuột, sợ hãi kêu lên “ối trời”. Một người trong cặp vợ chồng liền bật đèn sáng. Ngọn đèn nhỏ trên trần phát ra thứ ánh sáng hoàng hôn, tôi dám khẳng định loại bóng đèn này không thể quá 10 Wat. Tôi rất nghi ngờ không biết cặp này mua được cái bóng đèn ở chỗ nào, chứ ở cái đô thị phương Nam này tôi thực sự không thể tưởng tượng được lại có chỗ nào bán loại bóng đèn này. Tôi nghĩ không chừng là bọn họ mang từ quê lên đây.
Tôi nhìn ước lượng căn nhà kho mà tôi từng định vứt mấy thứ tạp nham đồ cũ vào đây. Tôi tính rộng rãi ra, thì cái phòng này cũng chẳng quá 10 mét vuông. Bốn phía không có bất kỳ một cái cửa sổ nào, cửa ra vào là nơi duy nhất có thể thông gió và đi ra đi vào được. Trong phòng có một mùi ẩm mốc, xộc thẳng vào cổ họng, làm người ta phát ớn.
Tôi vội vã lùi ra ngoài. Nhưng tôi đã nhìn thấy rõ, trong phòng ngoài một chiếc giường gỗ cá nhân và vài nồi niêu bát đĩa lỏng chỏng dưới đất ra, thật sự không còn chỗ nào có thể đặt chân vào, tôi thật sự bái phục đôi vợ chồng trẻ này làm sao mà có thể sống ở đây được.
Cuối cùng, đôi vợ chồng tìm được con dao làm bếp của họ, cũng là thứ duy nhất có thể phá khoá được giúp tôi, kỳ cạch bao nhiêu công sức cuối cùng họ cũng giúp được tôi mở cửa. Cửa mở được rồi, tôi lại không hề có ý định mời họ vào nhà. Họ đứng ở cửa, nắm lấy khung cửa, nhón mũi chân, vẻ bẽn lẽn, nhìn ngắm căn phòng của tôi.
Người con gái cuối cùng cũng thốt lên một câu: “Sao từ trước đến nay chưa được gặp chồng chị?”
Tôi cau mặt lại bảo: “Tôi chưa kết hôn!”
Video đang HOT
Người con gái đỏ mặt lên, có vẻ nói hớ mất rồi, bèn cúi đầu, chẳng dám đáp gì. Người con trai ngại ngần nói, “thế một mình chị lại ở cái phòng to thế này ư?”
Tôi chẳng đáp. Cả hai người, hồi lâu chẳng nói năng gì. Không rõ là ai nhìn thấy cái máy tính tôi để trong phòng khách, bèn buột miệng: “Ơ kìa, chị có cả máy tính!”
Tôi hơi ngạc nhiên, lũ làm thuê mà cũng biết máy vi tính cơ à? Tôi bảo, “ờ, thế cậu biết lên mạng à?”
Người chồng gãi gãi da đầu, nói: Hồi chúng em học đại học, có giờ học vi tính, em đã học vài buổi.
Tôi giật mình toát cả mồ hôi, đại học? Họ mà là sinh viên ư? Thế mà sao trông chả có vẻ gì cả? Trong lòng tôi có cảm giác bị lừa, nên tôi cố ý nói: “Thế các bạn đang làm nghề gì? Các bạn tốt nghiệp trường nào đấy? Học khoa gì?”
Họ mím môi, có một thoáng ngượng ngùng, tôi tưởng thế là các cậu bị lật tẩy rồi, đồ giả dối!
Đột ngột người con trai cất lời: “Chúng em học trường tầm tầm thôi, loại trường dân lập hạng ba ấy mà, em và vợ em vừa học cùng trường vừa là đồng hương, cô ấy học khoa văn, em học khoa Lý. Giờ em làm chân phân phối hàng, cô ấy làm phục vụ ở quán ăn.”
Tôi bĩu môi, kêu một tiếng, “ồ!Tôi thì tốt nghiệp Cao học ở Đại học **”.
