Đôi mắt anh
Tôi vẫn luôn cảm thấy sự đau đớn dày vò anh, sống một cuộc đời mà một phần thuộc về người đã chết.
“Tôi quyết định viết cho cô vì những điều không bình thường trong cuộc sống của tôi – liên quan đến cô, một cách vô thức. Bốn năm về trước, có lẽ vậy, tôi không nhớ rõ lắm, vào một đêm mùa đông, tôi hốt hoảng bật dậy vì một giấc mơ kì lạ, tôi nhìn thấy một khuôn mặt, một cánh đồng salem rồi tất cả biến mất, tôi lại nhìn thấy hoa gạo, màu đỏ của nó dần chuyển thành màu máu. Sẽ chẳng có gì với cuộc sống của tôi nếu đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng sau đó, nó cứ lặp đi lặp lại, ban đầu là khoảng vài tháng, dần dần mặt độ của những giấc mơ dày lên, rồi những giấc mơ khác, khuôn mặt ấy rõ hơn, salem tím nhiều hơn, không còn hoa gạo và máu. Chắc đọc đến đây cô vẫn cho tôi là một kẻ điên. Khuôn mặt mà tôi nhìn thấy, nó y hệt cô, hoặc chính là cô đấy.
Từ sau những giấc mơ ấy, tôi thay đổi, mọi người nói như thế. Trước đây tôi là kiến trúc sư, tôi thích công việc của mình, tôi muốn thiết kế thật nhiều ngôi nhà đẹp. Nhưng rồi dần dần tôi mất hết cảm hứng vẽ ra những kiến trúc đẹp, tôi vẽ nhiều, nhưng chỉ toàn là những bức hội họa nghệ thuật và khuôn mặt của cô. Tôi không thể kiểm soát đôi mắt và đôi tay mình.
Một ngày tôi bắt gặp khuôn mặt quen thuộc trong giấc mơ, tôi chạy theo cô và biết cô sống trong một khu trọ. Tôi định hỏi cô về những giấc mơ đó, nhưng thấy chẳng có lí do gì để hỏi. Một ngày, tỉnh dậy, tôi mất kiểm soát với bản thân, tôi bước đến phòng trọ của cô và đặt lên đó một món quà với một nhánh salem tím nhỏ, chắc cô vẫn nhớ. Và cho đến hôm nay, tôi vẫn hành động như thế mà chẳng hề biết lý do.
Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi mà tôi chẳng hề rõ lý do. Tôi không còn là kiến trúc sư mà trở thành một họa sĩ, tôi chia tay với người yêu trong bất lực, cô ấy không thể chấp nhận sự ám ảnh của một người con gái khác ngoài cô ấy. Suốt bốn năm qua, tôi lặng lẽ làm những điều tôi không thích, tôi không thích hoa salem, không thích bản Kiss the rain, không quen biết cô. Những điều tôi viết có khiến cô có suy nghĩ gì không, có thể giải thích dùm tôi về tất cả những điều này không?”
Đêm hôm đấy tôi không ngủ.
Hôm sau, tôi chờ cho người đàn ông đấy đến quán.
- Cô đã đọc bức thư rồi chứ? - Anh ta hỏi tôi sau khi uống một ngụm café.
- Tôi đã đọc.
- Cô có gì để nói với tôi không?
- Tôi không thể giải thích cho anh. Tôi chỉ kể cho anh nghe câu chuyện của tôi.
Tôi kể anh ta nghe về Hoàng, Hoàng đã từng mơ ước làm họa sĩ, kể cho anh ta về salem tím, hoa gạo và máu.
Tôi và anh ấy đã có với nhau những tháng ngày hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Anh ta lặng im nghe tôi kể, rồi bỗng mang ra những bức tranh anh ta vẽ. Những bức tranh đấy vẽ lại rất nhiều kỉ niệm của tôi và Hoàng. Hiếu – tên người đàn ông ấy – kể cho tôi nhiều hơn về những giấc mơ.
- Sao đến giờ anh mới hỏi tôi?
- Vì tôi sợ.
- Sợ điều gì?
- Chẳng rõ.
