Đôi tay, ý chí của người đàn ông mù
Bất chấp những trở ngại trên bước đường mưu sinh không có ánh sáng, hễ việc gì có thể kiếm ra tiền là Hồng lao vào làm. Mỗi mùa nước nổi về, Hồng chuyển sang làm vó gạt. Một người bạn cùng nghề đã rủ anh hút thử thứ thuốc nâu nâu giúp không biết lạnh khi trầm mình dưới nước…
Gió bấc rít mạnh, trời lạnh tê tái thịt da. Vậy mà mới tờ mờ sáng, khi chúng tôi tìm đến nhà ông Lương Minh Hồng, 42 tuổi, ở thị trấn Phú Hòa, huyện Thoại Sơn – An Giang, ông đã đi làm. Cụ Võ Thị Kim Hừng, mẹ ông, bảo: “Giờ này thằng Hồng đang trầm mình dưới nước rồi”.
Người ta gọi ông là “siêu mù” vì ông “ lặn đất” rất giỏi và là thủ lĩnh của nhóm thợ hàng chục người sáng mắt. Ông còn có thể chèo ghe chở trái cây một mạch từ Tiền Giang, Vĩnh Long về Long Xuyên…
Bóng đêm bất tận
Cụ Hừng nhớ mãi lần mình vượt cạn sinh Hồng. “Khi bà mụ vườn bế con cho mẹ nhìn mặt, tôi không nói được nên lời, nước mắt cứ trào ra vì đôi mắt trắng đục của con trai.
Bà mụ bảo nó bị mù bẩm sinh. Đã vậy, Hồng còn đau yếu triền miên, èo uột khó nuôi nhưng gia cảnh túng bấn, vợ chồng tôi không đủ tiền chạy lo thang thuốc cho nó được” – bà Hừng bồi hồi.
Mấy năm sau, bà Hừng sinh người con gái kế tiếp, đặt tên sẵn Lương Thị Hên Chị. Nhưng “hên” đâu không thấy, chỉ có bóng đen mịt mù tiếp tục vây lấy con thứ hai của bà. Con gái thứ ba là Lương Thị Hên Em cũng mù như anh chị. Bà Hừng như đổ sụp giữa bốn bề khốn khó của cuộc sống và nỗi đau của các con.
Thương mẹ, mới 10 tuổi, Hồng đã tập mò cua, bắt hến bán kiếm tiền giúp nuôi em. Cậu bé mù lao vào cuộc mưu sinh và sớm thuộc lòng từng khúc sông, con rạch. Bất kể nắng mưa, Hồng vẫn trầm mình dưới sông mò bắt từng con hến, con cua.
Bất chấp những trở ngại trên bước đường mưu sinh không có ánh sáng, hễ việc gì có thể kiếm ra tiền là Hồng lao vào làm. Mỗi mùa nước nổi về, Hồng chuyển sang làm vó gạt. Một người bạn cùng nghề đã rủ anh hút thử thứ thuốc nâu nâu giúp không biết lạnh khi trầm mình dưới nước.
“Lặn đất”, vác đất là công việc mưu sinh hằng ngày của “siêu mù” Lương Minh Hồng
Video đang HOT
Tin bạn, Hồng thử, thấy hiệu quả lại dùng hết lần này đến lần khác. Vậy là anh bị lừa vào thế giới của “ nàng tiên nâu” mà không hề hay biết. Khi nhận ra sự thật, sợ cha mẹ lo buồn và miệng đời chê trách, Hồng hạ quyết tâm tự cai nghiện và đã chiến thắng, mau chóng từ bỏ “nàng tiên nâu” nhiều năm trước.
Thấy Hồng chí thú làm ăn, xóm giềng mai mối một phụ nữ lỡ thời lớn hơn anh 5 tuổi. Biết mình thân phận mù lòa, Hồng gật đầu ưng thuận. Vậy mà hạnh phúc đến với người đàn ông mù 30 tuổi quá ngắn ngủi.
