Đời thực của một cô nàng FA
Làn nước ấm phủ lên cơ thể Sương, từng giọt đua nhau rơi tí tách xuống sàn nhà tắm được lát bằng những viên gạch màu xanh ngọc. Đó là màu Sương rất thích.
Người thân và bạn bè từng quở trách Sương là “đồ điên”, “sướng quá rửng mỡ” khi cô quyết định mua căn hộ nhỏ để sống riêng.
Sương lúc nào cũng khác người, chẳng ai biết cô đang nghĩ gì và sẽ hành động ra sao. Trước mặt người khác, Sương luôn vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Có lẽ vì thế mà không ai biết cô quyết định sống riêng là vì một lý do rất đặc biệt.
8 năm trước, Sương ngây thơ và thuần khiết lắm. Vẻ đẹp rực rỡ của cô gái mới bước qua tuổi đôi mươi được tô vẽ thêm bởi thứ cảm xúc vô cùng kỳ diệu: tình yêu. Cứ mỗi buổi chiều, Sương lại tựa cằm vào vai Quang, đôi trẻ lướt trên những con phố điệu đà nhất của thành phố trước ánh mắt ngưỡng mộ của người đi đường. Nhìn họ, ai cũng ngỡ họ mới yêu, nhưng thật ra họ đã gắn bó với nhau suốt 5 năm đại học. Sau khi tốt nghiệp, Sương là người quay trở lại mặt đất sớm hơn với một công việc khá ổn định. Nhưng cô không ngờ điều này lại là một cú sốc lớn đối với Quang.
Không giống cô, sau khi tốt nghiệp, Quang không tìm ngay cho mình một công việc mà dự định sang nước ngoài du học để nâng cấp trình độ chuyên môn. Trước khi du học, anh có một quãng thời gian ở nhà để chuẩn bị. Đây chính là thời điểm “nhạy cảm” khiến tình yêu đẹp như mơ của đôi trẻ phải đứng trên bờ vực thẳm.
Quang không chấp nhận được chuyện người yêu của mình có những mối quan hệ mới. Dù Sương cố gắng giải thích rằng ngoài anh ra, cô không để mắt đến ai cả, họ chỉ là đồng nghiệp và đối tác của cô mà thôi. Tưởng như Quang sẽ dần chấp nhận được điều đó, nhưng một lần sơ ý, khi nhận được tin nhắn “Em đang làm gì thế”, Sương vội vàng trả lời “Em đang tiếp khách”, khiến cơn giận kìm nén lâu ngày trong Quang bùng cháy. Ngay tối hôm đó, anh nhắn tin đòi chia tay.
Video đang HOT
Tự thấy bản thân mình không có lỗi vì tất cả những mối quan hệ của Sương đều là vì công việc. Môi trường công sở khiến Sương có thêm nhiều “cơ hội”, nhưng cô luôn giữ mình và trân trọng thứ tình yêu tuyệt đẹp đã có với Quang. Dẫu thế, cô nghĩ mình bị Quang “đá” như vậy thật không đáng. Cô cũng có lòng tự trọng của mình. Quang không còn tin tưởng cô nữa, cô cũng chẳng cần níu kéo. Họ đã chia tay theo cách lãng xẹt như vậy.
Cố gắng suy nghĩ tích cực và tận hưởng những thành quả nho nhỏ trong công việc là bí quyết giúp Sương quên được mối tình đầu của mình. Giờ đây, ở tuổi 31, Sương đã có được thứ mà nhiều cô gái trẻ ao ước: tự lập tài chính. Sinh ra và lớn lên trong gia đình khá giả, lại là con út, ai cũng nghĩ Sương cứ thế mà… hưởng. Nhưng cô quyết định tự đi trên đôi chân của mình. Sương không thích dựa dẫm vào người khác, ngay cả trong tình yêu, cô cũng luôn là người mạnh mẽ. Chia tay Quang đã lâu nhưng Sương vẫn chưa hẹn hò với ai. Sương không ngại yêu nhưng cô không muốn gắn bó. Có thể cô đã quá quen với cuộc sống độc thân, tự do tự tại, thoải mái với những việc mình làm, đó mới là thứ hạnh phúc tận diệt mà cô muốn giữ.
Quấn khăn quanh người, Sương bước ra khỏi nhà tắm, chạy thật nhanh rồi nhảy tót lên chiếc sofa êm ái. Việc đầu tiên sau khi tắm là check điện thoại. Chỉ mới offline chưa đến 15 phút mà điện thoại của cô muốn nổ tung vì loạt tin nhắn trong Messenger, Zalo, Viber, Gmail,… Lần này cô quyết định làm một việc khác thường, chỉ đọc tin nhắn mà không trả lời. Thực ra Sương mới hoàn thành một dự án lớn, cô muốn tự thưởng cho bản thân một cuối tuần thảnh thơi. Nhưng có một tin nhắn khá “bất thường” khiến cô phải chú ý: “Chào em, anh Quang đây, em còn nhớ anh chứ? Anh không có số của ai trong lớp mình cả, chỉ còn mỗi số của em thôi, em khỏe không?”.