Chúng tôi im lặng. Tôi sắp xếp lại những việc vừa xảy ra, sự kì lạ của nó khiến tôi sững sờ, khó hiểu và sợ hãi. Điều bí ẩn gì đang xảy ra, điều gì khiến Hiếu bị ám ảnh bởi tình yêu của tôi và Hoàng.
- Có thể giải thích gì hơn cho tôi không?
- Tôi không thể! Những gì tôi nghĩ là liên quan, tôi đã kể.
- Không có gì liên quan giữa ba chúng ta, tại sao lại có những giấc mơ kì lạ ấy.
- Tôi cũng không biết, nhưng tôi muốn nói một điều. Tôi xin lỗi!
- Cô đã làm gì sai sao? - Anh ta có vẻ đang thất vọng.
- Nếu có thể làm điều gì hơn cho anh, hãy cho tôi biết.
- Cô biết sự ám ảnh đó làm tôi mệt mỏi và hoang mang như thế nào không?
- Tôi xin lỗi…
- Tôi không thể ngăn mình mang những bông hoa đến, không thể ngăn mình nhìn thấy cô trong từng giấc mơ, không thể ngăn mình đến đây và bỏ lại những nhành salem tím này, không thể ngăn mình vẽ, vẽ những thứ mà tôi không thích. Chẳng lẽ Hoàng của cô đang nhập vào tôi, thật hoang đường đúng không?
- …
- Đôi mắt tôi chỉ nhìn thấy cô, khuôn mặt của cô có ở khắp mọi nơi tôi nhìn. Tôi đã thử đi thật xa, nhưng khuôn mặt cô cứ bám lấy tôi, không thể thoát ra, dai dẳng một cách đáng sợ. - Anh ta đang cố nén cơn giận của mình.
Anh ta ra về, vẫn bỏ lại bó salem tím. Bước đi của anh ta dường như nặng nề hơn.
- Chúng ta về tìm Hoàng, được không? - Anh ta bỗng quay lại nhìn tôi.
- Nếu việc đó có thể giúp anh.
Video đang HOT
Tôi và Hiếu đáp chuyến bay sớm nhất về thành phố của tôi. Chúng tôi ra mộ Hoàng, tôi kể cho Hoàng nghe về Hiếu, về sự ám ảnh đó. Rồi chúng tôi quay trở lại nhà Hoàng, bước vào phòng của Hoàng, tim tôi như thắt lại. Những đồ vật thân thuộc, những bức ảnh của tôi và cậu ấy, kỉ niệm ùa về khiến lòng tôi thấy ấm áp chứ không hề lạnh lẽo hay đau đớn. Hoàng dường như vẫn đâu đây. Nước mắt tôi cứ rơi dịu dàng. Tôi không để ý rằng đôi mắt Hiếu cũng đang ứa lệ. Đôi mắt ấy bắt gặp ánh nhìn của tôi thì một dòng lệ lăn dài. Hiếu khóc. Bỗng tôi đứng bật dậy, chạy đến ôm lấy Hiếu – vỡ òa, chúng tôi cứ đứng như thế cho đến khi ánh hoàng hôn tắt hẳn.
Ngày hôm sau tôi và Hiếu cùng đi thăm lại những nơi nắm giữ kỉ niệm của tôi và Hoàng. Đến những nơi quen thuộc, ở mỗi nơi tôi lại kể cho Hiếu nghe những kỉ niệm ấy. Tôi như sống lại những ngày hạnh phúc ấy.
Ngày tắt nắng, tôi và Hiếu dừng chân bên biển. Tôi nắm tay Hoàng lần đầu tiên ở nơi đây. Tôi bước phía trước, Hiếu đi theo phía sau – như Hoàng ngày xưa vậy.
Biển vẫn vậy, mặn chát như nước mắt của tôi ngày mất Hoàng, nhẹ nhàng vỗ về trái tim tôi, bao la chở che cho nỗi đau của tôi. Bỗng từ phía sau, khe khẽ “ biển sóng biển sóng đừng xô tôi…đừng xô tôi ngã dưới chân người…” – Hiếu đang hát ư.
- Bài hát gì thế? - Tôi hỏi Hiếu.
- Sóng về đâu của Trịnh.
