Đời nữ rót rượu trong quán bar
Người ta mặc định rằng nữ nhân viên rót rượu trong quán bar là kiều nữ, cũng có thể đúng, có thể sai. Bởi định danh chính xác cho những nữ nhân viên này là điều quá khó. Thông thường, họ tự nhận mình là nhân viên PR của quán bar. Thế nên, từ đây tôi sẽ gọi họ là PR quán bar.
Nữ nhân viên PR quán bar.
Đương nhiên, người ngoài nhìn vào những nhân viên PR quán bar bằng ánh mắt không thiện cảm. Những dư luận đồn thổi còn khiến họ bị dè bỉu nhiều hơn.
Ít ai biết, phía sau ly rượu sóng sánh màu sắc dưới ánh đèn vàng xanh tím của quán bar, là những nhọc nhằn tủi phận.
Giữa đêm, nhắn tin cho Diễm: “Khi nào xong việc, nhắn lại cho anh. Anh qua đón em đi ăn khuya”.
4 giờ sáng mới nhận được tin phản hồi từ Diễm: “Qua đón em về. Em không đi ăn được”.
Đứng lơ ngơ trên vỉa hè, đợi Diễm từ sàn đi xuống. Diễm say khướt, biết là Diễm cố lắm mới không ngăn được cơn nôn của người quá chén. Chở Diễm về nhà trọ tại quận 3, trước khi chia tay, hẹn “Chiều mai, cà phê với anh”.
1. Tôi biết Diễm từ rất lâu rồi, thuở còn tự do để la cà phố xá lúc quá khuya. Hồi ấy, Diễm làm nhân viên PR cho quán bar trên đường Nguyễn Trung Trực.
Vào quán bar ấy chơi vài lần, Diễm là nhân viên rót rượu phục vụ bàn của tôi. Nói chuyện hợp hợp nên quen thôi. Diễm uống rượu rất khiếp. Đơn giản, nhân viên PR quán bar không ai lại có tửu lượng thấp cả. Diễm vào ca lúc 20 giờ 30 phút đêm trước, tan ca sớm thì lúc 4 giờ sáng hôm sau, trễ thì 4 giờ 30. Uống rượu không khiếp thì sao làm được.
Diễm phải đứng bàn, rót rượu và uống rượu với khách từ lúc vào ca cho đến khi quán bar đóng cửa. Uống từ lúc tỉnh táo, uống cho đến khi người mềm oặt như bánh mì nhúng nước thì cũng vừa hết giờ làm.
Hôm bắt tay vào thực hiện loạt phóng sự này, gọi điện thoại hú họa cho Diễm. Diễm có trách là sao lâu quá mới gọi cho em. Hỏi Diễm, em còn làm trong bar không. Diễm đáp, vẫn vậy. Hỏi tiếp, anh viết gì đó từ nghề của em được không. “Được mà. Nhưng anh không được đưa tên thật với hình ảnh của em”, Diễm trả lời. Diễm không phải là tên thật của em, Diễm là cái tên giả định tôi đặt ra để Diễm tránh phải những phiền phức.
Ngồi cà phê với nhau, Diễm nói tránh là đừng hỏi cái gì quá phức tạp, em không trả lời đâu. Tôi nghĩ hồi lâu, bảo rằng, trả lời được thì trả lời, anh không ép. Đời Diễm là một chuỗi bi kịch kéo dài.
Quê Diễm ở Cà Mau. Sinh Diễm được vài tháng thì mẹ Diễm mất. Không biết người ta bàn tán thế nào, mà cha Diễm khăng khăng là Diễm cao số, hại c.hết mẹ Diễm.
Năm Diễm học lớp 8, cha Diễm tục huyền. Mẹ kế Diễm thay cha Diễm quản lý các ki-ốt là tài sản của cha Diễm, gồm: một cửa hiệu bán vàng, một cửa hàng bán lưới đ.ánh cá, một tiệm điện thoại di động… Năm Diễm học lớp 10, mẹ kế của Diễm sinh con. Diễm chính thức bị ra rìa từ đó.
