Dối lừa
Có tiếng cười khúc khích trong căn phòng khách sạn tiện nghi, cô thư ký diện một chiếc váy ngủ màu đỏ bằng lụa trông mướt mát, nằm dài trên chiếc giường đôi trải nệm đẹp đẽ, kéo tay Bảo lại gần, đặt lên bờ vai thon thon của mình…
Bảo tay xách nách mang lỉnh kỉnh ba lô, túi xách hối hả đi ra cửa. Đằng sau, Lý vẫn đeo nguyên tạp dề từ trong bếp ra cũng tất tả bước theo, chốc chốc lại nhắc nhở vị trí của từng thứ quần áo, thuốc men mà cô đã cất công chuẩn bị kĩ lưỡng cho chuyến công tác của chồng. Bảo nhăn nhó: “Anh nhớ cả rồi, em thật là… có phải lần đầu tiên anh đi công tác đâu. Mà anh nhắc lại này, không phải sốt ruột gọi điện cho anh làm gì, có lúc anh nhậu với đối tác hay thảo luận thêm với các sếp là anh không nghe máy đâu đấy. Cứ nhắn tin, anh sẽ lựa thời cơ gọi lại, nhé!”. Lý càu nhàu: “Được rồi mà, có lần nào anh đi mà không nói thế đâu…”. Bảo mỉm cười như trút được gánh nặng, hôn chụt vào má vợ rồi bước lên chiếc ô tô đang chờ sẵn, đóng sầm cửa lại. Chiếc xe lướt đi và nhanh chóng mất hút trong dòng xe cộ đông đúc trên đường, Lý bần thần quay vào nhà.
Chỉ ít phút sau, chiếc ô tô dừng lại trên đại lộ. Bảo nhanh nhẹn bước ra, đón túi đồ nặng trĩu trên tay cô thư ký cho vào cốp, mở cửa xe phía bên kia cho cô gái bước vào, họ trao nhau ánh nhìn tình tứ…
Lý ngả người trên ghế. Cô buông cái giẻ lau đen nhẻm những bụi bặm gom góp từ những bàn, ghế, giường tủ, và mọi ngóc ngách trong nhà, hài lòng nhìn những đồ vật sáng choang và sạch sẽ trước mắt. Mỗi lần chồng đi công tác, Lý lại bày việc ra làm để giết thời gian, cũng là để khỏa lấp sự trống vắng trong lòng. Cuộc sống vợ chồng mới bắt đầu cách đây chưa lâu, Lý vẫn chưa thể quen với những chuyến công tác xa rất thường xuyên của Bảo. Chấp nhận trở thành một người vợ nội trợ, lo chu toàn việc nhà, Lý đành hy sinh công việc của một người dẫn tua du lịch mà cô yêu thích với lý do hai vợ chồng cứ thường xuyên vắng nhà thì sau này ai chăm con cái.
Lý thừ người nhìn đồng hồ, giật mình thấy bụng đói meo vì mải dọn dẹp, cô đã bỏ qua bữa tối. Lý vội vã đứng dậy đi vào bếp, ngao ngán mở tủ lạnh ra rồi lại đóng vào, cô trút gói mì tôm vào bát, đổ nước sôi rồi đậy lại. Tiếng điện thoại reo vang, Lý tung tẩy chạy lại, cười tươi mừng rỡ. Bảo ân cần: “Anh đây, vừa đi gặp đối tác xong, giờ anh về khách sạn tắm gội rồi đi ngủ. Em ăn gì chưa?” rồi lớn tiếng bất bình “ Sao, chết thật. Cứ vắng anh là em lại ăn mì gói. Hèn gì lần nào anh về cũng thấy vợ anh gầy đi. Em ấy, phải chú ý ăn uống thì sau mới sinh được những đứa con khỏe mạnh… Chứ gì nữa, phải chuẩn bị sức khỏe ngay từ bây giờ… Phải rồi, có thế chứ… Về đến nơi rồi, anh lên phòng đã nhé, anh nhắn tin lại sau”. Lý buông điện thoại, mắt rưng rưng xúc động.