- Hát lại tôi nghe đi.
- Biển sóng biển sóng đừng xô tôi. Biển sóng biển sóng đừng trôi xa
Bao năm chờ đợi sóng gần ta. Biển sóng biển sóng đừng âm u. Đừng nuôi trong ấy trái im thù. Biển sóng… biển sóng… đừng xô nhau…
- Tôi xin lỗi, anh còn yêu cô ấy chứ?
- Ai? Người đã bỏ tôi ư?
- Anh trách cô ấy ư?
- Không, “trách sao được chiều đi qua mặt trời, trách sao được người đi qua cuộc đời” – Anh ta cười buồn, đọc tôi nghe 2 câu thơ.
- Tôi xin lỗi.
- C ô có lỗi gì đâu. - Anh ta nhìn sâu vào mắt tôi.
Ánh mắt ấy xoáy vào tôi, khiến tôi tê dại. Một nụ hôn đặt vào đôi môi tôi, cháy bỏng, ngọt ngào… đắng đót. Tôi bàng hoàng, đẩy mạnh Hiếu ngã nhào tôi chạy đi, chạy mãi đến khi những giọt nước mắt nóng hổi khiến tôi mệt nhoài, ngã quỵ xuống bờ cát tối đen. Sóng vẫn gào thét ngoài kia, tôi sợ hãi trước những điều vừa diễn ra, tự ôm mình, tôi khóc.
Hiếu đã đến như thế và bước bên tôi (Ảnh minh họa)
Một bàn tay đặt lên vai tôi, rồi Hiếu ngồi xuống bên cạnh tôi.
- Tình yêu của cô thật đẹp.
- Hoàng vẫn đợi tôi ở phía kia, anh nhìn thấy không? - Tôi chỉ tay ra phía những con sóng.
- Tôi xin lỗi.
- Anh có lỗi gì đâu. Anh không kiểm soát được và tôi cũng thế.
- Tôi không hề có ý…
- Tôi biết, có lẽ là Hoàng…
- Cô tin vào ma quỷ sao?
- Có cách giải thích nào hơn không?
- …
Hiếu có điện thoại. “Con đi công tác… ở biển… con biết rồi mà mẹ… con vẫn mang thuốc nhỏ mắt mà…”
- Anh bị đau mắt sao?
- Không, hồi trước tôi có phẫu thuật ở mắt.
- Thế à.
- Ừ, tôi bị bỏng, may có người hiến mắt phù hợp.
- Mắt anh… không phải của anh sao?
- Không, của một người khác hiến tặng tôi.
- Đôi mắt ấy rất giống…đôi mắt của Hoàng.
- Ý cô là…
Chúng tôi trở về nhà Hoàng, mẹ Hoàng bảo đúng là trước đây Hoàng đã tình nguyện hiến bộ phận cơ thể sau khi chết, sau khi gặp tai nạn, bệnh viện thông báo với mẹ Hoàng là đôi mắt của cậu ấy phù hợp với một người đang cấp cứu. Đó chính là Hiếu.
Hai ngày sau, trở lại Hà Nội.
Không thể thay đổi điều gì, chúng ta sống chung với nó vậy. – Hiếu buồn bã buông ra từng chữ.
- Tôi xin lỗi.
- Cô thôi đừng nói như thế nữa. Từ giờ tôi sẽ tập yêu những điều tôi đang có. Sẽ yêu chính bản thân mình cùng với nghề họa sĩ, cùng với những bông salem, hay bản nhạc kì quái ấy nữa.
- Anh không sợ bản thân sẽ thành một người khác – không là anh.
- Tôi làm được điều gì khác để hạnh phúc hơn sao?
Hiếu và tôi đi bên cạnh nhau. Tôi có thêm một người bạn, một người đồng hành trong chuỗi cô độc đợi ngày gặp lại Hoàng. Hiếu và tôi chia sẻ nhiều hơn, ngoài những điều của Hoàng. Hiếu dạy tôi đánh piano, mang tôi theo những ngày tháng anh đi tìm ý tưởng cho những bức tranh. Tôi mời anh đến sống trong căn nhà của tôi như một người anh. Chúng tôi nghĩ việc đi bên nhau là một điều hiển nhiên và mặc định đó là số phận.