Khi tôi nói xong câu ấy, tôi mới phát hiện, hai người ở cửa đã đi từ lúc nào chả biết.
Tôi hơi thất vọng, tôi đoán xem liệu họ có nghe thấy tôi đến tên trường Đại học ** nổi tiếng mà ai cũng biết không.
***
Mấy năm nay mở rộng tuyển sinh, ra ngõ là gặp sinh viên. Đại học dễ thi vào quá, nhưng kiếm việc thì lại khó khăn hơn nhiều. Sinh viên tốt nghiệp những trường hạng ba, nói thật còn không bằng cửu vạn ngoài đường, sức vóc thì không có, năng lực thì chẳng bằng được ai. Mà học phí của những trường hạng ba đâu có thấp, thậm chí còn đắt hơn những trường đại học danh giá rất nhiều, tôi biết chắc chắn học phí của những trường đó đắt kinh người.
Nhìn đôi vợ chồng này, xem ra cũng chỉ là con nông dân thôi, ban đầu hẳn họ không hiểu rằng, dù có tiêu sạch cả gia sản, có nắm được mảnh bằng, thì họ cũng chẳng là cái gì trong xã hội này. Mang theo trên lưng cả một gánh nợ lớn, ra đời kiếm việc thì mới nhận ra rằng, sinh viên tốt nghiệp những trường hạng bét thì cũng chỉ cùng tầng lớp với những người làm thuê chưa tốt nghiệp Tiểu học thôi, dựa vào sức lực mà kiếm sống, mệnh còn bạc hơn giấy mỏng, người còn kém hèn hơn cả mệnh.
Hôm sau, dù trong đáy lòng tôi vẫn lo âu, hai người kia họ biết cách cầm dao phá khoá nhà tôi được như thế, thì liệu có bữa nào lợi dụng tôi đi vắng sẽ quen mui bén mùi tới kiếm chác? Nhưng tôi vẫn thấy dù sao người ta giúp mình thì mình thấy áy náy, bèn mua vài cân trái cây phương Nam đưa cho họ.
Hai vợ chồng dường như kinh ngạc vì được ban ơn, nói mãi không dám nhận. Tôi bèn bảo họ đây là thói quen người Quảng Châu, được giúp rồi nhất định phải có gì cảm ơn, không lấy là làm tôi mất mặt. Họ nghe rồi mới nơm nớp trân trọng nhận lấy.
Được một lúc, họ lại đến gõ cửa phòng tôi. Tôi cứ tưởng họ đem quà trả lại, kết quả mở cửa ra câu đầu tiên họ hỏi:
- Xin hỏi, chỗ trái cây này có thể để được bao lâu?
Tôi ngạc nhiên nhìn họ, trong bụng hơi bực tức, nghĩ: Chẳng lẽ họ lại bảo là mình mua hoa quả “hết đát” biếu họ à? Tôi đang định cáu, họ nói thêm một câu:
- Có thể để đến Tết không?
Tôi sững sờ, họ nói:
- Tết đến chúng em chả có quà cáp gì mang theo về quê, chỗ trái cây này chắc là rất đắt? Chúng em định cuối năm mang về quê làm quà Tết.
Tôi dở khóc dở cười, bảo:
- Quảng Châu trời nóng, làm sao mà để lâu được, vài tuần là thối hỏng hết đấy!
Họ hơi buồn bã, cảm ơn tôi, rồi về.
Nhưng rõ ràng tôi nghe thấy người con trai nói với cô gái: “Nếu không thì chúng mình tìm cách để dành đến rằm Trung Thu đi, lúc Tết Trung thu có cái ăn cho đỡ thèm.”
***
Một tháng sau, Âm lịch là 15 tháng 8, cơ quan tôi phát cho mỗi cán bộ một hộp bánh Trung thu, mang bánh về, tôi mở ra ăn thử một cái, cảm thấy không ngon lắm, định mang vứt đi.
Lúc đi qua gian nhà kho, tôi đổi ý, tôi nghĩ mang vứt đi thì phí quá, họ thì tội nghiệp như thế, thôi thà mang cho họ ăn Rằm còn hơn.
