Đời tôi đến là nhụ.c nh.ã vì “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”
Sau những cuộc cãi vã triền miên, tôi nghiến răng ký vào cuối tờ đơn li hôn. Con gái tôi được tòa phân cho vợ tôi nuôi. Nhưng đau lòng nhất với tôi là em sinh viên của tôi đi siêu âm cũng lại mang thai b.é gá.i. Đời tôi xem ra nhụ.c nh.ã ơi là nhục!
Người đàn ông tội lỗi gửi người đàn ông tội lỗi những lời tận đáy lòng mình. Tôi đã từng nghĩ rằng cuộc đời này chỉ có tôi ngốc, tôi đã đán.h mất đi người vợ yêu dấu. Hóa ra anh Nghiêm Sơn cũng cùng cảnh ngộ bất hạnh như vậy. Lại một người nữa giống như tôi, đán.h mất con cá to mà có thời tưởng là cá bé.
Các cụ ta vẫn dạy rằng “Đàn ông nông nổi như giếng khơi” mà sao tôi và anh Nghiêm Sơn lại nông nổi như ao tù vậy nhỉ? Người vợ tưởng vai kề tay ấp, chịu bao sóng gió cùng mình lại dễ dàng để tuột mất. Chỉ vì chuyện tầm phào và ích kỷ của đàn ông, chúng ta đã để rơi tri kỷ của đời mình.
Đã có lúc chúng ta ghét vợ, trách vợ, oán vợ những lỗi không thuộc về vợ. Mà lạ thật, chúng ta đã từng nghĩ chỉ mình là oan uổng, thiệt thòi, khổ sở. Đôi vai chúng ta mạnh mẽ song lại đi giẫm đạp lên bờ vai vợ yếu mềm.
Sau những cuộc cãi vã triền miên, tôi nghiến răng ký vào cuối tờ đơn li hôn. Con gái tôi được tòa phân cho vợ tôi nuôi (Ảnh minh họa)
Tôi và vợ cưới nhau được 5 năm và sinh được cô công chúa nhỏ. Suốt chừng ấy năm tôi luôn sống trong mặc cảm thiệt thòi. Bởi gia đình nhà vợ tôi được ba chị em gái thì tất cả đều lập gia đình và sinh ra các cô con gái. Tôi nghĩ do gen đằng nhà vợ tôi chỉ giỏi tòi ra “lúa tẻ” thôi.
Còn tôi vốn làm trưởng chi. Áp lực phải có con trai nối dõi tông đường là rất lớn. Tôi từng chịu cảnh nhụ.c nh.ã ê chề lắm mỗi khi họ hàng có cỗ mà tôi phải ngồi chiếu dưới vì không có thằng cu.
Họ hàng, bạn bè tôi hết thẩy đều ném cái nhìn thương hại vào mặt tôi. Họ cứ mỉa kiểu “cái đó” của tôi ngắn quá nên tôi mới không có được nam tử. Toàn bọn hít thuố.c lào nói láo là tài. Tôi cao 1,76 m cơ mà. Sao mà “cái đó” lại tủn mủn được.
Video đang HOT
Rốt cuộc lỗi sinh mặt mẹt chỉ là do vợ của tôi gây ra thôi. Đúng là lúc lấy vợ, tôi không soi kỹ “giống”. Giờ thì nhục đổ hết vào mặt, tôi chịu đủ rồi.
Tôi bắt đầu về nhà đay nghiến vợ. Cô ấy vốn là luật sư nên “cãi” cũng chả vừa. Vợ đem một đống tài liệu phô tô về rồi quy trách nhiệm không đẻ được con trai là do chồng. Cô ấy nói như đinh đóng cột là: “Khoa học chứng minh thế. Chỉ đám người ngu quanh anh là không biết”.
Gia đình vợ tôi cũng thuộc dạng mạnh vì gạo bạo vì tiề.n. Trước đây bố vợ tôi là phó giám đốc công ty lắp đặt công trình xây dựng. Mẹ vợ làm kế toán trưởng cho doanh nghiệp nước ngoài. Gia đình vợ được con gái mách tội đã xông vào kết tội con rể không ra gì.
Làm thằng đàn ông muôn ngàn nỗi nhục phải gánh. Tôi bị o trước ép sau. Tôi quá chán nản và muốn tìm cách giải thoát cho mình. Tôi đã “đi lại” với một em sinh viên ngoại tỉnh lên Hà Nội học. Được cái quan hệ với sinh viên chi phí thấp, lại an toàn.
Nghe em ấy kể gia cảnh ở quê rất nghèo khó, cha mẹ già, đông em. Tôi thương em ấy quá nên muốn em ấy đẻ thuê giúp tôi một quý tử. Tôi sẽ lo tiề.n cho em ấy ăn học và xin việc cho sau khi ra trường.