Đã nhiều năm bặt tin nhau, giờ đây, người mà Sương tưởng như sẽ chẳng bao giờ gặp lần nữa lại đang nghĩ về cô, hỏi han cô như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Trong vài giây ngắn ngủi, Sương có cảm giác tim cô ngừng đập, lồng ngực nôn nao vô cùng khó chịu. Tại sao cô lại như vậy? Quang đã là quá khứ rất xa rồi cơ mà. Theo những gì cô biết từ bạn bè, anh đã hoàn thành ước mơ du học, có được công việc tốt và đang hẹ hò với một cô gái ngoại quốc. Vậy mà lúc này anh lại gửi tin nhắn cho cô? Anh đang nghĩ gì vậy?
Cảm giác nôn nao lúc này chắc chắn không phải là điều Sương mong muốn. Với cô, quá khứ đã khép chặt, cô đang hạnh phúc với cuộc sống hiện tại và không muốn xáo trộn nó bởi bất cứ điều gì. Dù không ở bên Quang suốt những tháng năm qua, nhưng lúc này Sương đã đủ trưởng thành để hiểu hơn về tính cách của anh. Cô sẽ không bao giờ hạnh phúc trọn vẹn khi bị cuốn vào thứ tình yêu mang tính sở hữu và độc đoán. Chia tay là kết thúc, đơn giản vậy thôi.
“Vâng, lâu quá không gặp, em vẫn khỏe. Chúc anh may mắn và hạnh phúc nhé!” – đó là cách Sương trả lời tin nhắn của Quang. Ngắn gọn, đơn giản, đủ để Quang hiểu rằng anh không nên làm điều gì điên khùng nữa. Cuộc sống của cả hai đang rất ổn theo cách mà nó vận hành.
Sương không hề tiêu cực trong tình yêu, cô cũng không “xua đuổi” những điều mới mẻ. Cô tin ngày mai chắc chắn sẽ tốt hơn hôm nay. Cuộc sống độc thân nhiều năm qua sẽ chỉ khiến cô trân trọng hơn thứ tình yêu và hạnh phúc sẽ đến với mình trong tương lai.
Chuẩn bị món quà sang trọng ra mắt nhà trai, nhưng mẹ chồng tương lai lại phũ phàng bảo cầm về và lời đáp trả khiến tôi bị đuổi thẳng
Cứ tưởng món quà đắt tiền ấy sẽ khiến mẹ chồng tương lai quý mến tôi trong lần đầu ra mắt. Ấy thế mà nghe tới công việc của bố mẹ tôi, bà sa sầm nét mặt.
Dù bạn bè xung quanh luôn đặt mục tiêu phải tìm được người chồng giàu có, ít nhất cũng phải hơn mình, còn tôi thì chẳng bao giờ nghĩ tới. Bởi đơn giản, tôi cho rằng chuyện yêu đương cứ tùy duyên đi...
Nhưng khi tôi quen Thức, bạn bè xung quanh đều bất ngờ. Bởi họ nghĩ tôi tẩm ngầm tầm ngầm mà đấm c hết voi. Thực ra, anh không hẳn giàu nứt đố đổ vách, nhưng điều kiện kinh tế khá tốt. Hiện tại, gia đình anh cũng ở thành phố, bố mẹ đều là công chức nghỉ hưu. Còn Thức thì start-up cũng đã có chút thành tựu, nói chung tiềm lực vững vàng để lo cho vợ con. Trong khi đó, nhà tôi ở quê chỉ đủ ăn, tôi thì lương ổn nhưng chỉ là làm thuê.
Quen nhau được hơn 1 năm, chúng tôi cũng tính tới chuyện xa hơn. Và tận lúc này, Thức mới bảo tôi về nhà anh chơi. Tôi khá lo, nhưng anh là người cũng tâm lý, bảo tôi bố mẹ anh hơi khó tính nhưng về cơ bản hiểu chuyện, sẽ không làm khó ai. Ngoài ra, Thức có dặn tôi ăn mặc kín đáo, lịch sự sẽ dễ ghi điểm hơn. "Em đừng áp lực quá, mẹ sẽ không thử thách em đâu, nếu có thì còn anh ở đây mà, anh sẽ chống đỡ giúp em" - Thức động viên.
Tôi cũng yên lòng phần nào, vâng dạ rồi bắt đầu nghĩ quà để đem tới biếu. Bố mẹ tôi hay tin con gái đi ra mắt, lập tức xúm vào nghĩ cùng. Cuối cùng, nhà tôi quyết định chọn mua 1 bộ ấm chén trông vừa lịch sự, lại không bị rẻ tiền. Bố có người quen mở cửa hàng gốm sứ nên mua tại đó, mang về ông còn cẩn thận lau lại, gói ghém từng chiếc 1 cho tôi đi đường không bị xóc, vỡ.