2 năm trôi qua, chúng tôi vẫn luôn đồng hành. Tôi dần trở thành một người phụ nữ nội trợ, chăm lo cho một gia đình. Có nhiều người hỏi tôi về Hiếu, tôi nói anh là gia đình của tôi. Hiếu cũng thế.
- Em thương anh, Hiếu à.
- Anh đang sống tốt đấy thôi.
- Anh có từng trách số phận không?
- Đã, còn giờ anh hài lòng với nó.
- Em xin lỗi.
- Em lại thế, anh phải là người xin lỗi vì khiến em dằn vặt thế này.
Tôi ôm anh. Tôi biết anh đang khóc. Tôi vẫn luôn cảm thấy sự đau đớn dày vò anh, sống một cuộc đời mà một phần thuộc về một người đã chết. Phải sống với những điều không là mình, phải học cách chấp nhận sự không đồng nhất trong con người mình, chắc phải đau khổ lắm. Nhiều đêm tôi lặng nhìn anh bất lực ngồi trước những bản thiết kế, anh vẫn muốn trở lại với con người thật của mình – xóa bỏ đi phần của Hoàng.
- A!
- Sao vậy anh? – Tôi hốt hoảng khi nghe tiếng Hiếu và tiếng kính vỡ.
- Anh thật vô dụng, một bản thiết kế giản đơn cũng không thể vẽ nổi.
- Hiếu à! - Tôi chạy đến nắm lấy bàn tay đang chảy máu của anh.
- Trả lại đôi mắt này cho Hoàng, anh sẽ trở về là anh đúng không Thảo? - Đôi mắt đầy tuyệt vọng nhìn tôi, tay anh lay mạnh người tôi.
- Anh sẽ không nhìn thấy gì nữa, anh sẽ không trở về lại chính anh được đâu.
- Anh… không chịu đựng nổi nữa rồi. – Hiếu ngồi phịch xuống, anh gục đầu buồn bã.
Tôi ôm Hiếu, nước mắt cứ trào ra, không gì ngăn nổi.
Ngày hôm sau tôi bỏ đi. Có lẽ sự ra đi đó sẽ giúp anh, có lẽ vậy.
“Em xin lỗi vì sự ra đi không báo trước này. Em xin lỗi vì em và Hoàng đã gián tiếp phá hoại cuộc sống của anh. Mấy tháng nay, anh đã làm sống dậy những cảm xúc yêu thương trong em, nếu cứ ở bên cạnh anh, thì em đã quá ích kỉ. Em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh. Có thể sự ra đi này sẽ giúp anh tìm lại bản thân mình.”
Anh chỉ là cái bóng của Hoàng? (Ảnh minh họa)
Tôi đi về vùng Tây Bắc, thuê cho mình một căn nhà nhỏ và mở một cửa hàng hoa nhỏ. Đó là dự định từ lâu của tôi, giờ tôi thực hiện nó như một sự trốn chạy. Mỗi lần nhìn những nhành salem tím tôi lại nhớ Hoàng và cả Hiếu nữa, tôi thấy lo lắng cho anh, không biết giờ đây cuộc sống của anh thế nào.
6 tháng sau ngày tôi ra đi, có một ông khách lạ đến cửa hàng hoa của tôi, nhìn ông ấy giống như những vị pháp sư tôi đọc trong tiểu thuyết “Mật mã Tây Tạng”. Ông ấy nhìn tôi một lúc rồi cầm một cành hoa salem tím và nói: “Con biết thứ hoa này có ý nghĩa gì không? Là sự đợi chờ câm lặng của tình yêu. “
- Cháu không biết điều đó.
- Con đang chạy trốn tình yêu. Trái tim con đã thay đổi nhiều hơn con biết. Nhưng tình yêu sẽ đuổi theo con dù con ở đâu. – Nói rồi ông ấy để lại tiền cho tôi và bỏ đi cùng bó hoa salem tím. “Ô ng ấy là thầy bói ư? Thật nhảm nhí!” - tôi nghĩ vậy rồi quay ra tiếp tục công việc của mình.