Có tiếng cười khúc khích trong căn phòng khách sạn tiện nghi, cô thư ký diện một chiếc váy ngủ màu đỏ bằng lụa trông mướt mát, nằm dài trên chiếc giường đôi trải nệm đẹp đẽ, kéo tay Bảo lại gần, đặt lên bờ vai thon thon của mình: “Em chưa thấy ai ngọt ngào như anh đấy. Nói dối thành thần. Vợ anh mà biết sự thật thì sao nhỉ?”. Bảo giơ ngón tay đặt lên đôi môi căng mọng, ấn vào đó một nụ hôn nồng nàn rồi thì thầm vào tai cô gái: “Cô ấy lấy phải người đàn ông đào hoa thì biết làm sao đây. Đừng ghen tị, anh vẫn đang ngọt ngào với em đấy thôi”. Tiếng cười lại vang lên rồi tắt ngấm, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ ngày một thêm dồn dập.
Đã quá 12 giờ đêm, Lý vẫn thao thức chờ tin nhắn của chồng. Sốt ruột, cô bấm máy gọi. Đầu dây bên kia đột ngột tắt phụt làm cô cụt hứng và lo lắng. Ít phút sau, Bảo nhắn lại: “Anh xin lỗi, lại vừa bị sếp gọi sang phòng để hỏi han gì đó. Em ngủ trước đi vậy, ngủ ngon vợ yêu! Anh nhớ vợ rất nhiều, mong sao trời mau sáng để về với em”. Lý mỉm cười đứng dậy tắt đèn rồi lên giường. Cô quờ tay với sang nửa giường trống còn lại, áp mặt vào chiếc gối của chồng, rồi yên tâm nhắm mắt lại. Những tin nhắn mùi mẫn chan chứa tình cảm của Bảo ve vuốt sự cô đơn và nỗi nhớ thương của Lý, đưa cô nhanh chóng vào giấc ngủ nồng nàn.
Trưa hôm sau, chiếc ô tô dừng lại trên đại lộ, cô thư ký đang bước ra, bỗng dưng bị một bàn tay kéo ngược trở vào, người đàn ông đặt lên môi cô một nụ hôn thắm thiết rồi mới chịu buông tay ra khỏi cơ thể căng tràn sự sống của cô gái.
Video đang HOT
Lý đứng trước ngưỡng cửa của ngôi nhà, đưa mắt nhìn hết bên trái rồi lại bên phải ra chiều mong ngóng. Chiếc ô tô với những ô kính đen ngòm bất ngờ đỗ xịch bên hè phố. Bảo rạng rỡ bước ra, rối rít chạy lại vòng tay ôm lấy vợ: “Anh đã về rồi đây vợ yêu. Ôi nhớ vợ điên cuồng. Ước gì anh không phải đi công tác nữa nhỉ” .
Hai vợ chồng Bảo đã khuất bóng sau cánh cửa nhà, anh tài xế mới trút một hơi thở dài, chậm chạp khởi động xe. Anh rút điện thoại áp lên tai, nói to vào máy bằng giọng điệu thô cứng: “Tôi đây. Ruộng rẫy thế nào rồi có cần tôi về giúp không?… Thì lâu lâu không nghỉ giờ nghỉ mấy hôm về giúp mẹ con mày chứ sao… lằng nhằng quá, cứ biết là chiều tôi về , thế thôi nhé”, anh đỏ mặt gạt mồ hôi lấm tấm trên trán ngượng ngùng làu bàu: “Nói ngọt mà cũng chả dễ, hèn gì… cái thằng… nó lừa được vợ”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chiếc giường đơn
Em hiểu, sẽ đau khổ thế nào nếu chiếc giường đó là giường đôi. Hàng đêm, em sẽ không ngủ nổi vì sự rộng quá mức cần thiết cho một người nằm...
Em quen cách tự nắm lấy tay mình, tự nhìn ngắm mình trong gương, tự nói và tự nghe, tự hát và tự cười, tự buồn rồi tự vui, tự khóc rồi tự khô. Em quen với cách sống một mình, quen với chiếc giường chỉ lăn 1 vòng, quen với hai chữ đơn côi.
Ngày em bước về nhà anh làm dâu theo sự sắp đặt của bố mẹ anh, anh vùng vằng bỏ đi để em ê chề trước bà con làng xóm. Mẹ bảo em:
- Con hãy gắng chịu. Thực tình tính nó rất tốt nhưng đôi khi cũng hay buồn bực vô lý.
Bố thì mặt đỏ gay gắt:
- Nó mà bước chân vào cổng thì đừng có trách tao. Thằng này hỗn quá rồi!