Chưa tốt nghiệp cấp 3 thì Diễm nghỉ học, theo bạn bè lên Sài Gòn với 500 nghìn đồng trong túi. Không có quá nhiều lựa chọn cho Diễm trong hoàn cảnh đó, Diễm bảo với tôi vậy. Ban đầu, Diễm ở nhà trọ cùng bạn tại Gò Vấp, đi bán cà phê. Rồi bạn của bạn Diễm rủ Diễm vào làm quán bar… tất cả diễn ra nhẹ tênh.
“Vào quán bar rồi, em mới biết rằng mình có khả năng uống rượu”, giọng Diễm hiu hắt quá.
Vào quán bar đêm ấy uống rượu với mấy người bạn đồng nghiệp, Diễm là người rót rượu. Quán bar, ồn ào không nói được gì nhiều. Chẳng hiểu sao, vẫn xin được số điện thoại của Diễm.
Diễm ngày đó xinh lắm. Có đi ăn, cà phê với nhau nhiều lần. Cũng có dạo phố Sài Gòn những ngày Diễm được nghỉ phục vụ. Chắc là, cũng có những điều mà nói ra sẽ làm nặng lòng nhau. Nhưng thôi, cả hai đều biết kiềm chế.
Nữ PR quán bar, là mẫu phụ nữ có thể kiềm chế tình cảm rất tốt.
Làm quán bar được ít lâu thì Diễm có bạn trai. Bạn trai Diễm là Việt kiều. Đa phần, dân Việt kiều vào quán bar đều để “đi bay”. “Đi bay”, tức là phê t.huốc l.ắc.
Bên trong một quán bar ở quận 1, TP HCM.
Video đang HOT
2. Diễm yêu anh Việt kiều ấy lắm. Ban đầu, yêu là để tính toán. Sau đó, yêu thật lòng. Yêu đến mức, Việt kiều “bay”, Diễm cũng “bay”. Việt kiều lắc, Diễm cũng lắc. Việt kiều đ.ập đá, Diễm cũng đ.ập đá theo.
Người tình về lại nước ngoài, có cho Diễm số t.iền để mướn căn nhà trọ sạch sẽ ở riêng. Thêm chiếc xe gắn máy tay ga hiệu @ để Diễm đi lại. Người tình về được vài tuần, Diễm gọi điện thoại qua thông báo: “Em có thai rồi, anh ơi. Em thử mấy que liền, đều hiện lên hai vạch đỏ”.
Người tình nghe Diễm nói hết câu, thờ ơ bảo: “Giờ em tính giữ hay bỏ”. Không để Diễm trả lời, người tình nói tiếp: “Em nghĩ vậy đi cho đơn giản vậy nè. Em có bầu, em sinh con. Anh về Việt Nam, em có đi bar với anh được không, em có đ.ập đá với anh được không, em có nhảy múa với anh được không?…”. Hàng loạt câu hỏi được người tình đặt ra khiến Diễm quị ngã.
Bán chiếc @ người tình để lại, Diễm nhờ bạn dắt mình đến bệnh viện để phá thai.
“Em có gặp lại nó không?”, tôi hỏi Diễm. “Có chứ, lần nào nó về mà không tìm đến em”, Diễm trả lời. Lần đầu tiên Việt kiều về gặp Diễm, Việt kiều bảo, xe anh để lại cho em với mục đích là khi nào anh về Việt Nam, có phương tiện để anh đi lại. Giờ em bán rồi, tùy em tính sao thì tính, phải đền chiếc xe đó lại cho anh.
Diễm vay mượn bạn bè, đền lại chiếc xe cho Việt kiều. Việt kiều nhận xe, cười cười bảo, anh thương em thật tình mà, cái này chỉ là vật chất. Diễm cũng cười cười trả lời, em cũng thương anh vậy. Có điều, sau lần đòi xe ấy, mỗi lần đi chơi với Việt kiều, Diễm khi nào cũng đòi t.iền.
