Đời tôi đến là nhục nhã vì “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”
Sau những cuộc cãi vã triền miên, tôi nghiến răng ký vào cuối tờ đơn li hôn. Con gái tôi được tòa phân cho vợ tôi nuôi. Nhưng đau lòng nhất với tôi là em sinh viên của tôi đi siêu âm cũng lại mang thai bé gái. Đời tôi xem ra nhục nhã ơi là nhục!
Người đàn ông tội lỗi gửi người đàn ông tội lỗi những lời tận đáy lòng mình. Tôi đã từng nghĩ rằng cuộc đời này chỉ có tôi ngốc, tôi đã đánh mất đi người vợ yêu dấu. Hóa ra anh Nghiêm Sơn cũng cùng cảnh ngộ bất hạnh như vậy. Lại một người nữa giống như tôi, đánh mất con cá to mà có thời tưởng là cá bé.
Các cụ ta vẫn dạy rằng “Đàn ông nông nổi như giếng khơi” mà sao tôi và anh Nghiêm Sơn lại nông nổi như ao tù vậy nhỉ? Người vợ tưởng vai kề tay ấp, chịu bao sóng gió cùng mình lại dễ dàng để tuột mất. Chỉ vì chuyện tầm phào và ích kỷ của đàn ông, chúng ta đã để rơi tri kỷ của đời mình.
Đã có lúc chúng ta ghét vợ, trách vợ, oán vợ những lỗi không thuộc về vợ. Mà lạ thật, chúng ta đã từng nghĩ chỉ mình là oan uổng, thiệt thòi, khổ sở. Đôi vai chúng ta mạnh mẽ song lại đi giẫm đạp lên bờ vai vợ yếu mềm.
Sau những cuộc cãi vã triền miên, tôi nghiến răng ký vào cuối tờ đơn li hôn. Con gái tôi được tòa phân cho vợ tôi nuôi (Ảnh minh họa)
Tôi và vợ cưới nhau được 5 năm và sinh được cô công chúa nhỏ. Suốt chừng ấy năm tôi luôn sống trong mặc cảm thiệt thòi. Bởi gia đình nhà vợ tôi được ba chị em gái thì tất cả đều lập gia đình và sinh ra các cô con gái. Tôi nghĩ do gen đằng nhà vợ tôi chỉ giỏi tòi ra “lúa tẻ” thôi.
Còn tôi vốn làm trưởng chi. Áp lực phải có con trai nối dõi tông đường là rất lớn. Tôi từng chịu cảnh nhục nhã ê chề lắm mỗi khi họ hàng có cỗ mà tôi phải ngồi chiếu dưới vì không có thằng cu.
Họ hàng, bạn bè tôi hết thẩy đều ném cái nhìn thương hại vào mặt tôi. Họ cứ mỉa kiểu “cái đó” của tôi ngắn quá nên tôi mới không có được nam tử. Toàn bọn hít thuốc lào nói láo là tài. Tôi cao 1,76 m cơ mà. Sao mà “cái đó” lại tủn mủn được.
Rốt cuộc lỗi sinh mặt mẹt chỉ là do vợ của tôi gây ra thôi. Đúng là lúc lấy vợ, tôi không soi kỹ “giống”. Giờ thì nhục đổ hết vào mặt, tôi chịu đủ rồi.
Tôi bắt đầu về nhà đay nghiến vợ. Cô ấy vốn là luật sư nên “cãi” cũng chả vừa. Vợ đem một đống tài liệu phô tô về rồi quy trách nhiệm không đẻ được con trai là do chồng. Cô ấy nói như đinh đóng cột là: “Khoa học chứng minh thế. Chỉ đám người ngu quanh anh là không biết”.
Video đang HOT
Gia đình vợ tôi cũng thuộc dạng mạnh vì gạo bạo vì tiền. Trước đây bố vợ tôi là phó giám đốc công ty lắp đặt công trình xây dựng. Mẹ vợ làm kế toán trưởng cho doanh nghiệp nước ngoài. Gia đình vợ được con gái mách tội đã xông vào kết tội con rể không ra gì.
Làm thằng đàn ông muôn ngàn nỗi nhục phải gánh. Tôi bị o trước ép sau. Tôi quá chán nản và muốn tìm cách giải thoát cho mình. Tôi đã “đi lại” với một em sinh viên ngoại tỉnh lên Hà Nội học. Được cái quan hệ với sinh viên chi phí thấp, lại an toàn.