Lòng tôi thấy nhớ… Hiếu cồn cào. Nỗi nhớ ấy xen lẫn với nỗi nhớ Hà Nội, nhớ góc quán café của tôi… nhưng rất thật.
Chiều hôm đấy có tuyết rơi, tháng 3 rồi mà nơi đây lại có tuyết. Không muốn lãng phí điều này, tôi vác balo lên Sapa ngắm tuyết rơi. Một ngày đi dạo Sapa, tôi trở về khách sạn với đôi chân lạnh cóng. Vẫn là đôi chân trần, tôi bước ra ban công, hứng lấy chút gió lạnh quất vào mặt.
- Em có vẻ thích đi một mình. – Một giọng nói quen thuộc vang lên trong làn gió lạnh, khe khẽ vòng tay qua ôm lấy bờ vai run run của tôi.
- Vì em vốn đơn độc. – Tôi để mặc cho mình ấm áp trong vòng tay anh.
- Nên em bỏ anh lại, đơn độc.
- Em…
- Anh yêu em, Thảo à.
- Không phải anh, là Hoàng, chỉ là Hoàng thôi. - Tôi nói nhưng vẫn chờ đợi sự phủ nhận của anh.
- Anh đã giết chết Hoàng – trong anh.
- Sao anh làm được? - Tôi quay lại, nhận ra đôi mắt…đôi mắt của Hoàng không còn trên khuôn mặt Hiếu. Tôi khóc, đau hơn bao giờ hết, tôi ngất lịm đi lúc nào không hay.
Tỉnh dậy trong vòng tay của Hiếu, tôi lại khóc, tôi không thể kiềm chế mình.
- Ngày em đi, anh thấy hụt hẫng kinh khủng. Ban đầu, anh nghĩ chỉ do Hoàng, do đôi mắt của Hoàng mà thôi. Dần dần, anh càng cảm nhận rõ sự thiếu vắng của em. Anh đã bỏ ra ngoài sống nhưng rồi lại quay về nơi đó. Không còn bị ám ảnh bởi khuôn mặt em, nhưng nỗi nhớ em khiến anh khổ sở hơn nhiều. Anh đau khổ giữa những dòng suy nghĩ và cảm xúc trái ngược, cố thuyết phục chính bản thân anh đó là Hoàng chứ không phải anh. Rồi anh quyết định giết chết Hoàng, và nghĩ cảm xúc dành cho em cũng theo đó ra đi, anh sẽ trở về là anh. Nhưng đôi mắt ấy chỉ lưu giữ hình ảnh em – của Hoàng, chứ không lưu giữ em – của anh. Mất đi đôi mắt, anh vẫn là anh – ngày bên cạnh em. Anh vẫn vẽ, vẫn mua salem tím, vẫn đánh Kiss the rain.
- Em xin lỗi, em lại…
- Mất đi đôi mắt, anh mới nhận ra tình yêu dành cho em.
- Em…
- Giờ anh không còn đôi mắt nữa.
- Em sẽ là đôi mắt của anh. Ngày em bỏ đi, em đã biết mình yêu một người khác, không còn là Hoàng nữa. Em đã rất sợ hãi khi nhận ra thứ tình cảm đấy. Em đã chọn cách trốn chạy. Em xin lỗi!
Ngày hôm sau tôi gặp lại vị khách kì lạ, mỉm cười với tôi, ông tặng lại tôi bó hoa hôm qua. Tuyết vẫn rơi, tôi đã không còn đơn độc.
Chúng tôi trở về Hà Nội và sống tiếp những ngày bên nhau đầy hạnh phúc. Đêm qua, tôi mơ một giấc mơ đẹp, Hoàng trở về bên tôi, nắm chặt tay tôi rồi đặt nó vào tay Hiếu. “Cảm ơn anh đã mang Hiếu đến bên em, Hoàng à.”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhắm mắt đưa chân!
Nhớ lại những gì đã trải qua Ngọc thây ghê tởm bản thân mình, vô thức Ngọc hất văng cái chăn nhơ nhớp đang cuộn vào thân thể trần trụi của mình, Ngọc bật khóc trong ê chề nhục nhã.