“Nó muốn em để giải trí, thì em phải bắt nó trả t.iền chứ. Đơn giản là vậy thôi mà. Mà anh có biết, phục vụ mấy thằng nghiện đ.ập đá như thế nào không?”, Diễm hỏi.
Tôi nói với Diễm, tôi biết những kẻ đòi mây mưa sau khi phê thuốc điên loạn ra sao. Diễm gật đầu, không tiếp lời.
Lương của Diễm ở quán bar là 2 triệu/tháng. Thông thường, lương được lãnh vào ngày 5 và 25 mỗi tháng. Mỗi lần, 1 triệu.
Để có thể sở hữu số t.iền lương ấy, Diễm phải đạt được doanh thu do quán bar đề ra. Nhân viên PR như Diễm, doanh thu cho mỗi 2 tuần là 10 triệu. Nếu không kiếm ra bao nhiêu đó doanh thu, thì chấp nhận nộp phạt. Nộp phạt đến lần thứ 3, nhân viên PR sẽ bị cắt hợp đồng với quán.
Doanh thu dựa trên số lượng khách mà nhân viên PR mang đến cho quán bar. Gọi là khách đặt bàn. Còn khách vãng lai, thích thì vào bar uống rượu, như tôi thì không tính vào doanh thu mà quán bar được đặt ra cho nhân viên PR.
Nghĩa là, nữ PR quán bar sao đó, phải tìm mọi cách để kéo khách vào quán. Nếu nhân viên PR quán bar, mang về doanh thu cao hơn, sẽ được tăng thêm t.iền lương.
Nữ nhân viên PR mang lại doanh thu 20 triệu trong 2 tuần thì lương tăng thêm 500 nghìn.
Để có được 20 triệu doanh thu, nhân viên PR phải có đủ chiêu để níu khách đến quán bar. Tất nhiên ngoài cái duyên ăn nói, thì nữ nhân viên PR cũng phải biết chiều khách để khách đồng ý gọi điện thoại cho nhân viên đặt bàn.
“Có lần, em làm 2 ngày mà đạt doanh thu sau thuế đến 28 triệu. Khách quen của em tổ chức tiệc sinh nhật cho bạn gái. Sau cái lần ấy, quản lý PR nhìn em bằng con mắt khác”, Diễm hào hứng kể.
Nữ nhân viên PR càng mang lại doanh thu cho quán bar, càng có tiếng nói trong các cuộc họp nội bộ với ban lãnh đạo quán bar.
“Anh nhớ có lúc em kể, khách của em tính t.iền gần cả trăm triệu cho một lần ngồi sofa”, tôi nói. “Đúng rồi, thằng bồ Việt kiều của em chứ ai. Lần đó, nó uống Louis 13 mà”, Diễm đáp.
3. Lâu rồi, Diễm không về thăm quê. Sau cái lần Diễm gọi điện thoại về cho cha để xin t.iền chữa bệnh xuất huyết bao tử mà không được hồi đáp, Diễm lại càng bặt tin gia đình.
3 giờ sáng hôm ấy, Diễm nôn tại bàn rượu. Nôn ra toàn m.áu. Mấy nữ nhân viên PR đang đứng bàn vội vã đưa Diễm vào bệnh viện. Ai cũng nồng nặc mùi rượu, họ quýnh quáng không biết đưa Diễm đến bệnh viện nào… Cuối cùng, họ quyết định đưa Diễm về lại nhà trọ của Diễm. “Em nôn ra m.áu từng cục. Nằm bẹp dí 2 tuần liền. Khỏe một chút, lại đến quán bar, uống rượu”, lời của Diễm.
Sở dĩ, nữ nhân viên PR quán bar phải uống nhiều là bởi ngoài khoản t.iền boa của khách, họ cần thiết phải làm sao đó để hóa đơn thanh toán của bàn trước 12 giờ đêm là trên 1 triệu.