Nghe em ấy kể gia cảnh ở quê rất nghèo khó, cha mẹ già, đông em. Tôi thương em ấy quá nên muốn em ấy đẻ thuê giúp tôi một quý tử. Tôi sẽ lo tiền cho em ấy ăn học và xin việc cho sau khi ra trường.
Sau 2 tháng “đi lại” em ấy dính bầu ngay. “Máy” gái trẻ nhạy thật. Chả bù cho vợ tôi, cưới nhau gần ba năm mới đẻ ra thị mẹt. Số may thế này thì tôi sẽ có con trai thôi. Rồi tôi sẽ đem thằng cu về cầu xin vợ nuôi hộ. Vợ tôi là người biết trước biết sau, kiểu gì chẳng đồng ý.
Kế hoạch hoàn hảo của tôi mới thực hiện được phần đầu thì vợ tôi phát hiện ra. Cô ấy nổi đóa lên đòi li dị. Mặc dù tôi đã giải thích em sinh viên kia chỉ là đứa đẻ thuê. Còn vợ mới là người đàn bà duy nhất của tôi.
Sau những cuộc cãi vã triền miên, tôi nghiến răng ký vào cuối tờ đơn li hôn. Con gái tôi được tòa phân cho vợ tôi nuôi. Nhưng đau lòng nhất với tôi là em sinh viên của tôi đi siêu âm cũng lại mang thai bé gái. Tôi phải sống xa con gái và được sống cùng với một đứa con gái khác thì có nghĩa lý gì.
Tôi thấm thía nỗi khổ nhục này lắm rồi. Người ta “đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại”. Xin bạn đọc tư vấn giúp tôi cách để quay lại với vợ cũ? (Ảnh minh họa)
Vả lại, tôi phải chuốc thêm gánh nặng nuôi ăn học cho mẹ của đứa con ngoài luồng. Đúng là “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”. Đời tôi xem ra nhục ơi là nhục!
Ức nhất là cô vợ cũ của tôi được mọi mặt. Công việc thì ổn định, thu nhập cao. Gia đình ngoại thì gia thế, có tiền. Còn em sinh viên của tôi thì… là món nợ của đời tôi. Giờ tôi mới hiểu ra “con cá đã mất là con cá to”.
Tôi thấm thía nỗi khổ nhục này lắm rồi. Người ta “đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại”. Xin bạn đọc tư vấn giúp tôi cách để quay lại với vợ cũ? Nếu được thế, tôi sẽ chẳng thèm cưu mang em sinh viên và đứa con gái ngoài luồng kia làm gì nữa. Vì xét cho cùng, tôi và em sinh viên kia cũng chẳng có cam kết và nghĩa vụ nào với nhau cả.
Tôi chỉ thật sự hối tiếc vợ cũ của tôi thôi…
Theo VNE
"Phụ nữ đi đánh ghen là người đàn bà đáng để chồng ly dị"
Nặng đô hơn, nhiêu chi em đi đanh ghen con rủ anh chị em họ hàng cô bác gần xa đến đánh hội đồng "con dâm phụ giật chồng". Đanh xong rồi thì nhân tâm xát ớt, đổ chất thải lên người nạn nhân...
Thât ra, đã không biết bao nhiêu lần, tôi bắt gặp những bài báo trên mạng với những cái tít gây shock kiểu như "Những kiểu đánh ghen kinh hoàng..." với bao la các thể loại mà mấy bà Hoạn Thư dùng để trả thù tình địch: Nhẹ thì vả cho vài cái bôm bốp vào mặt, vừa vả vừa giật ngược tóc "con nặc nô cướp chồng" lên hỏi "Ai cho phép mày dám léng phéng với chồng tao?" rồi thì tum toc, xé quần áo giữa đường giữa chợ.
Nặng đô hơn, nhiêu chi em con rủ anh chị em họ hàng cô bác gần xa đến đánh hội đồng "con dâm phụ giật chồng". Đanh xong rồi thì nhân tâm xát ớt, đổ chất thải lên người nạn nhân...