Ngọc cay đắng nhìn căn nhà đầy đủ tiện nghi từng một thời luôn là niềm ước ao của chị. Giá chị đã không nghe tận tai, không nhìn tận mắt, đã chẳng dại dột dấn thân vào đó. Giá trái tim chị đừng gửi trao cho người đàn ông mà chị đã bồng bột, đánh đổi cả hạnh phúc mình đang có là một gia đình. Cái khát vọng đổi đời và sự si mê giả tạo người đàn ông đó mang đến khiến chị mê muội. Chị ý thức được mình là người đàn bà đẹp và còn nhiều sức hút. Sự lôi cuốn vốn có mà chồng chị chưa khi nào coi trọng đến thế. Chị thấy chồng chị cục mịch, giản dị và nhàm chán.
Sự nâng niu của người đàn ông ấy, chị đem đặt lên bàn cân so sánh với sự khô khan đã thành bản chất của chồng. Đã bao nhiêu năm chị sống như thế, không biết đến một câu ngọt ngào, một nụ hôn ấm áp, và thực tế hơn là một ngôi nhà khang trang, một cuộc sống đủ đầy chẳng lo đến cơm áo gạo tiền, vốn chỉ xuất hiện trong giấc mơ hàng đêm của chị. Tất cả những thứ chị khao khát đó, anh ta mang đến dâng tận tay cho chị. Bàn cân lệch lạc nghiêng về một phía. Và chị đã nhắm mắt đưa chân...
Những cuộc tiếp khách thâu đêm suốt sáng làm căn nhà luôn nhộn nhịp như một nhà hàng. Lối sống mới lạ lẫm khiến Ngọc thích đên đô mê muôi. Ở đó, Ngọc là một bà chủ, xức trên người những nước hoa đắt tiền thơm nức mũi, những bộ đầm trước giờ chị chỉ trầm trồ mỗi lần nhìn thấy giờ mặc nhiên vừa vặn ôm sát thân hình với những đường cong nóng bỏng của chị. Những cuộc vui, những rượu tây ngổn ngang, những đàn ông, đàn bà lịch lãm và sành điệu. Gã đàn ông yêu chị là một đại gia giàu có. Chị sống không phải lăn tăn suy nghĩ đến tiền bạc. Ngọc thấy mình may mắn đổi đời chỉ trong tích tắc.
Chị nhớ lại cái nhìn tròng trọc của gã đàn ông chị đang cùng chung sống, lần gặp đầu tiên ở quán cafe bé tí xíu của mình. Chiếc cúc áo bật tung tự lúc nào, làn da trắng nõn nà và bầu ngực căng tròn lồ lộ nửa kín nửa hở. Người đàn ông dán mắt vào đó, rồi lại nhìn từ đầu xuống chân cái dáng người thon thả của chị, ánh mắt đầy khát khao thèm muốn. Ngọc bối rối quay đi ngượng ngập. Cái nhìn đó chỉ một lần thôi đã khai phá vẻ đẹp vôn ẩn giấu trong những bộ đồ giản đơn, kín cổng cao tường Ngọc khoác trên người, gã đàn ông sành sỏi như một tên thợ săn đã tìm thấy con mồi ngon. Bắt đầu từ đó, Ngọc được nếm cái vị ngọt ngào đầy ma lực của đồng tiền mà bao người khao khát.
Ngọc bỡ ngỡ thấy mình hoàn toàn lạc lõng với thú vui xác thịt kỳ cục của gã đại gia giàu có. Gã đưa chị vào một lối sống hoàn toàn lạ lẫm. Đôi lúc Ngọc bối rối thấy mình chẳng khác đứa con gái làm tiền là mấy. Lại chặc lưỡi, lại tập để quen với lối sống mới. Ngọc cắn răng cam chịu và phục tùng hết thảy mọi yêu cầu của gã, cái cam chịu cũng giống như khi gã tuyên bố thẳng thừng chị chỉ là một tình nhân của gã không hơn không kém. Đâm lao phải theo lao, chị chấp nhận tất cả vì đã bắt đầu quen sống trong nhung lụa. Cái cuộc đời chị vẫn còn may mắn hơn chán vạn người khác. Là tình nhân nhưng chị không bị đánh ghen, cũng không phải chui lủi sống trong sợ hãi bởi vợ gã sợ gã một phép. Càng nghĩ, chị càng thấy mình chẳng có gì phải lo lắng.