Nếu hóa đơn trên 1 triệu trước 12 giờ đêm, họ được 5% trên tổng số t.iền thanh toán. Sau 12 giờ đêm, thì tổng số t.iền thanh toán của khách là phải 3 triệu, họ mới được hưởng 5%. Còn không, họ phải mời khách được 2 chai rượu của một hãng rượu mới.
Chính vì vậy, nữ nhân viên PR sợ nhất là gặp khách vào quán bar mà uống rượu gửi.
Rượu gửi, là rượu đêm trước được khách quen uống không hết, gửi lại tại quán bar để đêm sau đến uống tiếp. Có những khách quen, gửi một lúc vài chai.
Khách vào quán bar, đưa phiếu nhận rượu gửi, nữ nhân viên PR hãi lắm. Đơn giản, họ phải cố gắng uống hết số rượu gửi, thì khách mới kêu rượu mới. Kêu rượu mới, thì mới tính t.iền được. Có t.iền, có thể nghĩ đến chiết khấu % mà nữ nhân viên PR hy vọng được hưởng.
“Người ta uống rượu để vui, còn tụi em, uống rượu là để k.iếm t.iền. Vậy mà, có những khách sau khi làm đủ kiểu, còn nghĩ ra cách xù t.iền boa của tụi em. Không phải, khách nào cũng như anh đâu”, Diễm chua chát.
Có những vị khách vào quán bar, trong lúc uống rượu thì cười cợt, tay chân loạn xạ với nữ nhân viên PR. Nhưng, đến lúc tính t.iền thì thanh toán hóa đơn xong lại giả vờ say đến quên mất t.iền boa.
Nữ nhân viên PR lên tiếng xin, lập tức họ sừng sộ đòi gọi quản lý ra mắng vốn. Mà chuyện xin t.iền của khách, nếu nhân viên PR để quản lý biết, họ sẽ bị phạt gấp đôi hoặc gấp 3 số t.iền nhân viên PR xin của khách.
Có nữ nhân viên PR, được khách boa cho 200 nghìn, nhưng hai nhân viên PR đứng cùng bàn không được boa. Thương bạn, nữ nhân viên này kỳ kèo: “Anh boa cho hai đứa bạn em với. Mỗi đứa 100 cũng được”. Khách làm loạn lên, quản lý xuất hiện. Sau khi nghe khách than phiền, nữ nhân viên xin t.iền giúp bạn bị phạt gấp đôi số t.iền đã nhận và xin của khách là 800 nghìn…
Có lần, Diễm phục vụ cho đám khách chơi thuốc. Phải hơn 90% thanh niên vào quán bar là để chơi thuốc. Khách phê, đè Diễm ra ngấu nghiến đòi “l.àm c.huyện đ.ó” tại chỗ. Diễm có gắng vùng vẫy thoát thân bỏ chạy ra khỏi quầy bar. Đến lúc tính t.iền, quản lý nhá máy cho Diễm xuất hiện để đợi khách boa, khách gặp mặt Diễm, gắt: “Cái loại như mày, từ mặt tao đi. Đây là Sài Gòn, chứ ở Nha Trang, tao đã cắt cổ mày”.
Nói xong, khách rót hết rượu trong chai ra cái ly lớn. Thảy lên bàn tờ 500 nghìn, bảo: “Mày uống hết ly này, số t.iền đó là của mày”.
Nguyên tắc trong bar, nhân viên PR không được từ chối rượu mời của khách. Diễm uống cạn ly, lấy t.iền xong chạy ra toilet của quán… bật khóc.
“Vài năm nữa, cũng kiếm cái nghề khác làm chứ em. Không lẽ, em cứ rót rượu rồi uống rượu vậy hoài”, tôi nói với Diễm.
“Em tính rồi, em cố làm đủ t.iền để dành sau đó bỏ t.iền ra cưới chồng. Kế tiếp, chồng sẽ nuôi em. Vì em đã bỏ t.iền ra cưới nó mà”, Diễm vừa nói vừa cười.
Nụ cười trên khuôn mặt có đôi mắt quầng thâm vì thức đêm rất buồn bã.
Mỗi tuần, Diễm được nghỉ một ngày để dưỡng sức.
