Đôi khi phụ nữ chỉ cần người đàn ông bên cạnh mình hiểu cho là đủ lắm rồi
Bây giờ là cũng gần nửa đêm, vợ mình thì đang nằm sau lưng, Jay thì ngủ khò khò. Không hiểu sao từ ngày vợ mình mới sinh đến nay, lòng mình cứ bồn chồn, có gì đó muốn nói ra và cũng thấy… thương vợ.
Đó giờ mình cứ thắc mắc, không hiểu sao thời đại bây giờ đã là 2016 rồi, phụ nữ đã làm được biết bao nhiêu việc hơn đàn ông, thế mà vẫn phải có chuyện “phụ nữ phải luôn được chiều chuộng, đại loại như Lady First, nhường cho phụ nữ đầu tiên,v.v…”. Nhưng trong thời gian gần đây, mình mới cảm thấy ông bà xưa ví phụ nữ cành hoa, mỏng manh, yếu ớt,… là vì sao .
Trước thời gian vợ mình sinh thằng Jay, mình đã ở bên vợ và chứng kiến rất nhiều biểu hiện ở bà bầu thường thấy như khó chịu, đi đứng khó khăn, ăn uống ko ngon,… chưa tính đến vẻ bên ngoài, ngày thì càng tăng cân, vòng eo thon gọn bắt đầu mất dần, chân thì to,… Nói nhiêu đây thôi cũng đã thấy, nếu là mình, thì mình cũng khó chịu lắm. Tính ra cũng đã hy sinh rất nhiều rồi. Làm phụ nữ, thiệt cực quá.
Nói về phần mình,một hôm đang tắm thì mình chợt suy nghĩ, sao mình đi đứng thoải mái quá, vào tắm cũng linh hoạt nhanh lẹ, chà chỗ này chỗ kia cũng thoải mái, tè thì chỉ có việc đứng, vạch quần ra rồi tè thôi… Thế là mới nghĩ đến vợ đang mang bầu ngoài kia, cái bụng to và nặng vậy, thì thế nào ? Mình thử mặc cái áo vào, cộm thùng nước nhỏ vào bên trong áo, rồi làm tất cả các sinh hoạt trong toilet. Ôi, phải nói, từ trên nhìn xuống chân còn ko thấy nổi cái ấy để rửa nữa, vì thùng nước che mẹ rồi, rồi đứng gội đầu cũng mệt, chưa tính cúi xuống chà chân. Thử xong, mặc đồ vào ôm hun bả, mà bả chả hiểu gì. Vì thế, sinh ra làm phụ nữ, đã rất thiệt thòi trong phần này rồi.
Đó là chuyện lúc vợ đang mang thai, giờ nói đến việc lúc sinh. Cuộc đời mình sẽ chẳng bao giờ quên được cái ngày vợ mình vào phòng mổ. Tối trc hôm sinh mình cũng còn khá lạc quan, không suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ mai dẫn vợ đi sanh, được gặp con trai, đơn giản thế thôi. Rồi cũng đến lúc, chở vợ tới, cũng nôn nao lắm, phần cũng hơi sợ và lo cho bả. Nhìn bả thấy cũng bình tĩnh, nên mình cũng không nghĩ nhiều. Vào đăng ký thủ tục xong xuôi, rồi cũng đến lúc. Nhớ mãi trước khi vợ vào mổ, y tá gọi mình vào để gặp vợ, vừa vô thấy mặt bả lo sợ, xanh lè,… Mình cũng run ko biết nói gì, chỉ biết nói “cố lên nha baby, anh yêu em nhiều lắm,…” rồi hun 1 cái nhẹ rồi đi ra. Đợi tầm 30 thì y tá gọi vào xem em bé, cảm giác phải nói là nôn nao đến phát run, bà ngoại vào xem em, y tá lo tắm rửa rồi cho vào phòng dưỡng nhi. Lúc đó quên đi vợ mình đang trong phòng mổ luôn vì quá vui mừng, định hình tí thì mới nhớ vẫn đang còn khâu vết mổ.