Chỉ sau 4 tháng, cô ta đã gom góp hết tiền bạc, vòng vàng bao nhiêu năm anh dành dụm rồi ra đi không một lời từ biệt. Một thời gian sau, một phụ nữ khác chủ động tìm đến Hồng ngỏ ý muốn ăn đời ở kiếp và anh lại gật đầu ưng thuận.
Nghe, học qua băng cassette Sau những giờ lao động mệt nhọc, về nhà cơm nước xong là ông Hồng leo lên chiếc võng đu đưa, bầu bạn với chiếc cassette. Không nhìn được, ông Hồng chỉ để nghe và cảm nhận vậy mà ông am tường rất nhiều thể loại nghệ thuật như: cải lương, tân nhạc và rành cả kiến thức về khoa học, đời sống, lịch sử… “Khi có dư tiền, tôi mua băng nghe và học, đến nay đã có hơn 600 cuốn. Tôi mê nhất là khi nghe GS Trần Văn Khê nói chuyện âm nhạc dân tộc” – ông bộc bạch. Cụ Lương Phước Thiện, cha Hồng, cho biết nhiều người từng thử ông bằng cách hỏi mượn băng cassette. “Nó lấy đúng từng cuốn băng với chủ đề mà người ta yêu cầu. Dù có xáo trộn cả thùng băng nhưng Hồng vẫn kiếm ra ngay cuốn người ta yêu cầu mà chỉ cần đưa lên tai lắc lắc vài cái” – ông Thiện cho biết. Khi tôi thắc mắc, ông Hồng bảo đó là khả năng mà ông không thể nào lý giải được.
Nhưng cũng chỉ được 3 tháng, cô ta cũng lặng lẽ bỏ đi, để lại cho Hồng số nợ kếch sù với cả chục đầu hụi chết. Bóng đêm như dài bất tận cứ bao trùm lấy cuộc đời người đàn ông bất hạnh này.
Đôi tay, ý chí và lòng tự trọng
Gạt bỏ ngoài tai những lời mai mỉa, gièm pha, Hồng lao vào làm quần quật tất cả mọi việc người ta thuê mướn để kiếm tiền trả nợ và trang trải cuộc sống. “Mình mù đôi mắt nhưng vẫn còn có đôi tay, ý chí và lòng tự trọng” - ông tâm sự.
Nhiều người hàng xóm của ông thán phục: “ Mỗi ngày, Hồng mò được 5-7 giạ hến, lặn đến 3.000 thùng đất, chèo ghe chở trái cây một mạch từ miệt Tiền Giang, Vĩnh Long về Long Xuyên… Đúng là “siêu mù”!”.
Thấy Hồng tật nguyền mà siêng năng, nhiều người thương nên giới thiệu công việc làm cho ông. Hiện ông là đầu mối nhận đặt hàng chở đất, “lặn đất” ở Phú Hòa. Ngày càng có nhiều mối đặt hàng nhưng làm không xuể, ông đã huy động nhiều thanh niên địa phương không có công ăn việc làm ổn định gia nhập nhóm “lặn đất” do mình làm thủ lĩnh.
Nhờ vậy, rất nhiều người có việc làm liên tục và thu nhập khá ổn định. “Có lúc nhóm thợ “lặn đất” của ông quy tụ đến hàng chục người sáng mắt. Ông Hồng bị mù nhưng lại giỏi tính toán, sắp xếp công việc, anh em không có ai điều tiếng gì hết” – Trung, một “đệ tử” của ông Hồng, cho biết.
Được cụ Hừng chỉ đường, chúng tôi tìm đến nơi Hồng “lặn đất” và chứng kiến khả năng hơn người của ông. Trên cánh đồng ngập nước ở Phú Hòa, nhóm thợ của ông Hồng đi trên 2 chiếc ghe tam bản gắn máy đuôi tôm chở đất ra vào như con thoi.
Ông Hồng đảm nhiệm việc xắn đất để “đồng nghiệp” vác bỏ lên ghe chở đi bán. Mùa nước nổi, nước trên sông rất sâu nên không thể lặn lấy đất bùn, phải mua đất mặt ruộng rồi chẻ thành từng khối chở đi bán.