Em im lặng không buồn. Biết buồn làm sao khi mà thực tình lỗi cũng không phải tại anh. Chúng ta đâu có yêu nhau, đâu đã gặp nhau được mấy lần. Em chỉ nghe bố mẹ anh kể về anh như một chàng trai ngoan hiền đến mức thường bị các cô gái chèo kéo. Anh làm xây dựng và thường xuyên phải đi công trình, thường xuyên phải sống trong cảnh cô đơn và buồn chán.
Anh cũng chỉ biết em là một cô giáo làng mồ côi, chịu thương chịu khó. Em chưa từng yêu ai. Ngày đến xin em về làm dâu, mẹ anh đã quỳ xuống bên em mà nức nở:
- Cháu thương bác thì về làm dâu bác...
Đám cưới được tổ chức khi cả hai đứa mới gặp nhau được đôi ba lần.
Sau ngày cưới, anh xin phép bố mẹ đưa em lên thành phố sống. Anh bảo:
- Tôi không yêu cô. Lấy cô để vừa lòng bố mẹ thôi.
Anh đi đặt một chiếc giường đơn, đủ để em có thể nằm thoải mái trong sự đơn côi thường nhật. Nhưng em không oán trách anh. Em hiểu, sẽ đau khổ thế nào nếu chiếc giường đó là giường đôi. Hàng đêm, em sẽ không ngủ nổi vì sự rộng quá mức cần thiết cho một người nằm.
Ngày anh đi, em trang trí cho chiếc giường thật đẹp. Những cánh hồng đỏ thắm được dính lần lượt vào thành giường. Em khâu một túi thơm thật dễ chịu để dưới gối. Em cũng tự tìm một lớp dạy mới gần khu trọ để tự nuôi sống bản thân. Quan trọng hơn, em ngại sự cô đơn.
Qua mùa thu, anh lại trở về và mang theo nhiều ưu phiền khó nói. Anh đưa cho em một chút tiền và ngắm ngía mãi căn phòng không thôi. Rồi anh ngủ liền một mạch, ngủ như chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon thế.
Từ hôm đó, đều đặn anh trở về đúng 5 giờ chiều và dắt xe đi khi chưa quá 8 giờ. Căn phòng bỗng có sự thay đổi kì lạ.
Anh trải chiếu nằm dưới đất, không đòi hỏi, không kêu ca. Sáng sáng, anh chạy thể dục lòng vòng quanh khu phố rồi trở về ăn cơm em nấu. Anh mang phin và cafe về nhờ em:
- Em biết pha cafe thì hôm sau pha cho tôi.
Em lắc đầu. Sớm hôm sau anh dậy thật sớm cùng em pha cafe. Anh bảo:
- Em thực tình rất khéo tay.
Không hiểu vì sao nhưng em rất vui vì câu nói đó. Dù chúng ta đã trở thành vợ chồng nhưng đó là lần đầu tiên em thấy hạnh phúc.
Nhiều lần tan dạy trở về thấy anh mải mê với giấc ngủ vụng trộm trên giường, em không cầm được cảm xúc. Có lẽ, anh thích mùi hương, thích cách bài trí, thích chiếc giường đó đến mức chỉ cần đặt lưng xuống là chìm đắm trong giấc ngủ.
Cho đến một ngày mưa bão, em ngấm nước mưa trên đường từ trường về nhà rồi đổ bệnh. Em ốm, được tận hưởng sự chăm sóc ân cần, được người khác lo lắng. Chiếc giường đơn không còn trống trải.
Sáng hôm sau nằm trọn trong tay anh, áp đôi môi nóng bừng vào má anh, nghe anh thở đều đều, nhìn ngắm từng đường nét gương mặt khắc khổ của anh, em tin mình có thể vượt qua những ngày mưa bão.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đừng hủy hoại hôn nhân vì lời yêu có cánh Được nghe lời ngọt ngào là nhu cầu chính đáng của mỗi người nhưng đừng vì quá khao khát nó mà khiến "nửa kia" thấy áp lực. Hàng ngày, đi trên đường hoặc lướt mạng Internet, bạn có thể thấy vô vàn những lời quảng cáo về các lớp đào tạo "kỹ năng mềm", "nghệ thuật ứng xử", "kỹ năng hẹn hò"... Trong...