Giờ là lúc lo và nghĩ đến bả nhiều nhất, thằng Jay thì khỏe rồi, có bà ngoại và mấy cô y tá lo nên cũng không nghĩ nhiều. Đợi mòn mỏi, ngủ gà ngủ gật, ra vào bệnh viện 4, 5 lần, chạy về nhà lấy đồ, đi kiếm gì lót bụng mà vẫn chưa được gặp em, xót lắm. “Anh Dũng ơi, qua phòng hồi sức thăm vợ.” Quay qua nhìn mẹ vợ và con, thấy th Jay có bà ngoại canh rồi, phi một mạch nhanh qua thăm vợ ngay. Vừa vào phòng thì lạnh lẽo, trên giường vợ nằm, cũng chỉ có một tấm vải trắng để che thân, còn trên người không được mặc gì hết. Người nhợt nhạt, nhìn mà thấy tội nghiệp, hỏi thăm đủ các kiểu tình cảm luôn, hun thương, hun tội. Mẹ tròn, con cũng vui, có mỗi người ba này là sung sướng nhất.
Video đang HOT
Nhiêu đó thôi, cũng thấy mình sinh ra được làm con trai, là sung sướng lắm rồi. Giờ mới thấy, phụ nữ đáng được trân trọng, chiều chuộng, yêu thương hơn thế rất nhiều, rất nhiều. Nói quan tâm, lo cho vợ, ừ thì cũng có đó, mà lo được bao nhiêu. Chỉ biết động viên, an ủi, dành những lời tốt nhất đến em mà thôi, ngoài ra chỉ phụ được gì thì phụ. Đôi khi phụ nữ chỉ cần người đàn ông bên cạnh mình, hiểu cho họ là đủ lắm rồi. Cuối cùng cho đến hôm nay, mình cũng đã hiểu thế nào là phải yêu thương, chiều chuộng, chăm sóc, thấu hiểu người phụ nữ bên cạnh mình. Jay ra đời, đây mới là một trang mới cho gia đình này, cũng có nghĩa, bà xã ngày càng cực nhọc hơn, thiệt thòi hơn chỉ vì hy sinh cho con, cho gia đình. Mong rằng, những đêm mất ngủ của em, những lần mang nặng, mệt mỏi,… sẽ đền bù cho em những ngày hạnh phúc của gia đình mình, cầu mong Chúa ban phước lành cho con cái của chúng ta, dẫn lối cho chúng ta, để Jay sẽ là một đứa bé kháu khỉnh, mạnh khỏe và luôn vui vẻ em nhé. Cám ơn bà xã và con trai Jay đã cho ba những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời. Yêu em.
-”Đôi khi phụ nữ chỉ cần người đàn ông bên cạnh mình, hiểu cho họ là đủ lắm rồi.”
Theo Nguyễn Thanh Dũng/Phununews
Trên đời này có những thứ mất đi rồi sẽ không bao giờ tìm lại được...
Thì ra trên đời này có rất nhiều việc không thể như lúc đầu, có rất nhiều vật không thể phục chế được, cũng như có rất nhiều thứ tình cảm đã mất đi là không bao giờ trở lại...
Năm đó, hắn 17 tuổi, đi học cấp III ở một thành phố nhỏ xa xôi, đó là nhà bà ngoại hắn. Vì ông ngoại đã mất nên mẹ quyết định để hắn ở lại bên bà.
Cũng nhờ thế mà hắn biết và quen cô. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, hắn có cảm giác cô đẹp một cách kì lạ. Cô bé cúi đầu cười - nụ cười giống như hoa súng không che giấu được vẻ thẹn thùng. Hắn lấy một tờ giấy, viết cho cô: "Có thích tớ không?". Cô bé bảo hắn đi ra, đứng dưới ánh sao rồi nói: "Xòe tay ra!". Hắn xòe tay, cô đặt vào tay hắn một đôi găng tay màu đỏ tươi.
Cô bé bảo:
- Ở miền Bắc này lạnh, các anh ở miền Nam ăn mặc phong phanh, xem tay lạnh cóng đỏ hồng lên như củ cà rốt kìa.