Bạn đọc có chứng kiến cảnh, một nhóm khách bẻ quặt tay nữ nhân viên quán bar để đổ tràn rượu vào miệng như thế nào, thì mới hiểu hết cái tủi nhục của nghề này.
Với nhóm khách VIP, bảo vệ bên trong quán bar thường không dám can thiệp vào những tình huống như vậy.
Theo CAND
Bài 2: Hở, không hở và đẳng cấp tiếp viên
Theo đúng lời dặn của gã quản lý, hôm ấy tôi trang điểm thật kĩ, cố xỏ chân vào đôi giày cao lênh khênh đã lâu không đụng đến. Tuy nhiên, chừng đó vẫn chưa đủ độ "bốc hàng" như quản lý yêu cầu. Có lẽ chiếc cổ áo cần khoét sâu xuống dưới hơn một chút nữa...
Rón rén mở cửa phòng VIP
Cố giấu đi vẻ lập cập, tôi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ kê gần quầy tiếp tân, vốn là nơi dành cho nhân viên. Tại đó đã có 3 cô gái đang ngồi vắt vẻo để trang điểm. Bọn họ dường như vẫn chưa quen với sự có mặt của "ma mới" tại đây, đáp lại lời chào "lễ phép" của tôi là những ánh mắt khinh khỉnh thoáng liếc qua.
Tuy sắc đẹp không lấy gì làm nổi bật nhưng với ngoại hình kha khá lại được thêm thắt tô vẽ một cách khá đậm cùng dáng ngồi lả lơi, các cô nghiễm nhiên trở thành một lời mời chào đầy ý nhị cho bất cứ vị khách nào ghé mắt qua quán. Cả 3 cô gái dường như chỉ cần chờ đợi sự xuất hiện của một khách VIP nào đó là ngay lập tức liếc nhau để chuẩn bị "chia phần". Tôi đoán họ đang là "sao" của nhà hàng.
Ảnh minh họa
Đang cười nói vui vẻ bỗng nhiên 3 cô im bặt, ánh mắt trở nên sắc lạnh, cùng liếc nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng 2 của nhà hàng. Ở đó, có 2 tiếp viên nữa rất xinh đẹp đang nhón chân bước xuống, cặp đùi thẳng tắp vừa bước vừa cố khép lại vì chiếc váy quá ngắn mà cô đang mặc.
Chiếc áo voan màu trắng làm nổi bần bật màu áo lót chói chang bên trong. Hai cô im lặng bước ngang qua 3 cô gái ngồi cạnh tôi. Cho đến khi họ khuất hẳn sau cánh cửa phòng VIP thì cái nhìn tóe lửa của 3 cô gái ở quầy tiếp tân vẫn chưa dịu hẳn. Họ bắt đầu dùng những lời lẽ thô tục để nói về hai cô gái lúc nãy, hơi chướng tai nên tôi kê ghế ra xa hơn.
Từ 5h chiều trở đi quán bắt đầu đông khách. Ba vị khách đầu tiên chọn một chiếc bàn ở khu ngoài, dành cho khách "bình dân", giá cả từ bia bọt đến các thức nhắm đều rẻ hơn trong phòng VIP. Thấy có khách vào người quản lý tên T. đon đả chạy ra rồi không ngừng gọi: "Đứa nào ra tiếp khách bây!". Thế cô nào cũng tỏ ra như không nghe thấy.
Cuối cùng anh ta đành phải chỉ đích danh... tôi. Thật ra các cô ở đây không thiết tha tiếp khách khu ngoài là vì hầu như khách ngồi ở khu này thuộc diện tầm tầm, t.iền boa không nhiều, cao lắm cũng chỉ khoảng mấy chục.
Tuy nhiên điều đó lại khiến tôi thầm mừng vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên mình "tác nghiệp", ít ra thì cũng hạn chế được cái khoản ... "vô tình đụng chạm". Nỗi vui chưa tày gang thì tôi giật thót mình vì vị khách lớn t.uổi nhất trong nhóm, có vẻ là "chủ xị" bỗng dưng cao hứng tỏ ý muốn chuyển cuộc nhậu vào phòng VIP.
