Đời này tôi và chồng cũ chỉ lướt qua nhau
Tôi là mẹ đơn thân, 37 tuổi. Viết những dòng này, tôi xin một nơi để gửi lại tất cả cảm xúc bị nén chặt trong 1/3 chặng đường đời mình.
Tôi yêu muộn năm 26 tuổi, cả hai làm cùng công ty. Tôi bỏ qua những lời đồn đoán của đồng nghiệp rằng anh là người trăng hoa khi chúng tôi còn tìm hiểu nhau. Ban đầu tôi không thích anh, rồi bằng sự chân thành, thật thà, có chí tiến thủ, ba mẹ anh là người có nề nếp và tự kinh doanh vươn lên, tôi tin anh là người tốt, chỉ cần thêm thời gian anh sẽ là người chín chắn.
Ngoài gặp nhau ở công ty, chúng tôi ở cách xa nên hầu hết thời gian sau giờ làm anh đều gọi điện nói chuyện thâu đêm với tôi qua điện thoại. Cuối mỗi tuần chúng tôi đều gặp, giống nhau ở chỗ cùng là mối tình đầu, không phải là những người từng đi qua những đổ vỡ khi yêu để có kinh nghiệm. Chúng tôi còn giống nhau ở chỗ học hành rồi ra trường đi làm, không nhiều bạn bè khác giới thời đi học để có những kinh nghiệm cần thiết khi lựa chọn bạn đời, bỡ ngỡ và ngây ngô dù tuổi không còn nhỏ. Ba mẹ anh kinh doanh nên không gần gũi nhiều với con cái để định hướng đúng sai. Ba mẹ và gia đình tôi khắt khe với con gái, chỉ việc gặp gỡ với bạn trai được suy nghĩ như là đã đi quá giới hạn, không ngồi lại chỉ bảo nên chọn lựa như thế nào để đánh giá được một người con trai tốt có thể chọn làm chồng.
Tình cảm của chúng tôi cũng có những ghen tuông, giận hờn vì cả hai đều chưa thật sự tin tưởng về tình cảm dành cho nhau. Anh có tính đa nghi nhưng không bao giờ nói ra, chỉ để trong lòng. Anh là người bạn trai duy nhất tôi dành thời gian ngoài công việc. Ba mẹ tôi bệnh nan y cùng thời điểm, tôi lưỡng lự không muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ đó, muốn ở vậy chăm sóc ba mẹ, một phần vì luôn có cảm giác bất an với tình cảm này. Anh theo đuổi tôi chân thành nhưng tôi vẫn nhận ra dấu hiệu anh có tình cảm với đồng nghiệp nữ khác (anh từng bị từ chối trước khi tôi vào làm). Họ làm cùng phòng và thường có những buổi họp phòng cuối tuần.
Chúng tôi thỏa thuận không để công ty biết vì không muốn chuyện riêng tư ảnh hưởng đến công việc của nhau, vì thế mọi người chỉ nghi ngờ. Tôi được thăng chức, quyền trưởng bộ phận sau 2 năm phấn đấu, cũng là lúc tình cảm có những mối nứt âm ỉ, len lỏi vào lòng tin chưa kịp lớn. Tôi tự nhận thấy những gì đồng nghiệp mách bảo về tính trăng hoa của anh có phần đúng. Thời điểm đó, tôi rất áp lực với công việc, dù có bằng chứng để nghi ngờ nhưng vẫn không thể tự mình đi tìm hiểu thực hư. Mệt mỏi với việc đồng nghiệp đố kỵ, bàn tán, bất mãn với tình cảm của mình, tôi thuyên chuyển tạm thời về văn phòng chính để bớt đi áp lực, cũng là đỉnh điểm của bản tính đa nghi trong anh nổi sóng, chúng tôi đều gặp khó khăn trong công việc. Tôi làm không đủ thời gian nghỉ ngơi, sa sút rất nhiều, có bữa họp công ty bị mắng te tua, ra khỏi phòng nhìn vào điện thoại là những lời thậm tệ từ anh, rồi bệnh thủy đậu để lại sẹo khắp da.
Video đang HOT
Sai lầm nối tiếp sai lầm, tôi chỉ nhìn ra được lý do là cả hai không chia sẻ, hiểu lầm khi có những ghen tuông. Ngoại anh bệnh không sống được thêm, mẹ tôi muốn thấy con gái yên bề gia thất nếu mẹ không qua khỏi, chúng tôi bằng lòng bước thêm bước nữa nhưng lòng tôi vẫn nhiều bất an. Ngày gia đình anh chuẩn bị đám hỏi, những bất an trong lòng tôi càng mạnh mẽ khi xâu chuỗi lại nhiều sự việc. Tôi tin chắc đến 70% những suy đoán của mình mà không cách nào tìm hiểu được. Khi biết chuyện hôn nhân này sẽ nhiều đau khổ, chỉ tiếc rằng tôi xác định được quá muộn ngay trước ngày đám hỏi. Tôi từng có ý định ra đường cho xe tông gãy tay chân để dừng lại chuyện đám hỏi. Sau đám hỏi, tôi tìm đồng minh để giúp được hủy hôn mà chỉ nhận được câu trả lời: “Đừng đem người lớn ra đùa”, tôi cứ xuôi theo ngày đám cưới đã định.
