Đôi khi yêu một người có nghĩa là để họ ra đi
Khi mới hẹn hò bạn nghĩ rằng hai người có thể thay đổi để phù hợp với nhau. Tuy nhiên càng về sau những mâu thuẫn càng lớn dần, hai bạn không thể tìm thấy tiếng nói chung nữa.
Tình yêu ngọt ngào bao nhiêu thì giờ phút chia tay lại đớn đau bấy nhiêu. Một người lúc trước còn là cả bầu trời, thế giới của bạn. Lúc sau đã là một kẻ xa lạ không còn liên quan gì đến nhau trong cuộc sống. Bạn dù có nhớ da diết người đó thế nào cũng chẳng thể gọi điện chỉ để nói một câu em nhớ anh lắm.
Một mối quan hệ kết thúc là sự trải nghiệm đau đớn nhất. Trong giây phút đó bạn cảm thấy cả thế giới đổ vỡ, u ám. Bạn chẳng nhìn thấy tương lai tươi sáng, hạnh phúc nào dành cho mình. Bạn từ chối mọi cơ hội mới đến. Thay vì đó bạn đắm chìm trong những kỉ niệm cũ.
Một mối quan hệ có thể kết thúc vì nhiều lý do. Hai bạn không còn phù hợp với nhau. Tình cảm không còn nồng nhiệt như lúc ban đầu. Khi mới hẹn hò bạn nghĩ rằng hai người có thể thay đổi để phù hợp với nhau. Tuy nhiên càng về sau những mâu thuẫn càng lớn dần, hai bạn không thể tìm thấy tiếng nói chung nữa. Đôi khi chỉ yêu thôi không đủ, để duy trì tình cảm lâu dài còn cần rất nhiều thứ khác nữa.
Có thể bạn đã yêu chẳng hối tiếc gì, có thể bạn đã cố gắng hết sức, có thể hai bạn đã có những giờ phút vui vẻ bên nhau nhưng mọi thứ vẫn có thể kết thúc trong chia ly. Nếu như tình cảm đã không thể cứu vãn bạn cũng đừng nên tự dằn vặt bản thân. Mọi chuyện đều đã rồi bạn sẽ chẳng làm gì để thay đổi nó được. Hãy dành thời gian để bản thân nghỉ ngơi, bình ổn lại cảm xúc.
Buông bỏ một tình yêu luôn luôn cần rất nhiều dũng cảm. Bạn có thể cảm thấy cô đơn khi không còn người đó ở bên cạnh. Bạn có thể buồn bã đến mức từ chối tất cả sự an ủi của bạn bè, gia đình. Nhưng bạn biết không đối với một mối quan hệ không còn khiến bạn hạnh phúc nữa thì buông bỏ chính là cách giải thoát cả hai. Khi bạn để người kia đi cũng có nghĩa là bạn cho chính mình cơ hội mới để tìm được một người phù hợp với bạn hơn, khiến bạn hạnh phúc hơn.
Hạnh phúc không bao giờ phụ thuộc vào người khác mà nó phụ thuộc vào chính bạn. Cuộc sống của bạn không cần phụ thuộc vào bất cứ ai. Nếu một người khiến bạn tổn thương, buồn bã hãy can đảm để họ ra đi. Đó là cách tốt nhất cho cả bạn và họ. Vì càng níu kéo, duy trì mối quan hệ chỉ càng khiến hai người đau lòng và thù ghét nhau. Đôi khi yêu một người có nghĩa là để họ đi.
Video đang HOT
Khi mới chia tay bạn có thể cảm thấy thất vọng, buồn bã. Đó là cảm xúc thông thường của tất cả mọi người. Rồi thời gian sẽ xoa dịu những vết thương. Đến một ngày bạn nhận ra kết thúc hóa ra lại chính là sự khởi đầu mới.
Điều bạn nên làm sau khi chia tay đó là hãy dùng những điều bạn đã học được trong mối quan hệ cũ để xây dựng mối quan hệ mới tốt hơn. Mỗi mất mát đều sẽ giúp bạn nhìn nhận vấn đề một cách sâu sắc và toàn diện hơn. Bạn sẽ hiểu mình cần gì ở đối phương và mình phù hợp với người như thế nào.
Bởi vậy đừng bao giờ sợ hãi chuyện chia tay ai đó. Khi một cánh cửa đóng vào sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Điều quan trọng là bạn đừng bao giờ mãi đứng chờ ở cánh cửa đã đóng. Bạn cần phải tiến lên phía trước, bỏ quá khứ lại sau lưng để tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.
Theo Emdep
Thương được người thương mình là mãn nguyện, không thương được người thương mình là day dứt
Hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời chúng ta, là có được một người thương. Thương theo đúng nghĩa. Đừng để mất người thương ta.
Một vài năm sau khi bước qua tuổi trẻ, chúng ta mới nhận ra rằng: "Chúng ta đã từng bỏ lỡ rất nhiều người trong những năm tháng ấy". Một trong số đó có những người thương ta rất nhiều. Nhiều tới mức chẳng có một câu từ nào có thể miêu tả hay định nghĩa được.
Khi bạn yêu một người, bạn sẽ thấy rất đắm say, nồng nhiệt. Nhưng thương một người, bạn sẽ thấy mọi thứ thật bình yên, sâu lắng nhường nào. Nếu tình yêu nồng nhiệt là đại diện cho tuổi trẻ, thì chữ "thương" là minh chứng cho sự trưởng thành. Chúng ta có thể hết yêu một ai đó, nhưng thương là vô bờ, là đến tận khi rời xa nhau rồi mà vẫn có thể vẫn thương nhau, không cách nào thay đổi.