Sau 2 tháng “đi lại” em ấy dính bầu ngay. “Máy” gái trẻ nhạy thật. Chả bù cho vợ tôi, cưới nhau gần ba năm mới đẻ ra thị mẹt. Số may thế này thì tôi sẽ có con trai thôi. Rồi tôi sẽ đem thằng cu về cầu xin vợ nuôi hộ. Vợ tôi là người biết trước biết sau, kiểu gì chẳng đồng ý.
Kế hoạch hoàn hảo của tôi mới thực hiện được phần đầu thì vợ tôi phát hiện ra. Cô ấy nổi đóa lên đòi li dị. Mặc dù tôi đã giải thích em sinh viên kia chỉ là đứa đẻ thuê. Còn vợ mới là người đàn bà duy nhất của tôi.
Sau những cuộc cãi vã triền miên, tôi nghiến răng ký vào cuối tờ đơn li hôn. Con gái tôi được tòa phân cho vợ tôi nuôi. Nhưng đau lòng nhất với tôi là em sinh viên của tôi đi siêu âm cũng lại mang thai b.é gá.i. Tôi phải sống xa con gái và được sống cùng với một đứa con gái khác thì có nghĩa lý gì.
Tôi thấm thía nỗi khổ nhục này lắm rồi. Người ta “đán.h kẻ chạy đi chứ không ai đán.h ngườ.i chạy lại”. Xin bạn đọc tư vấn giúp tôi cách để quay lại với vợ cũ? (Ảnh minh họa)
Vả lại, tôi phải chuốc thêm gánh nặng nuôi ăn học cho mẹ của đứa con ngoài luồng. Đúng là “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”. Đời tôi xem ra nhục ơi là nhục!
Ức nhất là cô vợ cũ của tôi được mọi mặt. Công việc thì ổn định, thu nhập cao. Gia đình ngoại thì gia thế, có tiề.n. Còn em sinh viên của tôi thì… là món nợ của đời tôi. Giờ tôi mới hiểu ra “con cá đã mất là con cá to”.
Tôi thấm thía nỗi khổ nhục này lắm rồi. Người ta “đán.h kẻ chạy đi chứ không ai đán.h ngườ.i chạy lại”. Xin bạn đọc tư vấn giúp tôi cách để quay lại với vợ cũ? Nếu được thế, tôi sẽ chẳng thèm cưu mang em sinh viên và đứa con gái ngoài luồng kia làm gì nữa. Vì xét cho cùng, tôi và em sinh viên kia cũng chẳng có cam kết và nghĩa vụ nào với nhau cả.
Tôi chỉ thật sự hối tiếc vợ cũ của tôi thôi…
Theo VNE
Tôi đã cố nhiều nhưng không thể yêu vợ
Vợ tôi không đẹp, thậm chí già hơn tuổ.i rất nhiều, tôi không có ý so sánh về điều đó, chỉ muốn vợ sống hiền lành, trung thực nhưng cô ấy hoàn toàn ngược lại với những gì tôi mong đợi.
Cảm ơn mọi người đã quan tâm, sẻ chia, đồng cảm với những tâm sự của tôi. Tôi 40 tuổ.i rồi, những suy nghĩ không thể gọi là nông nổi và bồng bột nữa. Hơn 10 năm nay tôi hy sinh và cố gắng vì con cái. Trong gia đình, tôi không bao giờ có những niềm vui và tiếng cười, luôn cảm thấy nghẹt thở, chán nản, tuyệ.t vọn.g vì sự lựa chọn sai lầm của mình, sai lầm khi tôi không yêu mà vẫn cưới. Mặc dù tôi đã cố gắng để sống giả tạo, nụ cười gượng gạo trước mặt con cái nhưng trong thâm tâm những điều đó đều là vỏ bọc bên ngoài.
Tôi suy nghĩ rất nhiều nhưng không biết mình phải bắt đầu từ đâu nữa. Trong cuộc sống gia đình tôi không phải không có trách nhiệm với gia đình, các bạn đã sai lầm khi chỉ hiểu cốt truyện về một phần nào đó, có ai hiểu hơn khi chính bạn chưa vướng mắc vào hoàn cảnh tồi tệ này thì chưa thể nói lên hai từ "Thông cảm".
Đọc bài "Vợ tôi không bình thường", tôi thấy hoàn cảnh nhân vật rất giống mình, đúng là không ai có thể chịu đựng khi sống với một người vợ như vậy. Tôi rất cố gắng vì gia đình, vì con và lo cho con ăn học đầy đủ. Vì từ lúc được sinh ra tôi đã không có cuộc sống trọn vẹn bên ông bà hay bố mẹ, tôi biết và hứa sẽ cố gắng để con cái có được một cuộc sống đầy đủ. Tôi không có sự giúp đỡ nào từ người thân, tự mình vươn lên trong cuộc sống. Tôi bị vấp ngã trong kinh doanh nhưng với sự cố gắng không ngừng đã gây dựng cho riêng mình một cửa hàng, không phải hoành tráng nhưng cũng có thể gọi tạm ổn.