Thấy cánh cửa khép hờ, tôi không gõ cửa, cứ thể đẩy thẳng cửa vào, ngọn đèn vàng vọt đang thắp trên trần, hai người ngồi xổm trên đất, người con trai đang cẩn thận cắt nhỏ một cái bánh Trung thu bé xíu, đúng lúc định đưa miếng bánh hơi to một tí cho vợ ăn, nhìn thấy tôi đứng giữa cửa phòng, cậu ta luống cuống chẳng biết làm gì, không nói được câu nào.
Người con gái đang cúi đầu gặm một miếng trái cây rõ ràng trông đã có vẻ bị thối, ăn rất ngon lành, tôi nhìn thấy cô không gọt vỏ, lựu và thanh long mà ăn cả vỏ.
Người con trai đờ ra mất năm giây, rồi cuống quýt mang cái miếng bánh cắt hơi to một tí ấy mời tôi ăn, tôi nói tôi không ăn bánh Trung Thu đâu, rồi tôi nói vì sao tôi sang đây. Tôi đặt hộp bánh xuống cửa rồi chuẩn bị đi ra. Cô gái gọi tôi lại:
- Chị, em chẳng biết nói thế nào hơn, chị xem, trái cây chúng em ăn cũng là chị cho, chị còn mang bánh Trung thu đến cho chúng em nữa, em không biết làm gì để báo đáp chị, thực ra hôm nay chồng em được công ty phát một chiếc bánh dẻo, chúng em bàn nhau là mang đi biếu chị, nhưng biếu có một cái thì chẳng bõ bèn gì, nên vợ chồng em ngượng, chúng em cũng không có quà gì quý nữa, nếu mà chị có việc gì cần giúp, chúng em sẽ sẵn sàng ngay!
Lúc đó tôi mới biết, cái bánh Trung thu kia là cậu chồng được công ty phát, tôi cũng lúc đó mới biết, trái cây cô vợ ăn là của tôi tặng tháng trước. Tôi vốn định bảo: Ăn thanh long thì phải bỏ vỏ đi. Nhưng tôi nhịn không nói, tôi ra về.
Cuối tuần, cô gái sát vách tới gõ cửa, hỏi tôi có việc gì mà họ có thể giúp không, tôi cười bảo không. Cô nhanh mắt nhìn thấy trên sô pha nhà tôi chất một đống quần áo bẩn, nằng nặc đòi giặt giúp, tôi nói tôi có máy giặt rồi, chờ tí nữa đem vứt vào máy giặt là xong, không cần phải nhọc sức. Cô ngần ngại đứng ở đó, có vẻ như áy náy, không biết nên làm gì.
Lần đầu tiên tôi rất nhiệt tình mời cô vào nhà, ngồi xuống. Cô bỏ giầy, chân trần bước vào nhà. Rón rón rén rén như thể sợ làm bẩn sàn nhà tôi, không dám dẫm cả bàn chân xuống. Cô không biết chứ thực ra tôi đã hơn tuần nay có lau nhà đâu.
Cô nói cho tôi biết, hôm nay cô xin nghỉ ca, vốn định giúp tôi làm việc nhà, nhưng không ngờ chẳng giúp được gì. Cô có vẻ rất xấu hổ, cứ lí nhí trả lời tôi. Cô ngồi ở nhà tôi nửa tiếng, kể cho tôi hoàn cảnh của hai vợ chồng, khi nói những điều đó giọng cô vô cùng dịu dàng, dường như khi kể câu chuyện, cô không để tôi thấy những oán trách và khổ cực của cô.
Cốc nước tinh khiết tôi rót cho cô, cô cứ cầm mãi trong lòng tay, lúc sắp về, cô nhìn tôi, tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cô liền mang về cả cái cốc nhựa mỏng dùng một lần chứa đầy nước tinh khiết ấy. Tôi đoán, cô sẽ để dành cho chồng về uống.