Nước ngập cao gần ngang ngực, bên trên nắng gay gắt, rát khô mặt mũi, dưới nước lạnh tái tê da thịt. Vậy mà ông Hồng vẫn hì hụi làm từ sáng sớm đến chiều mới về.
Những lúc mệt mỏi, ông thả lỏng người giữa làn nước hoặc tựa lưng vào ghe để nghỉ ngơi. Chỉ một lát sau, ông lại lặn ngụp xuống nước vác từng khối đất to tướng bỏ lên ghe.
Nói đến nghề “lặn đất”, Hồng cho biết vì hoàn cảnh éo le, nợ nần vây tứ phía nên ông phải làm cật lực. “ Đã hơn chục năm nay, tôi làm nghề “lặn đất”, đem bán từng gàu, từng thùng phù sa để đổi lấy cái ăn” – ông tâm sự.
Hồng cho rằng những việc ông làm được đều là do quá trình lao động nghiêm túc và không biết mệt mỏi mà có chứ chẳng phải khả năng thiên phú nào.
Theo Người lao động
Cậu bé đến trường bằng đôi nạng gỗ
"Sinh ra tôi vẫn khỏe mạnh bình thường, nhưng chỉ sau một đêm, tôi đã trở thành người khuyết tật. Số phận nghiệt ngã đã cướp đi đôi chân lành lặn của tôi, nhưng nó sẽ không làm tôi gục ngã. Tôi sẽ đứng lên bằng chính đôi chân tật nguyền này".
Đó là những dòng nhật ký buồn nhưng đầy quyết tâm của em Nguyễn Văn Duy, cậu sinh viên lớp Công nghệ thông tin và truyền thông K12, Trường ĐH Hồng Đức, Thanh Hóa. Duy là con út trong gia đình có ba chị em. Bố là giáo viên Trường sỹ quan phòng hóa ở Sơn Tây đã về hưu, mẹ em ở nhà chăm sóc ông bà, nuôi các con ăn học với mấy sào ruộng.
Duy sinh ra vốn khỏe mạnh và khôi ngô. Niềm vui của gia đình cứ quấn quýt bên cậu con trai bé bỏng. Khi chưa tròn 8 tháng tuổi, Duy bị sốt cao, lên cơn co giật rồi biến chứng sang teo cơ, dần dần bị liệt nửa người bên trái. Gia đình đưa em đi khắp nơi, hễ nghe nơi nào có thuốc tốt là mẹ em lại lặn lội tìm đến, nhưng tất cả những nỗ lực của gia đình đều trở nên vô vọng. Nửa người bên trái của em đã bị liệt hoàn toàn, chân và tay phải cũng yếu đi. Các bác sĩ cho biết em bị ảnh hưởng bởi chất độc từ người bố di truyền sang. Bởi bố Duy làm việc trong môi trường thí nghiệm hóa học độc hại.
Hàng ngày Duy đến giảng đường ĐH Hồng Đức bằng đôi nạng gỗ.
Sau khi phát bệnh, sức khỏe của Duy yếu đi rất nhiều, em đau ốm triền miên và phải đi viện như cơm bữa. Cứ trái gió trở trời là bệnh tật của em lại tái phát, các cơ trong cơ thể cứ rút dần rồi teo lại. Năm lên 7 tuổi, Duy được mẹ đưa ra lớp đi học, nhưng thầy cô giáo không nhận với lý do sức khỏe em quá yếu. Nhưng khát khao được đi học cứ thôi thúc Duy, ngày nào em cũng đến đứng trước cửa lớp nhìn các bạn học bài với ánh mắt thèm thuồng. Sự kiên trì và quyết tâm của em khiến các thầy cô giáo cảm động và cho em vào học.
Buổi đầu đến lớp, Duy gặp rất nhiều khó khăn và trở ngại, những ánh mắt tò mò, cười cợt của bạn bè khiến em bị tổn thương. Việc đi học và sinh hoạt của em cũng không dễ dàng. Tay em không cầm được ô hay tự lái chiếc xe lăn đi học nên phải nhờ đến bố mẹ. Nhưng không vì thế mà Duy nản chí, em luôn tự nhủ với bản thân "mình không đứng được thì phải học được, chỉ có học mới khẳng định được bản thân, thay đổi số phận và không muốn là gánh nặng của gia đình, xã hội".