Cuộc vui đã tàn từ bao giờ. Ngọc bừng tỉnh, toàn thân ê ẩm đau nhức. Nhớ lại những gì đã trải qua chỉ trong đêm,, vô thức Ngọc hất văng cái chăn nhơ nhớp đang cuộn vào thân thể trần trụi của mình, Ngọc bật khóc trong ê chề nhục nhã.
Cuộc tiếp khách được tổ chức quá linh đình cho một thương vụ quan trọng. Ngọc là một bà chủ đẹp lộng lẫy trong váy áo lòe xòe đi bên cạnh giống như một phu nhân quyền quý, làm trang sức cho chồng. Những ly rượu Tây sóng sánh làm đầu óc Ngọc choáng váng. Ngọc được dìu đỡ vào phòng ngủ rồi thiếp đi lúc nào không biết. Giữa lúc đang mơ màng nửa say nửa tỉnh, Ngọc nhận ra trên người chẳng còn một mảnh vải, xung quanh chị, khoảng 4 hay 5 người đàn ông cũng trần trụi không kém đang đưa tay lần mò sờ mó khắp cơ thể mình. Những gương mặt quen có, lạ có, nhưng tuyệt nhiên không có gã đàn ông của chị. Ngọc cố gượng dậy mà không nổi, tiếng lào phào trò chuyện của họ đập vào tai chị nhức nhối, Ngọc láng máng nghe câu được câu mất những nào là "cái thằng sành thật", "ngon đây", "sòng phẳng quá"... Ngọc giật bắn mình vùng dậy. Một trong số họ nhảy lên người đè nghiến chị xuống giường. Sức nặng của gã đàn ông to béo khiến Ngọc bất lực nằm im. Những bàn tay tiếp tục cuộc hành trình thám hiểm còn dang dở. Ngọc ngất đi trong đau đớn tủi nhục...
Tháo đôi giày cao gót đắt tiền, Ngọc lẳng vào một góc trên hè phố. Bàn chân trần đi trên nền đất man mát và sàn sạn. Ngọc nghe mặn chát môi nhớ đến cái nghèo khó ngày hai vợ chồng chị mới cưới, chẳng có đủ tiền để lát được cái nền nhà bằng đất nện, lổn nhổn bẩn chân. Ngọc bước đi vô định, trở về nhà. Lòng thầm nghĩ chẳng biết có còn được chồng chấp nhận, con gái chào đón, rồi ngay lập tức lắc lắc đầu chua chát, chị không có cái quyền được mong họ đón nhận, hoàn toàn không có. Đã đứng trước cửa nhà rồi, Ngọc lại quay lại đi ra phía cầu. Cái cầu nổi tiếng với bao nhiêu vụ tự vẫn vì quẫn trí. Ngọc xứng đáng lắm, chị muốn dìm mình xuống nước, và để mặc cho nước sông gột rửa lại mình cho sạch sẽ.
Ngọc không hề hay biết, phía sau lưng, người đàn ông chị từng cho là cục mịch và nhàm chán đã trông thấy mình. Anh theo sát chị, trộm ngắm thân hình tiều tụy của người vợ đã một thời đồng cam cộng khổ, anh đọc được trên gương mặt giàn giụa nước mắt của chị sự ân hận. Và anh đau đớn đã toan bỏ mặc rồi bỗng dưng lại không nỡ. Anh nuốt nỗi đau vào lòng, cuống quít dấn bước theo chị, quyết định ngăn lại sự lựa chọn sai lầm lần thứ hai của vợ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngày không anh - Dòng nước mắt tràn mi vô thức Giữa dòng người tấp nập, có ai đó vô tình xô em té ngã. Nếu là em của ngày trước thì em đã hô toán lên và khóc. Vậy rồi anh đi, một ngày mưa, anh lặng lẽ đi về phía không em, chỉ có gió nói với em lời tạm biệt và giúp em hong khô những giọt nước mắt không màu,...