Bên trong khu VIP kín mít, được bài trí khá đơn giản, trang nhã, thoang thoảng mùi nến thơm như ở Spa. Ba vị khách gật gù, thư thái ngồi vào bàn. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho những không gian như thế này nhưng tôi vẫn tỏ ra lúng túng, thấy tôi có vẻ rụt rè, sợ khách không vui nên người quản lý kêu thêm một tiếp viên nữa vào phục vụ. Đó chính là một trong hai cô váy ngắn cũn cỡn bước xuống cầu thang lúc trước.
Mới bước vào phòng, cô đã nhảy tót vào lòng người đàn ông tên B, cũng là "đại ca" của bàn nhậu. Sau một hồi nũng nịu, "chu du" những ngón tay khắp cơ thể khách, cô bước xuống kê ghế ngồi cạnh ông B và ra hiệu cho tôi rót bia.
Qua câu chuyện trên bàn nhậu tôi mới biết rằng cô gái tên Châu (không biết đó có phải là tên thật của cô không), mới 21 t.uổi quê ở Kiên Giang. Châu có dáng người thon mảnh, khuôn mặt thanh tú và đôi mắt ươn ướt dễ dàng hút hồn người đối diện. Tôi nhìn Châu và thầm tiếc cho cô.
Khi thức ăn được bón bằng... môi
Các món ăn được kêu lên, bày ra ê hề để chiều lòng người đẹp, bia vơi rồi lại đầy qua những lời chúc tụng, đôi khi là những lời nói tục tĩu. Dù đã cố mím môi mỗi khi đưa cốc bia lên miệng nhưng tôi cũng bắt đầu cảm thấy hơi bia tràn lên đầu, chân bắt đầu đau rát và đứng không vững trên đôi guốc 10 phân.
Châu cũng tỏ ra lơi lả say, cả căn phòng ngập ngụa trong men rượu. Người khách lạ đáng t.uổi cha của Châu bất ngờ quăng đôi đũa ra góc phòng để bắt đầu tiết mục uống và thưởng thức đồ nhắm từ... miệng Châu đưa lại.
Ảnh minh họa
Ăn uống, ôm ấp, đùa giỡn chán chê với Châu "chủ xị" bắt đầu quay sang tôi. Dường như sự rụt rè có phần thiếu chuyên nghiệp của tôi đã khiến ông ta chú ý. Bất ngờ ông đưa ra lời đề nghị : "Em chọn đi... bị ôm hay là được uống" ...Tôi bị ép uống tới tấp, hơi thở bắt đầu nặng nhọc, mỗi khi định từ chối tôi lại bị dọa nếu không uống sẽ ... ôm.
Đầu óc trở nên múa may quay cuồng, thứ nhạc êm dịu bây giờ chỉ là thứ âm thanh kéo dài lê thê làm nền cho tiếng la hét, nói cười, chạm ly,... hỗn loạn. Giãn cuộc, một vị khách bất ngờ nằng nặc đòi đưa tôi về, phải "giằng co" đến mấy lần nữa thì ông ta mới xiêu vẹo theo ông chủ xị lên xe, không quên dúi cho tôi hai tờ 500 nghìn đồng và cúi sát mặt tôi nheo nheo mắt đầy ẩn ý.
Phải đến tận 2h trưa hôm sau tôi mới dần lấy lại sức và chuẩn bị cho ngày đi làm thứ hai. Tôi mang kiếng áp tròng, gắn thêm mi giả cho đôi mắt bớt đi vẻ đờ đẫn của người mang kiếng lâu ngày. Tự tin sải bước vào nhà hàng, 3 cô gái hôm qua đã không còn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh, trái lại còn có chút kiêng dè.