Vợ kém tôi một tuổ.i, không có bằng cấp gì nên không có việc làm ổn định. Mọi sinh hoạt trong gia đình đều do tôi cáng đáng hết. Tôi chấp nhận sai lầm vì sự lựa chọn của mình, chưa tìm hiểu kỹ nhưng vẫn cưới. Tôi cứ nghĩ do vợ ở quê nên rất thật thà và dần dần sẽ giúp vợ hòa nhập được với cuộc sống thành phố. Nhưng thật đáng tiếc và khó cho tôi là không có tình yêu nên dù sự cố gắng đến đâu cũng không thể tiến triển hơn được.
Tôi không thể có cảm xúc hay dành tình yêu thương cho vợ. Đã đôi lúc trong bóng tối tôi muốn nhắm mắt để cố tỏ vẻ và quên đi những hành động, những câu chử.i bới mất dạy vợ dành cho mình nhưng không thể quên được. Đúng là người ta thường nói "Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời", vì không cố gắng hơn được nữa nên hàng ngày những xung đột tiếp diễn, tôi không thể cảm nhận được những điều tốt đẹp gì trong con người vợ mình.
Tôi muốn cố gắng sống giả vờ để tạo niềm tin nhưng không làm được. Chúng tôi luôn để ý những cử chỉ và hành động của nhau, trong bản thân mỗi người cũng không còn gì để tôn trọng nhau nữa. Vợ tôi không đẹp, thậm chí già hơn tuổ.i rất nhiều, tôi không có ý so sánh về điều đó, chỉ muốn vợ sống hiền lành, trung thực, nhưng cô ấy hoàn toàn ngược lại với những gì tôi mong đợi.
Góp ý vợ hàng ngày và mong thay đổi để chính tôi cũng có thể thay đổi cách nhìn về vợ và dành tình yêu cho cô ấy nhưng đành thất vọng. Rồi cô ấy xin đi làm tạp vụ ở một công ty lớn trong thành phố, hy vọng ra ngoài tiếp xúc sẽ học hỏi được nhiều để có thể thay đổi bản thân nhưng quá thất vọng. Càng ngày càng quá đáng, những cái tốt không học mà học những cái xấu, bắt đầu ăn diện và đua đòi.
Lúc đầu chỉ là những bộ quần áo bình thường, sau đó là những bộ đồ hàng hiệu, mỹ phẩm đắt tiề.n, có xe máy rồi nhưng còn đua đòi muốn được bằng bạn bè trong công ty nên phải vay mượn bằng được tiề.n để mua một chiếc xe hoành tráng nữa. Đã không giúp gì được cho gia đình vậy mà... Thật thất vọng và càng ngày tôi càng chán nản hơn.
Vợ tôi không cần biết hàng ngày tôi phải cố gắng kiế.m tiề.n vất vả như thế nào, luôn đi ngược với tạo hóa, mỗi lần không vừa ý chuyện gì là sẵn sàng ăn nói mất dậy và dở những lời văn vô văn hóa ngay. Giờ canh giữ tôi còn hơn cả cảnh sát canh giữ tội phạm, tôi đi đâu hay làm gì đều giám sát. Đậ.p ph.á đồ đạc trong nhà là niềm vui, giải tỏa stress của vợ tôi. Thật đáng kinh sợ, vậy liệu có một người đàn ông nào chấp nhận được vợ như vậy không?
Tôi không thể nào sống giả tạo mãi với chính mình và các con. Tôi rất muốn giải thoát, nhưng cô ấy không thể hiểu rằng không hợp nhau và không thể tiếp tục sống với nhau được nữa thì phải chia tay. Lúc nào vợ cũng lấy hai đứa con ra để làm tấm bình phong, đ.e dọ.a tính mạng các con. Hai đứa con vẫn nhỏ để có thể hiểu hết được tính chất nghiêm trọng của sự việc. Tôi phải chịu đựng sự đau khổ này đến lúc nào đây? Chẳng lẽ cứ mãi thế này sao? Tôi không biết phải làm sao để có thể giải thoát mà các con vẫn được an toàn bên mình.
Theo VNE
Yêu nhau 6 tháng, anh gần như không chạm vào em Yêu nhau gần 6 tháng, nhưng số lần anh chạm vào em phải nói là đếm trên đầu ngón tay. Dường như anh không có nhu cầu tiếp xúc cơ thể, nhiều khi thậm chí em phải chủ động nắm tay hay ôm eo anh. Xin phép xưng em vì em nghĩ mình còn khá nhỏ so với các anh chị ở đây....