Ảnh minh họa.
Ngày ấy cũng tới, nhìn bố mẹ háo hức đứng cửa tiễn rồi dặn dò, tôi cũng vui. Thức tới đón, hai đứa thẳng tiến về nhà anh. Mặc dù được anh người yêu kể sơ sơ trước đó, nhưng tôi vẫn rất bất ngờ với cơ ngơi nhà anh... tận trong ngõ lại quá sức nhỏ hẹp, đơn giản. Nói không ngoa, nó còn chật và bề bộn hơn nhà tôi ở quê nữa. Bảo sao Thức từng nói anh nặng gánh, còn phải phụ giúp bố mẹ sang sửa nhà nữa.
Tôi cũng hiểu, nhà phố thì đất chật, nên thoáng nghĩ rồi thôi. Điều quan trọng là giờ phải đối mặt với mẹ chồng tương lai. Và bà đã khiến tôi hết hồn khi hỏi những câu rất riêng tư như làm gì, công việc cụ thể, giờ giấc tan làm, có phải ôm việc về nhà, lương lậu bao nhiêu. Khi hay tôi lương ngót nghét 20 triệu nhưng không tránh khỏi những lúc phải nhận thêm việc hoặc giải quyết khiếu nại từ khách, bà cau mặt.
Thế nhưng phải khi biết mẹ tôi bán hàng ngoài chợ, bố là lái xe, bà thể hiện sự chán ghét ra mặt. Lúc này, mẹ chồng tương lai mới mở hộp quà. Bộ ấm chén lớp men sáng bóng, những đường nét vẽ rất tinh tế, cứ tưởng được khen nhưng mẹ Thức lại bĩu môi bảo không đẹp. Bà phũ phàng đóng hộp lại, đẩy về phía tôi: "Thôi cháu cầm về mà dùng, bộ này không hợp nhà chúng tôi. Cháu bảo mẹ mang ra chợ bán lại cho người ta mà lấy tiền tiêu. Với Thức ở lại nói chuyện và tiễn bạn đi con, mẹ đi nấu bữa trưa".
Tôi choáng váng. Chưa bao giờ tưởng tượng nổi cảnh mình bị đuổi khéo, à đuổi thẳng cổ thế này. Còn món quà cũng đâu có rẻ gì. Bộ ấm chén đó trị giá hơn 1 triệu, so với điều kiện của gia đình tôi thì đã rất đắt đỏ rồi. Lại thêm nghĩ tới sự chu đáo của bố mẹ ở nhà, tôi lại càng giận hơn.
Tôi đánh mắt sang Thức, nhưng anh cũng chỉ nói câu để khuyên can kiểu vô thưởng vô phạt như là bộ ấm chén đẹp, rồi tôi ở lại ăn xong thì về. Nhưng tôi dứt khoát cầm lại món quà, rồi đáp: "Vâng, để cháu cầm về ạ. Cháu chưa từng tới nhà chơi nên không biết phong cách gia đình mình sao, bộ ấm chén này mà đặt ở đây mất công bác lại phải đổi bộ bàn ghế ạ".
Mẹ Thức nghe xong tái mặt, nói tôi hỗn hào, có ý chê bai gia đình họ. Nhưng tôi lúc ấy giận quá nên có hơi nóng, cãi lại: "Cháu không màng giàu nghèo, gia đình bác ở phố, điều kiện hơn gia đình cháu thì cháu nghĩ đó là 1 chút may mắn chứ chả định xin xỏ gì. Bố mẹ cháu tuy lao động chân tay nhưng đối xử với anh Thức rất lịch sự, đàng hoàng. Cháu cũng không cần bác tiễn đâu ạ, cháu xin phép đi về".
Tới đây, mẹ Thức quát ầm lên rằng tôi là thứ nhà quê bố láo và yêu cầu Thức phải chia tay, không có hôn sự, cưới hỏi gì hết. Tôi bật khóc, bỏ ra ngoài. Thức chạy theo nhưng anh lại yêu cầu tôi quay lại xin lỗi vì thái độ không phải. Tôi đẩy anh rồi bỏ về. Tôi có kể lại chuyện thì bố mẹ nói tôi quá nóng nẩy, vẫn nên xin lỗi gia đình họ thì hơn. Thức cũng không ngừng nhắn tin trách móc, anh bảo bố mẹ anh nuôi anh vất vả, giờ tôi lại hỗn hào như thế là không tôn trọng. Tôi có thật là đã sai?
Bạn gái không muốn hôn tôi Chúng tôi sống chung hơn một năm nay, tôi lo lắng khi bạn gái hơi khô khan trong tình cảm. Tôi 32 tuổi, bạn gái 28 tuổi, công việc ổn định tại thành phố. Chúng tôi quen nhau qua bạn bè được 2 năm và xác định năm sau sẽ tiến tới hôn nhân. Tôi và em hợp nhau về các vấn đề...