Từ hôm đó tôi mới biết, chuyện hai người đó thế này:
Cả hai đều con nhà nông dân, bố mẹ là nông dân chính gốc suốt đời bám một mẫu ba đất ruộng, thu nhập cả năm của gia đình chưa bao giờ vượt quá 2.000 tệ (tương đương 4 triệu VND), họ lại thi đậu vào một trường đại học dân lập loại xoàng, học phí mỗi năm bằng bố mẹ không ăn không uống để dành 5 năm. Học không giỏi, không muốn học đại học, nhưng bố mẹ không chịu, nói đây là cơ hội duy nhất để thay đổi số phận nông dân của con, rồi quỳ xuống xin con đi học.
Lên đây học rồi, thì không có tiền nộp học phí, may còn được vay nợ ngân hàng trả chậm, khó khăn lắm mới vay được nhờ bảng thành tích học tập khá giỏi. Nhưng khi tốt nghiệp đại học, chỉ vì chưa trả hết nợ ngân hàng nên bị giữ tấm bằng tốt nghiệp lại. Suốt bốn năm đại học sống vất vả dựa vào nguồn tiền vay hỗ trợ học tập, đến giờ, tất cả những công sức bỏ ra không đổi lại được mảnh bằng tốt nghiệp kia. Vì thế họ chỉ còn cách ra đường làm thuê kiếm tiền, nhặt nhạnh gom góp để mong đủ để chuộc lại tấm bằng đại học.
Họ thuê căn phòng rẻ tiền nhất thành phố, ăn những bữa cơm rau rẻ tiền nhất thành phố, sống một cuộc sống cơ cực nghèo khổ nhất thành phố, nhưng một năm vỏn vẹn chỉ góp lại không đủ một vạn tệ. Cứ thế này, thì trả hết nợ của cả hai vợ chồng còn phải mất 8 năm nữa.
Tôi không biết 8 năm có ý nghĩa thế nào với tuổi thanh xuân của một con người, cũng không biết sau 8 năm liệu họ có quyền chuộc lại tấm bằng đại học không. Nhưng tôi biết sống như thế này tiếp 8 năm, thì không phải bất kỳ người nào cũng có thể cầm cự được!
Hôm đó, khi tôi về phòng, hơi muộn, ngọn đèn hành lang toà nhà đã được bật lên, khi đi qua cửa gian chứa đồ sát phòng tôi, nhìn thấy họ đang mở cửa, trong phòng vẫn tối âm u như cũ, người con trai ngồi xổm ở cửa ăn mì sợi, và từng miếng to từng miếng to, say sưa ăn ngon lành. Tôi hỏi một câu:
- Đèn hỏng rồi à?
Ban đầu, cậu hơi ngần ngừ một chút, rồi cười ngượng ngùng:
- Không, tiết kiệm điện, vì đèn cầu thang cũng sáng lắm, mở cửa, trong nhà cũng đủ sáng lắm rồi.
Tôi cười. Tôi giờ mới biết, chả trách nhà họ suốt ngày chẳng bao giờ bật đèn.
Đêm đó, cửa phòng họ cứ mở toang đến tận khuya. Tôi ngồi ở phòng khách nghe được tiếng họ thì thầm lúc được lúc mất.
Đầu tiên họ nói chuyện một lúc, tháng này đã tiêu bao nhiêu tiền, đại loại xà phòng dùng hơi nhanh hết, vừa rồi sinh nhật anh đáng lẽ chúng mình không nên mua 1kg thịt, về sau này nước rửa rau mình có thể rửa mặt, nước rửa mặt mình có thể tắm, rửa chân tay, nước rửa chân mình có thể dùng giặt tất, nước giặt tất mình có thể dùng để dội hố xí… v.v…đại loại là những chuyện như vậy.
Họ vừa tự ngồi trách mình đã tiêu quá nhiều tiền, vừa không nén được ngồi nghĩ tới một tương lai tươi đẹp.
Họ tưởng tượng, trong một tương lai nào đó gần thôi, có thể là khi đã trả hết nợ, họ có thể đẻ một đứa con, thậm chí có thể tương lai nào đó, họ sẽ dành dụm tiền để mua một căn phòng.
Nghe những tiếng thì thầm vui sướng của họ, tôi mãi vẫn không thể nào chợp mắt.
Nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng người con trai kêu đau bụng, dường như có vẻ đau rất kinh khủng, “ái chà, ái chà” cứ thế kêu. Người con gái cuống lên, hỏi anh làm sao đấy? Người con trai nói hình như là tối nay anh ăn no quá, chướng bụng. Cô gái vội kêu, anh mau ra nhà xí đi ngoài thôi.
Người con trai chần chừ rất lâu, dường như không muốn đi, hồi lâu, tôi nghe người con trai nói: Anh không muốn đi ngoài, chúng mình tiết kiệm nước dội nhà xí vẫn không đủ đâu, thế là tháng này tiền nước lại trội lên thôi. Mà còn nữa, nếu đi ngoài xong, bụng rỗng rồi, thì đêm nay dễ đói lắm!
Nghe đến đây, đầu óc tôi choáng váng, trống rỗng, trái tim tôi bị thụi một cái đau buốt, câu nói đó trở thành ác mộng suốt đêm của tôi: “Đi ngoài hết rồi, anh sợ đói!” Nghe câu nói đó, trái tim tôi đau buốt. Tôi nhớ đến ông nội tôi.
Ông nội tôi sống khổ cực trong xã hội cũ, cái thời ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, quanh năm trẻ con vàng mắt ra đợi Tết, vì Tết được ăn một bữa cơm no!
Vì thế, mỗi năm vào ngày Tất niên, trẻ con đứa nào cũng ăn no, cái bụng nhỏ tròn căng, bụng có chướng đến thế nào cũng dứt khoát không chịu đi ngoài. Bởi vì, đi ngoài hết, bụng trống rỗng rồi, sẽ dễ cảm thấy cơn đói, nhưng Tết qua rồi, không còn cơ hội được ăn một bữa no nữa! Vì thế đứa trẻ nào cũng nhịn, cũng nín, bởi vì những năm tháng đó, nghèo, người người sợ đói, trẻ con càng sợ đói!
Nhưng giờ đã là thế kỷ 21, những năm phát tài no đủ, anh lại nghe thấy từ miệng một sinh viên tốt nghiệp đại học cái câu nói đó, anh sẽ có cảm giác gì? Cảm động? Đau khổ? Hay là chua xót? Hay là thương hại nhưng chẳng làm gì được?
Hay là tất cả mọi cảm xúc đó? Hay là chẳng có cảm xúc nào?
Tôi không có thời gian để quan tâm đến nỗi lòng một kẻ hèn kém, vì xã hội nó đã như vậy, tôi cũng lực bất tòng tâm thôi. Cái duy nhất tôi có thể biểu lộ, ngoài ái ngại ra thì cũng chỉ có ái ngại.
Tôi cũng từng khinh bỉ họ, thậm chí còn nhục mạ họ từ trong đáy lòng tôi: Đáng kiếp mày! Ai bảo mày không đủ tài thi vào một trường đại học danh tiếng nhất cơ! Không có tiền thì học đại học cái cứt ấy, mình làm thì mình chịu chứ trách ai!
Nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận rằng, một đứa trẻ từ miền sơn cước, nông thôn nghèo khó, không thể chỉ dựa vào trí thông minh mà có thể với tới cánh cổng trường đại học danh tiếng; Nó đòi phải có năng lực và thực lực; Thực lực đến từ một nền giáo dục tốt toàn vẹn, những thầy giáo ưu tú, và còn rất nhiều rất nhiều, như tiền chất thành núi để vào những lớp luyện thi tốt, như một nền giáo dục đa chiều và toàn diện mà chỉ những đứa trẻ thành phố mới được hưởng, như phải có những ông bố bà mẹ có quyền có chức hiểu biết v.v…
Hai bạn trẻ này đều không có, họ chỉ là những đứa con nông dân, họ không có tư cách cũng như quyền lợi để có, không ai mua sách tham khảo, tài liệu học tập cho họ, cũng không có những thầy cô giáo ưu tú.