6 tháng chung sống, chúng tôi tranh cãi thường xuyên. Anh vắng nhà không rõ lý do khi tôi đi làm. Tôi phát hiện hóa đơn mua nữ trang mà không phải tặng cho tôi. Tôi giận, bỏ về nhà mẹ khi anh không cho lời giải thích thấu đáo vì chưa từng nhắc đến một bạn nữ nào có khả năng để nhận món quà có giá trị như thế. Chúng tôi hòa rồi gây nhau, rồi hòa, cứ như thế. Anh sắp đặt những buổi để tôi về thăm gia đình, còn anh được tự do. Năm tháng chung sống, khi gây gổ, anh đuổi tôi ra khỏi căn nhà riêng mà ba mẹ anh xây tặng, nói tôi tự ý bỏ đi. Mỗi lần cãi vã anh đều về kể lại với ba mẹ chồng, tệ đến mức thêm thắt câu chuyện, tệ hơn nữa là hư cấu và dối trá để đổ hết phần lỗi thuộc về tôi. Đỉnh điểm của sự tệ bạc là gia đình anh tin tưởng con trai, họ tước hết quyền được giải thích đúng sai của tôi.
Một buổi chiều đẹp trời, có cô gái lạ mặt tìm đến nhà tôi. Cô ấy thấy tôi đang mang thai ở tháng thứ tư. Đất trời như sụp đổ, tôi cũng chẳng biết vì sao mình có thể bình tĩnh mời họ vào nhà và ngồi nghe những lời chất vấn của cô gái đó với chồng tôi. Tôi hẹn gặp cô ấy một lần nữa để hiểu đầy đủ câu chuyện, để biết có nên giữ cho con mình một người cha. Họ đi quá giới hạn chỉ sau đám hỏi tôi một tuần, cô gái bắt anh chịu trách nhiệm làm hỏng đời cô, rằng cô ấy là con nhà gia giáo, cha mất sớm, học hành thành đạt và đang làm giám đốc đại diện cho một công ty Nhật. Tôi hiểu họ là bạn học, gặp lại sau nhiều năm. Tôi hiểu em gái cô ấy đang làm dâu trong ngôi nhà cách nhà vợ chồng tôi 50 mét. Tôi hiểu anh nói với cô ấy rằng tôi lấy anh vì tiền của gia đình anh.
Anh nói không nhìn nhận đứa con. Cô ấy đến để nói rằng đã ra điều kiện cho anh không được có con với tôi, yêu cầu anh chấm dứt hôn nhân thì mới đến với anh. Anh không nói chia tay nhưng đã hành hạ tinh thần tôi, để phần lỗi đó thuộc về tôi. Tôi cho mình, hay chính xác hơn là cho con một cơ hội để có gia đình đầy đủ, thêm 2 tháng cho sự thay đổi. Cũng trong 2 tháng đó, cô ấy chuẩn bị làm đám hỏi với người đàn ông khác. Ngày cuối cùng trong 2 tháng, tôi tìm được lá thư rất dài anh gửi để chia tay cho cô ấy đi lấy chồng, tôi ám ảnh câu nói: “Một nửa linh hồn của anh sẽ để em mang đi vĩnh viễn”. Tôi vẫn bình thản in lá thư đưa cho chồng rồi về nhà chuẩn bị hành lý của mình. Ra khỏi công ty tôi nhắn tin cho cô ấy: “Bạn hãy cứ đến với chồng tôi”. Chỉ đến khi ba mẹ lên để đón tôi về, mọi cảm xúc mới vỡ òa, tôi gục ngã trong đau đớn.
Sau sinh tôi quay lại công việc, nhận thêm cú đá từ người trưởng phòng được tuyển mới (vì tôi từ chối nhận làm trưởng phòng do muốn dành thời gian cho gia đình sau cưới). Tôi ký đơn ly hôn và ký luôn đơn xin nghỉ việc. Ra khỏi công ty, tôi bẻ sim điện thoại, để mọi thứ quay về số 0. Đơn ly hôn, tôi không cần chu cấp từ chồng dù chỉ một ngàn đồng. Anh bảo không xem đó là con mình. Con giống anh như đúc nhưng từng đường nét lại mang vẻ đẹp thánh thiện như thiên thần.
7 năm sau đó, anh hàn gắn nhiều lần, tôi vẫn không thay đổi quyết định của mình. Rồi anh lập gia đình, tính đến nay được hơn 3 năm rồi, sắp đón con đầu lòng. Tôi hạnh phúc với con mình, không hẳn tôi sợ hôn nhân nhưng chưa từng có lại cảm giác cần ai đó nữa đi bên đời mình, dù chỉ là bạn bè để nói chuyện.