Nói xong cô bé lại cúi đầu xuống. Lời nói theo gió bay đi nhưng khiến thời thiếu niên của hắn xao động. Đôi găng tay màu đỏ tươi ấy giống như hai ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trong lòng hắn. Đã có lúc hắn nghĩ rằng đời này, kiếp này, hắn không thể nào quên được cô ấy.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, hắn lại trở về Miền Nam, còn cô ấy quyết định không thi đại học mà vào làm ở lâm trường, cuối cùng hai người bặt tin nhau. Một thời gian sau, hắn ra nước ngoài học tập, lấy vợ sinh con, có hạnh phúc như mình mong đợi, có công ty riêng ở Mỹ, không ngừng thay đổi nhà ở, không ngừng chuyển nhà, nhưng chỉ có một thứ nó không vứt đi, đó là đôi găng tay màu đỏ tươi.
(Ảnh minh họa)
Bẵng đi cũng đã mười mấy năm kể từ ngày xa quê hương, ngẫu nhiên hắn có cơ hội về nước khảo sát các hạng mục, thế là nảy ra ý định sẽ tìm gặp lại cô bé. Hắn muốn được nhìn thấy cô và hỏi rằng cô còn nhớ đôi găng tay màu đỏ ngày nào không...
Sau nhiều lần hỏi han, cuối cùng hắn cũng biết được hiện giờ cô bé đang ở đâu. Thì ra cô ấy đã hai lần ly hôn và có một đứa con, bây giờ cô ấy đang bán quần áo, cách rất xa thành phố mà hắn đang khảo sát.
Khoảng cách không làm suy giảm ý muốn tìm gặp lại người xưa trong hắn. Ngồi trên máy bay, tim hắn đập như muốn vỡ tung. Người đàn ông ngoài ba mươi tuổi rồi mà những xúc động vẫn trào dâng như thanh niên mới biết yêu thuở nào. Trước tiên hắn không định gọi điện cho cô ấy vì muốn xem cô ấy vui mừng thế nào khi gặp lại hắn, và muốn thử xem cô ấy còn nhận ra hắn không.
Đứng trước quầy hàng của cô ấy, hắn đứng đờ người ra, không làm sao nhận ra thiếu nữ xinh đẹp năm xưa nữa. Hắn nhìn cô ấy - những dấu ấn sau mười mấy năm đã biến mất hoàn toàn, hắn muốn khóc... Ai là người vô tình nhất? Không phải là hắn, cũng không phải là cô ấy mà là thời gian - đã cướp đi của hai người quá nhiều thứ và vĩnh viễn không bao giờ quay lại...
Hắn gọi tên cô, cô quay đầu lại, sau khi nhìn hắn mấy giây, lại quay đi bối rối:
- Là anh đấy à? Đại tiến sĩ nước Mỹ về nước rồi...
Hắn cũng không nhắc gì đến chuyện đôi găng tay màu đỏ nữa. Sau khi uống rượu với một nhóm bạn học, có người nhắc đến chuyện năm ấy, nói cặp đôi các cậu thế nào mà khéo cặp đôi như Kim Đồng ngọc nữ vậy, cô bé cười: "Nói gì thế, người ta đâu có thèm để ý đến tôi đâu...".
Sau khi trở về Mỹ, hắn lục tìm lại đôi găng tay màu đỏ mới phát hiện ra màu đỏ xưa kia đã biến màu, chuyển sang tím thẫm, có chỗ còn rách. Hắn thử đeo vào tay và phát hiện đã chật, thử thục mạnh một cái, thế là găng tay đứt toác ra. Hắn không hiểu nổi vì sao đôi găng tay lúc đầu đẹp là thế mà bây giờ lại trở thành một vật bé nhỏ ảm đạm đến vậy...
Thì ra trên đời này có rất nhiều việc không thể như lúc đầu, có rất nhiều vật không thể phục chế được, cũng như có rất nhiều thứ tình cảm đã mất đi là không bao giờ trở lại. Có lẽ, đôi găng tay màu đỏ cùng những cảm xúc thuở thiếu thời sẽ mãi nằm lại trong kí ức của hắn - như vậy sẽ tốt hơn?
Theo Phununews
Đau lòng khi mẹ chồng luôn nghĩ tôi 'cướp' con trai bà Bà nhớ con nên lấy được vài tháng bà nói anh bỏ việc về ở với bà. Chồng tôi không đồng ý. Từ đó, bà trút hết bực bội lên tôi Cha mẹ tôi là công chức nhà nước, có địa vị, sống hào sảng nên trong cơ quan, họ hàng ai cũng kính trọng. Tôi là con một, học xong ở nước...