Theo Guu
Đau lòng đôi vợ chồng "nhường" nhau nuôi đứa con tật nguyền
Họ đến với nhau bằng tình yêu và bằng một đám cưới tràn đầy hạnh phúc. Thế nhưng, sau khi chung sống, hai vợ chồng đã nảy sinh nhiều bất đồng, dẫn đến mâu thuẫn dai dẳng.
Không thể hòa hợp, họ quyết định gửi đơn ly hôn ra tòa án. Thật đau lòng là trong phiên tòa, hai vợ chồng trẻ, ai cũng đưa ra lý do không đủ điều kiện để "nhường" quyền chăm sóc đứa con tật nguyền cho người kia. Cứ như vậy, người nọ đùn đẩy cho người kia trách nhiệm nuôi nấng đứa con tội nghiệp...
Gà trống nuôi con
Được biết, anh Lê Thành P. (SN 1981) nên duyên chồng vợ cùng chị Đinh Thị T. (SN 1989) từ năm 2009 (ở huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh). Mới đầu, hai vợ chồng sống với nhau rất hạnh phúc. Niềm hạnh phúc đó như được nhân đôi từ khi chị T. sinh được một cậu con trai đặt tên là L.P.H.. Thế nhưng, không may cháu H. sinh ra đã bị dị tật bẩm sinh (không đi được, không nói được). Những năm đầu, vợ chồng anh P. chị T. luôn dành sự chăm sóc tốt nhất cho con trai. Tuy nhiên, cuộc sống không như ý, những bất đồng dần nảy sinh với họ. Đến năm 2011, hai vợ chồng thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cãi vã nhau. Nhiều lần cố gắng hàn gắn nhưng không thành, vợ chồng anh P. quyết định ly hôn để mỗi người có cuộc sống riêng được tốt hơn.
Anh Lê Thành P. và cháu L.P.H. (5 tuổi).
Lẽ thường, những bà mẹ khi ly hôn đều muốn dành quyền nuôi con nhưng chị T. lại không nằm trong số đó. Chị T. không nhận nuôi đứa con tật nguyền của mình nên cuối cùng anh P. phải nuôi. Trong căn nhà nhỏ nơi anh P. đang sống cùng bố mẹ, PV thấy đứa trẻ ú ớ ngồi chơi trong chiếc cũi. Bên cạnh cháu H. là một người đàn ông ngồi hướng đôi mắt bần thần nhìn ra cửa. Qua lời giới thiệu của anh P., chúng tôi mới biết đó là bố đẻ của anh, ông mới bị tai biến cách đây không lâu. Sau biến chứng, giờ ông cũng chỉ đi lại chập chững như một đứa trẻ với cây gậy trong tay chứ cũng không làm được việc gì.
Anh P. trải lòng: "Kể từ ngày tôi lấy vợ đến nay đã là 6 năm và có được một cậu con trai 5 tuổi. Sau khi sinh được 6 tháng thì gia đình mới phát hiện cháu H. có những biểu hiện bất thường. Cháu khó khăn trong vận động như chậm lật, chậm nói... Từ đó tới giờ con tôi chỉ ngồi một chỗ, không thể đi lại cũng như không nói được. Mọi sinh hoạt của cháu đều phụ thuộc vào người thân".
Sau một thời gian, cuộc sống vợ chồng của hai người liên tục xảy ra mâu thuẫn, nhiều lần chị T. bỏ về bên ngoại ở xã Hương Thủy (huyện Hương Khê) sinh sống. Theo lời anh P., những lần bỏ nhà đi đó, chị T. không đoái hoài gì đến đứa con nhỏ. Thương con, giận vợ, nhiều lần anh P. xuống nước năn nỉ vợ về chăm con nhưng chị T. vẫn "chứng nào tật nấy". "Cảm thấy cuộc sống hôn nhân không thể kéo dài được nữa nên đến ngày 1/10/2014, tôi quyết định viết đơn xin ly hôn để giải thoát cho cả hai, anh P. tâm sự.