Một ngày, chúng tôi cùng quay đầu xe tại một giao lộ, không hơn không kém một giây. Xe chúng tôi đối diện nhau, gặp lại trong hoàn cảnh ấy xác suất xảy ra trong đời thật hiếm. Chúng tôi không bước xuống xe chào nhau, chỉ bất ngờ, im lặng nhìn nhau, rồi quay xe theo hai ngã rẽ ngược đường, hòa vào dòng xe tấp nập. Vì đời này, chắc chắn chúng tôi chỉ là lướt qua nhau.
Bỗng dưng chị chồng tìm đến tận nhà xin vợ chồng tôi giúp chị một việc không ngờ tới
Chị nói mấy năm qua, 2 mẹ con sống trong thiếu thốn, con gái chị cũng chẳng vui vẻ, huống chi chị cũng sợ viễn cảnh cha dượng bạo hành con riêng của vợ nên giao cho vợ chồng tôi, chị yên tâm hơn.
Chị chồng tôi là mẹ đơn thân, chị ấy lỡ dở với người ta mà phải bỏ con đường học hành để sinh con.
Trước chị từng đi làm công nhân đóng gói nhưng được 8 tháng thì bỏ, bởi lý do lương thấp, ngồi cả ngày đau lưng. Sau đó chị đi tìm khá nhiều việc khác nhưng đều không làm được lâu. Khi thì rửa bát cho nhà hàng, lúc lại là công nhân vệ sinh môi trường...
Lúc tôi về làm dâu thì con chị đã được 5 tuổi, chị thường bỏ con ở nhà ngoại cho bố mẹ chồng tôi chăm nom nên tôi rất thương cháu. Tôi thường mua cho cháu quần áo, giày dép, đổ dùng học tập... Ngoài vợ chồng tôi thì chẳng ai chú ý tới cháu cả. Bố mẹ chồng do bất mãn với việc con gái không chồng mà chửa nên giận chị, thành ra cũng ít quan tâm tới cháu.
Nhưng nửa tháng trước, bỗng dưng chị đến tìm vợ chồng tôi và nói rằng chị định kết hôn vào tháng sau. Anh ta tuy hơn chị 6 tuổi nhưng vẫn là "trai tân", không muốn nuôi con riêng của vợ nên chị hi vọng vợ chồng tôi sẽ nuôi cháu cho đến khi 18 tuổi.
Chị sợ viễn cảnh cha dượng bạo hành con riêng của vợ nên giao cho vợ chồng tôi chị yên tâm hơn. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi rất ngạc nhiên, hỏi đi hỏi lại chị rằng giờ mà để cháu xa mẹ thế thì rất tội cháu. Nhưng chị vừa khóc vừa nói cuộc đời chị quá khổ rồi, may mắn giờ gặp người đàn ông này cũng có chút điều kiện kinh tế. Chị tin là vợ chồng tôi sẽ đối xử tốt với cháu vì trước giờ chị cảm nhận được chúng tôi là thật lòng quan tâm tới cháu.
Rồi chị còn quỳ xuống cầu xin vợ chồng tôi giúp chị. Chị nói mấy năm qua, 2 mẹ con sống trong thiếu thốn, con gái chị cũng chẳng vui vẻ và được sung sướng như bạn bè cùng trang lứa. Giờ vợ chồng tôi nhận cháu làm con nuôi là cũng coi như cháu có bố có mẹ đàng hoàng. Cháu được sống trong điều kiện tốt hơn thì người làm mẹ như chị cũng cảm thấy hạnh phúc.
Huống chi, dù chị có thuyết phục được chồng tương lai cho chị đưa cháu về sống chung thì sợ rằng sau này lục đục, mối quan hệ vợ chồng không được tốt đẹp thì lại ảnh hưởng tới tâm lý của cháu. Chị sợ viễn cảnh cha dượng bạo hành con riêng của vợ nên giao cho vợ chồng tôi chị yên tâm hơn.
Tôi bối rối và khó xử quá. Thật lòng thì tôi không biết có nên nhận lời không? Vợ chồng tôi có 1 cậu con trai 2 tuổi, nhận nuôi cháu cũng không phải khó khăn gì. Nhưng tôi cứ luôn cảm thấy như thế thì thiệt thòi cho cháu quá, thương cháu mà tôi không biết làm gì cho cháu cả. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Từ chối đi bước nữa vì các con Tôi là nữ, 36 tuổi, là mẹ đơn thân của hai bé nhỏ, thu nhập mỗi năm khoảng 2 tỷ đồng. Hai năm trước tôi hẹn hò với một anh đã qua một lần đổ vỡ hôn nhân, có 2 con, các bé đang ở cùng mẹ. Tôi không biết và cũng không hỏi thu nhập của anh, tài chính tôi tự chủ...