Mỗi lần "bị" đọc những cái tin kiểu như thế, thú thực cũng là phận đàn bà nhưng tôi không thể nào giấu nổi vẻ khinh bỉ dành cho những người đàn bà đi đánh ghen kiểu như thế - đối tượng lẽ ra phải được cảm thông và chia sẻ. Vì sao tôi lại khinh bỉ các bà, các chị ây đi đanh ghen ư? Thú thực là cái cách giữ chồng vô học - vô nhân tính của các bà các chị khiến tôi cảm thấy kinh sợ.
Ghen theo tôi hiêu là một tính từ chỉ trạng thái cảm xúc khi bản thân mình cảm thấy muốn chiếm hữu một cái gì đó mà lại không chiếm hữu được, hoặc bị người khác chiếm hữu mất, từ đó nảy sinh ra cái trạng thái cảm xúc là "ghen". Nôm na rằng ghen là cái tâm trạng ích kỉ và tự ti về bản thân mình hoặc đó là cảm giác tức tối tột đỉnh vì thấy mình bị người khác qua mặt.
Bao la các thể loại mà mấy bà Hoạn Thư dùng để trả thù tình địch: Nhẹ thì vả cho vài cái bôm bốp vào mặt, vừa vả vừa giật ngược tóc "con nặc nô cướp chồng" lên hỏi "Ai cho phép mày dám léng phéng với chồng tao?" rồi thì tum toc, xé quần áo giữa đường giữa chợ (Anh minh hoa)
Các bà, các chị cứ nghe thấy chồng mình có bồ thế là sồn sồn lên, không cần biết nguyên nhân vì sao chồng mình nó chán mình. Ho chỉ nghĩ đến cái hậu quả nhãn tiền là do một "con hồ ly tinh" nào đó nó cho chồng mình ăn bùa mê, thuốc lú nên chồng nhất thời lầm lẫn, đi vào con đường "vô đạo". Vậy nên, nhiệm vụ của mình là một người vợ phải giúp chồng tỉnh ngộ, tránh xa bùa bả của loại yêu tinh cướp chồng kia. Thế là các bà, các chị bắt đầu ủ mưu hèn kế bẩn để đánh ghen với đủ các thể loại mà tôi vừa liệt kê như trên.
Các bà các chị trước khi nhận "hung tin" chồng có bồ có bao giờ tự hỏi "Vì sao chồng mình lại cặp bồ?" hoặc tự vấn bản thân mình "Mình đã làm gì sai?" hoăc có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với chồng cho ra nhẽ thay vì lồng lộn lên đi "tả xung hữu đột" với người thứ ba để rồi kết cục là kẻ bị thương, ngươi vao tu, ngươi gia đinh tan vỡ, dư luận cười chê, con cái xấu hổ vì cha mẹ?
Tôi không nói những người đàn bà cướp chồng ngươi khac là đúng. Việc họ quan hệ với người đàn ông có gia đình rõ ràng là một việc vi phạm về mặt pháp luật, với dư luận trong xã hội thì họ cũng là những người phụ nữ mất nết, không đáng được tôn trọng.
Nhưng dù họ có là loại đàn bà thế nào, trước hết họ cũng là một con người với quyền sống, họ cũng cũng danh dự và tự tôn của riêng mình. Ai cho các chị cái quyền được hành hạ, hạ thấp danh dự nhân phẩm người khác? Các chị sau khi xé quần xé áo, rồi cạo đầu bôi vôi người khác, hành hạ cho thoả cái máu ghen tầm thường của các chị, các chị hả hê chút đỉnh, rồi các chị về nhà liệu chồng cac chị có ngoan ngoãn như cún con lao vào ôm ấp yêu thương? Ho co nhìn các chị như "vợ hiền - dâu thảo" hay chồng các chị nhìn các chị không khác con thú hoang khát máu?
Có anh chồng đã bị vợ từng đánh ghen tâm sự với tôi: "Thú thực, sau lần cô ấy đi đánh &'người ta', tôi thấy mình quyết định li dị là đúng". Tôi hỏi: "Anh đi ngoại tình rồi bỏ vợ lại còn bao biện?" thì anh cười buồn: "Người phụ nữ nếu mình không còn yêu thì mình phải nể. Ơ bên cô ấy, minh không còn yêu, cũng không nể, mà chỉ thấy ghê sợ cái cách hành xử vô văn hoá của cô ấy...". Tôi im lặng vì nghĩ anh đã đúng trong trường hợp này.