"Thương" có phải vì thế mà bền bỉ, lâu dài và có sức sống mạnh mẽ hơn cả chữ "yêu"?
Hơn cả chữ yêu là chữ thương. Ảnh minh họa
Người đã thương bạn, không phải vì bạn đẹp đẽ hay có nhan sắc ngút trời, họ chỉ thương bạn, vì đó là chính bạn mà không phải ai khác. Họ thương cái giọng nói, tiếng cười, thương cái bặm môi, nhíu mày hay cau có. Thương cái tính tình trọng nghĩa, thâm sâu, thương bạn như chính bản thân mình.
Tình yêu của con người, sẽ có thể dừng lại khi không có hồi đáp. Còn thương thì không phải. Thương một người vô bờ, thương đến dại khờ mà vẫn thương. Khi một ai đó thương ta, họ có thể không cần hồi đáp, trông mong.
Họ có thể không cần chúng ta thuộc về riêng họ. Thứ họ cần đôi khi chỉ là nụ cười trên gương mặt ta được nhen lên thật rực rỡ. Chỉ cần chúng ta sống vui vẻ và hạnh phúc, là họ đủ thấy an lòng.
Họ sẽ vẫn có cuộc sống riêng và những hạnh phúc của mình, nhưng rồi họ sẽ vẫn nhớ về chúng ta, không một phút giây ngưng nghỉ. Khi ta gặp chuyện, họ sẵn sàng dùng mọi thứ để đánh đổi cho chúng ta bình yên. Vì thế, "thương" có chút gì đó âm thầm dõi theo, âm thầm bảo vệ, âm thầm nhìn nhau hạnh phúc.
Thương là lặng lẽ, âm thầm mong người kia hạnh phúc. Ảnh minh họa
Trong cái "thương" họ dành cho ta, có vô số những vị tha, bao dung và vun đắp. Họ sẵn sàng thương cả những vết sẹo xấu xí nhất của bạn, thương cả những góc khuất tăm tối trong tâm hồn bạn. Và gửi gắm vào đó thứ ánh sáng kỳ diệu, tuyệt đẹp nhất mà họ có được trong đời.
Khi họ thương ta, họ sẽ biết cố gắng hơn tất cả, chỉ cần vun vén cho hạnh phúc chẳng cần phải ở cạnh mình. Và đôi khi một vài lúc vô tình, chưa một lần cố ý, ta vô tình lại làm tổn thương người đã thương ta. Tổn thương nhiều tới mức, ngay bản thân ta cũng thấy đau lòng.
Thương được người thương mình là mãn nguyện. Không thương được người thương mình là day dứt. Day dứt đến khôn nguôi. Đã bao giờ bạn ước rằng, ước rằng mình có thể thương họ, như họ đã từng thương không? Đã bao giờ bạn mong mình ngừng cố chấp và đón nhận tình cảm từ họ hay không?
Chúng ta thường hay mắc phải những sai lầm và rơi vào vòng tròn luẩn quẩn. Thương người không thương mình và không thể thương lại người dành tình cảm cho ta. Đời là một vòng xoáy, đôi khi lại không có lối thoát như thế.
Chúng ta đi qua, có lẽ đã bỏ lỡ rất nhiều người. Người ta thương mình, mà mình không: "Ừ!" được. Và rồi phủ nhận điều đó một cách tàn nhẫn. Chúng ta được dạy rất nhiều về sự trân trọng tình cảm mà người khác dành cho mình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể đáp lại tất cả những thứ tình cảm ấy. Và đó không hẳn là lỗi của bản thân ta. Bởi gánh nặng mà chúng ta mang, đôi khi còn khiến chúng ta mệt mỏi hơn bất cứ thứ gì khác.
Chúng ta cũng phải gồng mình chống lại những cảm xúc đau lòng, những cảm xúc không tên khi không thể đặt chữ "thương" của mình vào người đó. Phải đau lòng mà ghi khắc khi nghĩ đó là lỗi của bản thân, rằng chúng ta đang mắc nợ họ, nợ rất nhiều. Mà thứ khó trả nợ nhất trên đời, ai mà không biết rằng đó là tình cảm.
Yêu có thể không bên nhau trọn đời, nhưng thương thì có thể. Ảnh minh họa
Cái duyên không phải của chúng ta, thì cầu xin rằng đó không phải nợ. Người thương ta, ta cần trân trọng, người không thương ta, ta phải biết để chẳng bận lòng. Nếu không thể bên nhau, xin hãy thương nhau, cái thương của những người quan trọng nhất trong nhau.
Đừng để mất người thương ta, cũng xin đừng làm tổn thương họ. Hãy dịu dàng, hãy trân trọng, hãy thật hạnh phúc, hãy thật vui tươi. Bởi cuộc đời này chỉ có một, họ thương ta, ta cũng phải biết tự thương mình thay họ. Để quãng thời gian bên họ, trở thành quãng thời gian tươi đẹp nhất mà chúng ta muốn nhớ về.
Bạn đã từng để mất người thương bạn hay chưa? Và bạn có đang hạnh phúc hay không? Bởi có một điều chúng ta luôn nghi hoặc: "Hạnh phúc thường nằm ngay dưới chân, nhưng lại khuất mắt người nhìn...".
Theo Emdep
Hôn nhân nhàn nhạt cũng chỉ vì có một người chồng vô tâm Người ta bảo, lấy chồng vô tâm, chẳng khác gì tự làm cằn cỗi hết cả cuộc đời. Khi người đàn ông vô tâm, tổ ấm có thực sự ấm? Tôi 30 tuổi, đã lập gia đình và đang có con nhỏ. Bây giờ tôi khá mất phương hướng và mất hứng vào hầu hết mọi chuyện. Điều duy nhất khiến tôi hạnh...