Sau khi tiếp nhận đơn xin ly hôn của vợ chồng anh P., đến ngày 6/2/2015, tòa án quyết định đưa vụ án ra giải quyết. Ngay tại phiên tòa, anh P. cũng nêu ra lý do vì hoàn cảnh hay đi công tác nên khó có thể đưa cháu ra ngoài sống cùng được. Nếu để ở nhà cho ông bà nội chăm sóc thì cuối tuần anh mới về thăm con được một lần, hơn nữa, hai người đều đã già cả, bệnh tật, khó có thể chăm sóc cho cháu H. được chu đáo. Ngoài ra, anh P. chấp nhận sẽ thực hiện việc cấp dưỡng cho cháu mỗi tháng 2 triệu đồng nếu vợ nuôi con nhưng chị T. không đồng ý. Người mẹ này từ chối việc nuôi con và chỉ chấp nhận cấp dưỡng cho cháu mỗi tháng từ 500 ngàn đồng đến 1 triệu đồng. Nhiều lần thuyết phục vợ nuôi con không thành, lại thấy chị T. khăng khăng chối bỏ nên anh P. quyết định nhận chăm sóc và nuôi dưỡng con trai.
Hiện tại, cháu H. đang sống cùng ông bà nội, mọi sinh hoạt của cháu đều do bà chăm sóc. Tuy nhiên, bà cũng chỉ tranh thủ chăm sóc em vào những lúc rảnh rỗi. Mỗi buổi sáng, bà đi bán hàng ở ngoài chợ, đến giữa trưa mới tranh thủ về tắm rửa và cho cháu ăn uống. H. chỉ biết ngồi trong cái cũi chơi một mình với vẻ mặt ngây dại. Ngoài việc chăm sóc H., bà nội em còn phải lo cho ông nội vì căn bệnh tai biến kéo dài nhiều năm. Anh P. cho biết thêm: "Ở nhà tôi, giờ hai người bệnh ngồi chăm nhau. Vì hoàn cảnh công tác xa nên từ khi nhận nuôi cháu, tôi cũng phải đi kiếm sống, một tuần chỉ tranh thủ về được vài ba lần, chứ không thể ở nhà mãi với cháu được. Gia đình chúng tôi cũng đã tính thuê người chăm sóc cả hai ông cháu nhưng chưa tìm được. Mọi việc trong nhà chỉ dựa vào mẹ tôi đã 70 tuổi vừa chạy chợ, vừa chăm chồng, chăm cháu".
Lạnh lùng tình mẫu tử
Sau khi phiên tòa kết thúc vào tháng Hai, chị T. buộc phải cấp dưỡng cho con mỗi tháng 1 triệu đồng kể từ tháng Sáu đến suốt đời. Thế nhưng theo lời anh P., cho tới thời điểm hiện tại, chị T. mới đến thăm con một lần và chưa hề cấp dưỡng một đồng nào cho cháu H..
Ông Phan Văn Tiến, Phó Chi cục trưởng chi cục Thi hành án huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh cho biết: "Sau khi ly hôn, chị T. về sống chung cùng với bố mẹ đẻ ở xã Hương Thủy, huyện Hương Khê. Từ khi bản án của Tòa có hiệu lực, chị T. không tự nguyện thực hiện nghĩa vụ cấp dưỡng của mình với cháu H.. Trên cơ sở đó, cơ quan thi hành án đã có buổi làm việc và xác minh tài sản riêng của chị T. để yêu cầu thực hiện nghĩa vụ thi hành án. Nhưng qua xác minh, hiện trạng tài sản chị này chỉ có một chiếc xe máy đang sử dụng để đi lại thuộc quyền sở hữu của mẹ đẻ. Hiện, chị T. đang bán thuê tại quầy thuốc tây cho mẹ tại xã Hương Thủy. Với một người bán hàng thuê, chúng tôi khó có thể xác định thu nhập của chị T. là bao nhiêu".
Được biết, cách đây 5 tháng, chị T. đã kịp xây dựng tổ ấm mới cho mình. Liên quan đến nghĩa vụ thi hành án của chị T., anh P. cho biết: "Tôi cũng đã làm đơn đề nghị bên cơ quan thi hành án sớm xác minh tài sản và yêu cầu T. thực hiện nghĩa vụ cấp dưỡng cho con". H.L Đau lòng đôi vợ chồng "nhường" nhau nuôi đứa con tật nguyền.