Bởi cả họ và ngay cả chính tôi cũng không thể hiểu tôi làm thế nào mà ông khách hôm qua dúi cho hẳn hai tờ xanh. Không đợi lời chào của "ma mới" họ vồn vã lôi tôi ngồi xuống bảo thuật lại chuyện đêm qua. Chỉ sau một đêm, tôi đã trở nên "hot" và "chuyên nghiệp" hơn hẳn.
Gã quản lý kêu tôi ra một góc riêng nói chuyện, anh ta tíu tít, khen tôi liên thanh với cái giọng "nhão nhoẹt" của mình. Nói xong, hắn thảy cho tôi bọc đồ: "Lên thay ra đi, từ hôm nay em là PR luôn, khỏi thử việc nữa. Anh về nhà tắm rửa, 7h anh lên dắt theo khách quý cho em đó!".
Linh cảm không hay chợt đến làm tôi lạnh sống lưng, tôi quyết định không thay đồ vì chiếc mini juyp quá ngắn và chiếc áo voan đã mỏng tang còn khoét cổ sâu hun hút, trông còn nhức mắt hơn thứ đồ "mát mẻ" mà mấy hôm trước tôi mặc đi xin việc.
Trong lúc đợi đến ca, tôi được các tiếp viên ở đây dạy: Đẳng cấp tiếp viên ở đây không phân chia theo đẹp xấu mà chủ yếu là càng h.ở h.ang, càng chịu "quậy" lại càng "hot" tuy nhiên, trường hợp của tôi đêm qua có thể được liệt vào dạng "chuyện lạ". Những cô ăn mặc thừa vải không được điều vào trực phòng VIP, chỉ được tiếp khách khu ngoài. Đó là lý do vì sao hôm qua tôi được chỉ định trực bàn của 3 vị khách nọ lúc họ chưa vào phòng VIP.
Đúng 7h tối, quản lý T. xuất hiện, anh ta dắt theo một vị khách, chính là ông H. người đòi đưa tôi về tối qua. Tôi đứng dậy chào, liếc nhìn bộ trang phục của tôi, ông H. nhìn sang quản lý tỏ vẻ không hài lòng rồi ngoảnh mặt đi thẳng vào phòng VIP 1.
Quản lý đẩy vai tôi, hỏi sao tôi không thay đồ, tôi nhăn mặt vờ nói là không vừa. Nhưng anh ta không tin, một mực ép tôi phải thay ngay để xuống tiếp "khách ruột". Nói qua nói lại một hồi thì tôi hiểu ra ông H thuộc diện "khách hàng tiềm năng". Đó là những người vốn rất hay dắt khách sộp đến đây, nên tay quản lý tỏ vẻ rất "chiều chuộng", mỗi khi ông H. đi cùng khách vào đều cắt cử những em gọi là "đặc sản", hot girl của quán ra tiếp.
Tuy nhiên việc tôi nhất quyết không chịu mặc bộ đồ của tay quản lý đem đến khiến hắn đùng đùng nổi giận, hắn lôi tôi lên phòng nhân viên và đóng sầm cửa lại, hắn gằn từng tiếng một rít qua kẽ răng: "Cởi ngay cái áo đó ra rồi xuống tiếp khách...".
Mặt tôi tái mét, đang khi không biết làm gì, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tôi rút tờ 200 ngàn dúi vào tay quản lý, thoáng nhận thấy vẻ ngần ngại của hắn, tôi nhét thêm 100 ngàn nữa. Bấy giờ, mặt anh ta giãn ra, nhìn vẻ sắp khóc của tôi, lưỡng lự một chút, hắn bước xuống cầu thang ngửa cổ nói vọng lên: "Ngày mai sẽ có bộ đẹp hơn cho em..."
Theo Người đưa tin
Chuyện n.ữ s.inh Hà thành phục vụ khách VIP Công việc chính của các bạn được ví như "sỹ quan liên lạc", tức tháp tùng các đoàn khách mời quốc tế đến tham dự các sự kiện trong dịp đại lễ. Cùng sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, Doãn Thị Phương Anh, Lớp Anh 5, Thương mại quốc tế K46 và Bùi Thị Hồng Nhung Anh 12 Kinh tế đối...