Những nỗ lực của em bắt đầu từ việc tập luyện đi lại và sinh hoạt bình thường. Hôm nào bố mẹ bận việc, Duy tự cắp sách tới trường trên chiếc nạng gỗ. Về nhà Duy chăm chỉ luyện tập. Nhiều lần được bạn chở đi học nhưng do trời mưa, đường trơn nên Duy bị té ngã. Mặc dù rất đau nhưng Duy vẫn gắng cười để bạn thấy yên tâm.
"Khó khăn nhất là mỗi lần phải leo lên cầu thang của lớp học, hay những hôm trời mưa to không ai đưa đi là em phải nghỉ học. Mỗi lần như vậy em thấy rất buồn và càng quyết tâm hơn để sau này không bị phụ thuộc vào ai nữa", Duy tâm sự.
Thay vì kêu ca phàn nàn và than thở, Duy đã biết chấp nhận số phận và luôn phấn đấu trong học tập. 12 năm ngồi trên ghế nhà trường, Duy đều đạt học sinh giỏi, học sinh xuất sắc của lớp. Năm nào Duy cũng được chọn vào đội tuyển thi học sinh giỏi về các môn Toán, Anh, Vật Lý... nhưng do sức khỏe yếu nên em phải bỏ cuộc giữa chừng.
Duy luôn nỗ lực, cố hắng và chăm chỉ trong học tập.
Tuấn, người bạn cùng phòng với Duy, chia sẻ: "Tuy là một người khuyết tật nhưng Duy luôn cố gắng để không bị phụ thuộc vào ai. Ở phòng Duy tự nấu cơm và giặt giũ quần áo, chúng em bảo giúp nhưng Duy chỉ mỉm cười và nói "mình tự làm được mà". May mắn hơn bạn ấy là em được lành lặn, nhưng những gì Duy đã làm được thật đáng để chúng em phải suy nghĩ".
Vượt qua sự nghiệt ngã của số phận với nửa người bị liệt, Duy trở thành một sinh viên khoa Công nghệ thông tin và truyền thông của trường ĐH Hồng Đức. Năm 2009, em được nhận bằng khen của Hội Bảo trợ người khuyết tật tỉnh Thanh Hóa trong chương trình "Biểu dương những tấm gương có hoàn cảnh khó khăn trong học tập - lao động - sản xuất giỏi". Duy còn được nhận quà của UBND tỉnh Thanh Hóa trong chương trình "Những tấm lòng nhân ái' dành cho người khuyết tật vượt lên số phận". Duy có sở thích đặc biệt với môn vẽ và chơi đàn. Lớp 1 Duy đã đoạt giải nhì cấp tỉnh môn vẽ.
Hàng ngày, mọi người vẫn thường thấy thấp thoáng bóng dáng cậu sinh viên bước đi khập khiễng bên chiếc nạng gỗ dưới sân trường.
"Ngồi nhìn các bạn chơi đá bóng trên sân trường, em luôn ước mình có thể chạy nhảy như các bạn. Mỗi lần như vậy em đều thấy buồn và tủi thân. Nhưng giờ em đã hiểu và biết chấp nhận số phận để phấn đấu. Em sẽ tự đứng lên bằng nghị lực với đôi chân tật nguyền này", Duy chia sẻ.
Theo Dân Trí
Cậu bé "một ngón" vẽ tranh tuyệt đẹp Dù mỗi bàn chỉ có một ngón tay nhưng Đạt viết chữ rất đẹp Từ khi chào đời, mỗi bàn tay của Nguyễn Duy Đạt đã chỉ có duy nhất một ngón. Bằng nỗ lực vươn lên của chính mình, cậu bé Đạt đã tập viết chữ và vẽ tranh rất đẹp. Ước mơ sau này của em là trở thành họa sĩ....