Có người đàn bà biết chồng léng phéng ở ngoài, về nhà tức giận cắt ngay "của quý" của chồng. Nực cười ở chỗ là với những bài kiểu thế thì có một bộ phận không nhỏ các chị em lao vào nhiệt liệt ủng hộ: "Chị làm thế là đúng! Phải em em cũng làm thế cho các ông chừa cái thói lăng nhăng đi". À, thi ra chông cac chi ngoại tình là vì tại "cái ấy" của nó không kiểm soát được nên nó cứ chọc lung tung, chứ không phải tại các chị xấu, các chị nhàu, các chị đành hanh khiến chồng chán, chồng chê, chồng mê vợ bé?
Thế nên cac chi phải "triệt sản" để chồng giống mình luôn, để ăn đời ở kiếp đái ngồi, mặc váy thành tâm giao tri kỉ với mình luôn. Các chị cắt xong "cái hãnh diện" của chồng, các chị hẳn thoả mãn lắm vi tôi thây cac chi thương noi "Tao mà không được sướng thì không con nào được sướng!". Thật ấu trĩ và đau xót làm sao!
Tôi gặp nhiều người phụ nữ tự tin trong cuộc sống, họ yêu và trân trọng bản thân họ lăm. Vì lý do này hay lí do kia ,vợ chồng họ cũng lục đục, chồng họ cũng cặp bồ. Nhưng họ không đánh ghen kiểu tầm thường như những câu chuyện tôi kể trên. Bởi họ biết giá trị bản thân họ.
Có chị hiểu ra mình đã vì công việc, vì con cái mà bỏ bê chồng nên đã quan tâm đến chồng nhiều hơn, thay đổi bản thân mình theo chiều hướng đẹp hơn và tha thứ cho lỗi lầm của chồng môt cách nhẹ nhàng. Nhưng chi nay bao: Nếu mình làm quá lên thì gia đình sẽ yên ổn hạnh phúc sau chuyện đó không? Quan trọng là ông xã biết mình sai và đã xin lỗi vợ. Mình cũng để ý đến chồng và bản thân hơn, xem mình đã đánh mất điều gì ở bản thân để tìm lại, xưa cũng vì yêu nhau mới lấy nhau, sao giờ lại không biết vì cái gì mà lại đánh mất nhau?.
Thi ra cac chi hiêu âu tri răng, chông cac chi ngoại tình là vì tại "cái ấy" của nó không kiểm soát được nên nó cứ chọc lung tung, chứ không phải tại các chị xấu, các chị nhàu, các chị đành hanh khiến chồng chán, chồng chê, chồng mê vợ bé? (Anh minh hoa)
Có chị biết chồng ngoại tình, khuyên can không được nên chọn cách li hôn để giải thoát cho hai bên. Nhưng chi ây thương bao răng tại sao lại phải đánh ghen để giữ chồng? Cac chi ây có giá trị của riêng cua cac chi, làm tổn thương người khác cũng đâu có vui? Vả lại, giữ làm gì một trái tim người đàn ông đã không còn rung động vì mình lam gi?
Đàn ông, một khi trái tim họ đã không còn rung động vì mình nữa thì đánh ghen để làm gì? Để thoả mãn cái sự ích kỉ, ghen tỵ vì mình thua kém người thứ ba sao? Hay nhằm thoả mãn cái tôi quá vĩ đại đang gào thét trong tâm khảm nhưng ngươi đan ba nay: Tại sao tôi ăn đời ở kiếp với anh bao năm mà anh lại phũ tôi?
Sao cac chi không hề để ý đến cái móng tay đen sì đã lâu không thèm cắt, cái đầu bú dù như tổ quạ vài năm chưa đổi kiểu, hay cái thói đành hanh chuyên đè đầu cưỡi cổ người khác của các chị khiến chồng chán, chồng chê, chồng mê vợ bé?
Theo VNE
Tôi đã cố nhiều nhưng không thể yêu vợ Vợ tôi không đẹp, thậm chí già hơn tuổi rất nhiều, tôi không có ý so sánh về điều đó, chỉ muốn vợ sống hiền lành, trung thực nhưng cô ấy hoàn toàn ngược lại với những gì tôi mong đợi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm, sẻ chia, đồng cảm với những tâm sự của tôi. Tôi 40 tuổi rồi, những...