Theo Huongly/Doisongphapluat
Bí mật động trời của một đôi vợ chồng 'cưới chạy' Anh có tiếng là tay chơi trong cơ quan. Cả cơ quan đều biết mỗi cô không biết. Cô từng sống buông thả, liều mình với nhiều anh, nạo thai vài lần. Cả hai đều cố gắng giấu bí mật động trời này trong ngăn sâu thẳm cuộc đời, cho tới một ngày... Anh làm lái xe, cuộc sống gắn với những cung...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Yêu người từng yêu chị gái, tôi bị cả gia đình phản đối

Nợ 100 triệu tiền mua sắm nhưng bản thân lại chẳng có gì "ra tấm ra món", tôi thực sự hối hận vô cùng

Mẹ phản đối tôi cưới cô gái "ăn cơm trước kẻng"

Ký ức ám ảnh khiến tôi run sợ khi gặp mặt anh trai

Mẹ chồng suốt ngày chì chiết con dâu hoang phí, tôi đưa ra một bằng chứng khiến bà chết lặng!

Nhìn dâu út lau phòng của bố mẹ chồng sạch sẽ, tôi từ bỏ ý định sang tên đất đai cho dâu cả khiến gia đình hỗn loạn

Sắp ly hôn người chồng giả dối, tôi vui mừng rồi lặng người khi nhận cuộc gọi từ người lạ

Sắp đến 8/3, hành động của con rể với mẹ vợ khiến tôi chỉ muốn ly hôn

Gặp lại vợ cũ trong bộ dạng khó khăn, tôi định hả hê rồi bật khóc khi nghe đồng nghiệp của cô tiết lộ một điều

Cuộc tình tội lỗi khiến tôi đau đớn, ân hận một đời

Sau khi phát hiện "vết muỗi đốt" trên cổ chồng, tôi không ngờ lại phải ly hôn vì lý do... chồng thất tình

Nửa đêm nghe tiếng khóc bên phòng con rể, tôi hốt hoảng đẩy cửa vào thì thấy con gái đang quỳ trên nền nhà cầu xin chồng giải thoát
Có thể bạn quan tâm

Trấn Thành thương xót Quý Bình: 'Anh còn quá trẻ để nói lời chia tay mọi người'
Sao việt
19:46:58 06/03/2025
Qua đêm nay (ngày 6/3/2025), 3 con giáp này sẽ trở thành đại gia, may mắn ngập tràn, tiền vàng vận hết vào người
Trắc nghiệm
19:41:33 06/03/2025
Điều nên biết nếu bạn muốn ăn khoai lang giảm cân
Sức khỏe
19:32:35 06/03/2025
Những cô gái có bố mẹ là tỷ phú Việt Nam, gen Z vừa học xong đã nắm trong tay cả nghìn tỷ
Netizen
19:31:24 06/03/2025
Bộ phim nóng nhất sự nghiệp diễn viên Quý Bình vừa qua đời
Phim việt
18:45:54 06/03/2025
Mỹ thừa nhận xung đột Ukraine là cuộc chiến ủy nhiệm giữa hai cường quốc
Thế giới
18:41:49 06/03/2025
Bữa tối nhất định phải nấu món canh này: Dễ làm mà ngọt ngon, thanh nhiệt lại dưỡng phổi và loại bỏ mỡ thừa
Ẩm thực
17:48:41 06/03/2025
Phong sát, thanh trừng mỹ nam Thơ Ngây, "Ngũ A Ca" tai tiếng nhất Cbiz và hơn chục ngôi sao vạ lây
Sao châu á
17:42:56 06/03/2025
Ái nữ nhà Công Vinh - Thủy Tiên từng được giấu mặt giờ ra sao: Chiều cao "ăn đứt" mẹ, trổ mã ở tuổi 12
Sao thể thao
17:21:25 06/03/2025
Người mang dòng máu quý hiếm nhất thế giới qua đời
Lạ vui
16:36:19 06/03/2025